Chương 54

Tiêu Ngọc Hoành đột nhiên rống lên làm ba người trong ký túc giật nảy mình, sau đó cậu béo và Đoàn Sách đều cười.

“Sang sớm có phải đỡ vất không?” Cậu béo mắng.

” Nhiễu sự.” Đoàn Sách cũng phỉ nhổ, sau đó hai người ăn ý bay nhanh về phía Nam thiên môn, quả nhiên bên cạnh Hàn Tuyết Thiên lờ mờ có một bóng người trong suốt, nếu không nhìn thật kỹ thì không thể phát hiện được.

Vương Tiểu Thiên nghiễm nhiên cũng không phát hiện Mã Tuấn Phi ngay bên cạnh cậu, sự chú ý của cậu một nửa đặt trong quảng trường, một nửa đặt trong ký túc, thế nên sau khi nghe Tiêu Ngọc Hoành gầm lên bèn lập tức nhìn xung quanh mình, sau đó mới phát hiện ra đối phương.

Hệ thống hiển thị thời gian đếm ngược còn bảy giây, Vương Tiểu Thiên nhẩm tính trong đầu, cho dù dùng truyền tống có thể đến thẳng quảng trường chủ thành, nhưng load bản đồ cũng cần thời gian, người bình thường cần mười mấy giây, dùng máy tính cùi bắp thậm chí còn có thể mất tận một phút, có điều máy tính của Tiêu Ngọc Hoành đã đạt đến đẳng cấp thể thao điện tử, tải bản đồ chỉ cần vài giây, vì thế vẫn có khả năng đến kịp vào giây cuối.

Trong lúc Vương Tiểu Thiên còn đang nghĩ ngợi, Đoàn Sách và cậu béo đã hạ xuống bên cạnh cậu, sau đó hai người liên hợp tấn công Mã Tuấn Phi, Mã Tuấn Phi vốn ôm tâm lý may mắn, nghĩ họ không phải phát hiện ra mình mà là đến để tìm Hàn Tuyết Thiên, vì thế bèn rụt ra rìa ngoài Nam thiên môn thu nhỏ độ tồn tại của mình, nào ngờ hai người kia vừa đến đã hè nhau đánh anh ta, một phát đánh anh ta ra khỏi trạng thái ẩn thân.

Vì chỗ đặt chân chỉ còn mỗi cây cột này, thế nên Mã Tuấn Phi không còn chỗ chạy, anh bèn liếc xuống dưới, lít nha lít nhít toàn là người, chắc chỉ cần xuống cái là chết ngay, thế là nhanh chóng quyết định tử thủ góc này, nhây nốt mấy giây cuối cùng.

“Gϊếŧ chết hắn!” Cậu béo gầm lên, đôi tai và chiếc đuôi đáng yêu run lên cái, lập tức tung sát chiêu cấp 90 về phía Mã Tuấn Phi, nhưng cậu chàng vẫn chưa phục hồi nguyên khí sau khi bị hack nick, lại thêm Mã Tuấn Phi là người chơi cấp cao ngang bằng với Tiêu Ngọc Hoành, thế nên bị anh ta nhẹ nhàng đỡ được.

“Không ổn! Lực tấn công của tao không đủ!” Cậu béo cau mày, lớn tiếng hỏi Tiêu Ngọc Hoành: “Lớp trưởng, mày sang chưa?”

“Đến rồi đây! Gắng cầm cự đi.” Tiêu Ngọc Hoành nói, bóng người cao gầy mặc hồng y xuất hiện ở trung tâm quảng trường, sau đó nhảy vọt lên xông thẳng về phía họ như tên bắn, kết quả bay được nửa đường lại bị skill của người chơi khác đánh xuống!

“Mẹ kiếp!” Tiêu Ngọc Hoành chửi thề, đôi mắt nâu sẫm nhìn đồng hồ, chỉ còn hai giây!

Không kịp rồi! Não Tiêu Ngọc Hoành xoay chuyển thật nhanh, sau đó hắn nghiêm giọng chỉ huy hai người ngồi sau: “Anh béo! Anh đánh yểm hộ! Đoàn Sách! Dùng đánh lùi!”

Ba người không hổ là bạn cùng phòng chơi cùng nhau hơn một năm, sau khi nghe mệnh lệnh của Tiêu Ngọc Hoành, cậu béo và Đoàn Sách lập tức nắm được ý nghĩ của hắn, thế là hai người lập tức bắt tay vào hành động, cậu béo bắt đầu điên cuồng phát động tấn công yêu thuật về phía Mã Tuấn Phi đứng góc trong cùng của Nam thiên môn, còn Đoàn Sách nhân lúc Mã Tuấn Phi mải đối phó với cậu béo, người nhoáng lên, lúc xuất hiện lại đã ở ngay trước người Mã Tuấn Phi, sau đó ôm lấy anh ta trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương, lợi dụng thế xông đến mà đẩy ngã anh ta, hai người liền nhảy từ trên Nam thiên môn cao cao xuống!

Thời gian chỉ còn một giây! Tiêu Ngọc Hoành mở to mắt nhìn hai người ôm nhau cùng rơi xuống, còn Vương Tiểu Thiên ngồi lạnh mắt xem từ đầu đến cuối cũng nín thở.

Đây là một vụ đánh cược! Nếu rơi xuống mà không dùng khinh công thì ngã từ chỗ cao như vậy sẽ mất máu! Nhưng với lượng máu của hai người thì không thể ngã chết được, thế nên mấu chốt của thắng thua chính là đám người chơi bên dưới!

Hai người đang ôm nhau “rầm” một cái ngã mạnh xuống đất, quả nhiên không ngã chết như Tiêu Ngọc Hoành dự đoán, hai người đều phản ứng rất nhanh, Mã Tuấn Phi muốn dùng skill vô địch, nhưng Đoàn Sách lúc ngã xuống đã dùng áp chế trước!

Vì xung quanh rất hỗn loạn, Tiêu Ngọc Hoành cách xa quá nên không thể nhìn rõ được phía bọn họ, đành phải căng thẳng nhìn hệ thống đếm ngược.

Hệ thống: 1… 0.

Tiêu Ngọc Hoành trắng bệch mặt, cậu béo cũng thở một hơi, ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng chuyện đã kết thúc… đồng hồ đếm ngược chính giữa màn hình lại nhảy!

Hệ thống: 0… 60, 59, 58…

“Thành công rồi!!” Cậu béo kích động nhảy lên: “Mẹ kiếp! Thế mà cũng được hả?!”

Tiêu Ngọc Hoành đột nhiên thở phào, cả người đều trở nên phấn chấn hẳn, sau đó lập tức bay về phía dưới Nam thiên môn, chỉ thấy thi thể của Mã Tuấn Phi và Đoàn Sách nằm chồng lên nhau dưới đất, và một người chơi đang đội tú cầu ngơ ngác đứng đằng kia.

Gã chỉ quăng độc bừa một phát sao đã cướp được tú cầu rồi? Người chơi kia còn đang buồn bực thì một giây sau đã đen màn hình chết thẳng cẳng dưới đất.

“Bang chủ! Bang chủ! Tôi cướp được tú cầu rồi!” Người chơi cướp được tú cầu đang kích động chạy về phía trận doanh Bang Đánh Chó, nhưng chưa được anh em bang hội tiếp ứng, một bóng đen đã rơi từ trên trời xuống trước gã, lưỡi hái cun ngầu chảnh chọe vô tình vung về phía gã, chém gã ngã vật ra đất.

Cướp được rồi! Tiêu Ngọc Hoành lập tức đội tú cầu chạy về khu vực tương đối an toàn, những người chơi khác phản ứng lại xong liền guồng chân đuổi theo sau mông hắn, một mình Tiêu Ngọc Hoành khó mà ứng phó được, đang đau đầu thì một người chơi mặc khôi giáp màu đỏ máu xuất hiện bên cạnh hắn, giúp hắn đỡ một đòn.

Tiêu Ngọc Hoành quay lại, là thằng bạn tốt “Mời nguyệt đối ẩm” của hắn.

“Anh em, cậu nợ tôi một ân tình nhé.” Mời nguyệt đối ẩm cười với Tiêu Ngọc Hoành, sau đó lanh lẹn đứng ra trước mặt Tiêu Ngọc Hoành, cùng hắn chống đỡ đòn tấn công của đám người chơi kia.

Đáy lòng Tiêu Ngọc Hoành ấm áp, sau đó hắn liếc nhìn vị trí của Vương Tiểu Thiên, cậu vẫn đứng trên Nam thiên môn cao cao, thế là đánh giá khoảng cách giữa đôi bên, cảm thấy đã đến rìa rồi, mà quy tắc của trò chơi là không thể đội tú cầu cách quá xa người tung, nếu không sẽ tự động chuyển sang người chơi khác, vì thế Tiêu Ngọc Hoành lựa chọn dừng lại kề vai chiến đấu với thằng bạn.

Tuy hai người đều là game thủ hàng đầu, nhưng muốn ứng phó với cả ngàn người chơi vẫn là điều không thể, khi họ sắp ngã xuống, một tiểu tiên nữ xinh đẹp nhảy ra, phát thuật chữa trị cấp 90 cho hai người sắp chết, khiến bọn họ đầy máu trong nháy mắt.

“Sinh tử, về nhớ mời tôi ăn cơm nhé.” Tiểu tiên nữ xinh đẹp cười ngọt ngào với Tiêu Ngọc Hoành, Tiêu Ngọc Hoành lại cảm động, đúng là một người bạn tốt xinh đẹp!

Từ hai người kề vai chiến đấu nay đã thành ba người, sau đó là bốn người, năm người… dần dần, số người chơi bảo vệ Tiêu Ngọc Hoành đã lên đến một trăm người!

“Thấy chưa? Đây chính là điểm tốt của việc kết nhiều bạn đấy.” Tiêu Ngọc Hoành ngồi trong phòng đắc ý khoe, mắt nhìn thời gian, còn 20 giây nữa.

Tuy thế tấn công của đám người chơi kia vẫn rất mạnh nhưng đẳng cấp của đám bạn Tiêu Ngọc Hoành hầu như đều cao, lại thêm một số người chơi đã chết dưới đất, một số người chơi có ý tốt rút lui, vì thế cuộc chiến từ thế yếu tuyệt đối đã trở thành bên ba bên bảy.

Đoàn Sách cũng hồi sinh rồi, đương nhiên cũng gia nhập đội ngũ bảo vệ Tiêu Ngọc Hoành, sau đó nói với hắn trong ký túc: “Đừng mừng sớm quá, đám môn phái kéo đàn kia đang thương lượng liên hợp tấn công kìa.”

Tiêu Ngọc Hoành gật đầu, không đắc ý nữa, mặt lại nghiêm túc, tấn công đơn lẻ thì hắn chắc chắn không sợ, nhưng đám kéo đàn thì không thể không dè chừng.

Nghĩ nghĩ, Tiêu Ngọc Hoành bèn phát loa:

[Thế giới] Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh: Cầu bảo vệ ở chủ thành Tiên giới, thuận lợi cướp được tú cầu sẽ chia tiền! Mỗi người tặng 100 vàng!

Giá vàng Thất giới hiện nay là 7.5:1, mà 100 vàng tương đương với 13 tệ, có thể nói là ra tay rất hào phóng, vì thế hắn vừa phát loa đã có rất nhiều người chơi trên quảng trường lũ lượt quay lưng, trừ đám kéo đàn hoặc không thiếu tiền ra, hầu như tất cả người chơi cá nhân đều chạy đến, ngay cả đám người chơi chết dưới đất xem kịch cũng hè nhau hồi sinh, chỉ mong ăn hôi đợt chia tiền này.

Đoàn Sách và cậu béo đều bị Tiêu Ngọc Hoành vứt tiền ra cửa sổ làm phát hoảng, cậu béo thở dài nói: “Lớp trưởng, tao thấy số người chơi phản chiến cũng lên đến một nghìn người rồi, mày sẽ phải chia cả vạn đồng đấy!”

“Sau này tôi có phải cạp đất mà ăn cũng phải cướp được tú cầu này.” Tiêu Ngọc Hoành nói nghiêm túc, không phải đã triệt để nghĩ thông rồi, mà là thực sự bứt rứt không chịu nổi, vì thế tự cáu tự thôi từ bỏ tất cả, quyết định cướp được tú cầu về tay đã rồi tính.

Có lẽ hắn nên suy nghĩ thật kỹ, vốn tưởng ghìm cương trước vực là có thể thoải mái, không ngờ hành động lần này lại khiến mình nội thương nghiêm trọng, thấy Vương Tiểu Thiên muốn tìm người khác, cho dù biết thừa cậu đang cố ý khích mình nhưng vẫn bực bội không thôi, thế nên hắn nghĩ, hắn nên suy nghĩ thật kỹ rồi hẵng quyết định.

Phun ra một luồng hơi mờ, Tiêu Ngọc Hoành nhìn đồng hồ, chỉ còn 14 giây nữa, số người chơi bảo vệ hắn đã tạo nên một bức tường thịt dày cộp, lập tức nắm chắc phần thắng.

Cho dù đám kéo đàn kia cùng xông lên tấn công, hắn cũng không sợ.

Vương Tiểu Thiên đứng phía trên Nam thiên môn xem, cũng phát hiện thế cục đã bị Tiêu Ngọc Hoành thay đổi, thế là sầm mặt ngẫm nghĩ rồi phi thân nhảy từ trên Nam thiên môn xuống, chạy về phía Tiêu Ngọc Hoành.

Những người bảo vệ Tiêu Ngọc Hoành đương nhiên là nhường đường cho cậu, thế là Vương Tiểu Thiên ung dung đi đến bên cạnh Tiêu Ngọc Hoành.

Tiêu Ngọc Hoành nghĩ thầm cậu chắc là đã quyết định làm hòa với mình rồi, dù gì mục đích của cậu cũng là hack nick hắn mà, không thể chia tay hắn thật, thế là bèn cười, đang định nói chuyện với cậu thì để ý thấy đám người chơi kia bắt đầu tấn công.

Thời gian chỉ còn 10 giây, số người chơi không phản chiến đứng về phe Tiêu Ngọc Hoành đã tập hợp đội ngũ, quyết định tử chiến một trận với đại quân “hiệu chia tiền” của hắn, Tiêu Ngọc Hoành không có ý tránh né mà còn không hề sợ hãi, xung phong đi đầu.

Vương Tiểu Thiên theo sát sau lưng hắn.

8 giây, hai đại quân đánh giáp lá cà.

6 giây, đại quân “hiệu chia tiền” hơi rơi vào hạ phong.

3 giây, Tiêu Ngọc Hoành gặp phải sự tập kích của Mã Tuấn Phi, tụt máu còn một phần ba.

1 giây, Tiêu Ngọc Hoành đã đánh lùi Mã Tuấn Phi bị người khác tấn công, cũng may trong lúc nguy cấp được quân mình bảo vệ, máu còn 2000 điểm.

Hệ thống: 1… 0.

Đại quân “hiệu chia tiền” đều thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Ngọc Hoành cũng cười khẽ.

Hệ thống: 0… 60, 59, 58…

Hả???

Tất cả mọi người đều sửng sốt, đại quân bảo vệ Tiêu Ngọc Hoành lũ lượt kinh ngạc quay đầu lại, Tiêu Ngọc Hoành cũng ngơ ngác nhìn màn hình mình, chỉ thấy người đàn ông cao lớn đẹp trai mặc hồng y ngã dưới đất, trên ngực cắm một cây quạt, còn thiếu nữ xinh đẹp cũng mặc áo đỏ bên cạnh hắn, trên khuôn mặt dính máu là nụ cười tươi tắn ngoan hiền.

Trên đầu nàng đội một quả tú cầu bảy sắc.

“Người ta ghét sư phụ chơm chơm nhất~” Thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu nói, mang nụ cười vô hại mà đạp lên thi thể Tiêu Ngọc Hoành: “Tú cầu cho ai cũng không cho anh~”