Vương Tiểu Thiên không còn tâm trạng nào mà chơi game, về đến phòng rồi bèn cầm ba lô lên thư viện, vừa đọc sách vừa nôn nóng chờ điện thoại của em gái.
Đến ba giờ chiều, em gái cậu mới gọi điện lại cho cậu, Vương Tiểu Thiên lập tức cầm điện thoại chạy ra chỗ vắng người nghe, vừa há miệng đã hỏi: “Sao rồi?”
“Xong xuôi rồi!” Giọng em gái nghe rất đắc ý.
Vương Tiểu Thiên lại sững ra: “Xong xuôi rồi?”
Tiêu Ngọc Hoành đâu có dễ xử vậy nhỉ?
“Ừ, toàn bộ quá trình em nắm thế chủ đạo, chủ động tán gẫu mấy chuyện của hai người mà em biết, hắn ta ban đầu còn không tin, nhưng em nói mãi rồi hắn cũng dần dần chịu tin.” Em gái cười nói, nghĩ đến Tiêu Ngọc Hoành thỉnh thoảng lại “ồ~” “em vẫn nhớ à” “đúng đúng”, thế là lại vô cùng tự tin, nói chắc chắn: “Dù hắn vẫn chưa tin hoàn toàn nhưng cũng tin tám phần rồi.”
Tuy Vương Tiểu Thiên vẫn còn nghi ngờ với lời em gái nói, nhưng sự bất an trong đáy lòng cũng nguôi đi chút ít, bèn hỏi: “Hắn không hỏi chuyện ở X chứ?”
“Hỏi rồi, bảo em là nhà hắn cũng ở X, rồi hỏi em đã từng đến đó chưa, thế là em nói như anh dặn thôi.” Em gái nói xong còn ngượng ngùng: “Anh, sao anh lại trộm hộp giấy ăn của khách sạn?”
“Không trộm, anh trộm cái đó làm gì?” Giờ Vương Tiểu Thiên mới giải thích cho cô biết, “Anh sang khách sạn gần trường livestream, không cẩn thận để hộp giấy ăn lọt vào ống kính, sau đó trên hộp giấy ăn có ghi địa chỉ khách sạn, thế là bị hắn phát hiện.”
“Thảo nào hắn lại nghi ngờ anh, livestream ngay trong khách sạn gần trường, người bình thường đều sẽ liên tưởng đến khả năng là sinh viên cùng trường, có điều làm sao hắn nhận ra anh được?” Em gái vẫn khá nghi ngờ chuyện này: “Anh mặc đồ nữ rồi trang điểm vào khác anh bình thường lắm luôn! Nếu anh không gửi bộ đồ này cho em, em cũng không dám chắc chắn đó lại là anh.”
“Chắc là… hắn trước giờ vẫn nghi ngờ anh.” Vương Tiểu Thiên đoán: “Anh mới lập tài khoản tiếp cận hắn mấy hôm đã bị hắn đoán ra, sau đó nhờ anh Trần đăng nhập giúp rồi biến giọng ngụy trang mới làm hắn thôi nghi ngờ, sau đó giờ lại bị hắn phát hiện chút manh mối, thế là lại nghi sang anh luôn, sau này anh sẽ cẩn thận hơn.”
“Vẫn muốn hack à?” Em gái cảm thấy ông anh mình cố chấp quá, nói khó nghe thì chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vì thế để tránh cậu tự tìm đường chết, cô bèn khuyên: “Hay là thôi đi, không phải chỉ bị ăn mấy cái dép vào mông sao? Lấy bảng điểm mà anh tự hào nhất ra ném vào mặt hắn, sau đó cho hắn một cái miệt thị của học bá, không phải sướиɠ hơn à?”
Vương Tiểu Thiên sầm mặt: “Hắn… điểm cao hơn anh, hắn thứ nhất, anh thứ hai… chậc, từ lúc nhập học đã thế rồi, trên đầu anh cứ lửng lơ một cái chùy, kiểu gì cũng không đấu lại được.”
“Vl! Vừa cao vừa giàu vừa đẹp trai, giờ lại thêm một thuộc tính IQ cao nữa, hắn coi mình là nam chính ngôn tình à?!” Em gái nghe xong không thể nhịn nổi: “Anh! Thịt hắn! Còn để người bình thường sống nữa không?!”
“Thấy chưa! Người như vậy phải đập cho một trận cho xìu bớt cái thứ nhuệ khí của hắn đi!” Vương Tiểu Thiên hậm hực tán thành, cuối cùng lại dạy dỗ em gái một câu: “Con gái đừng nói vl.”
Em gái ngượng ngùng, sau đó lại hàn huyên mấy câu với Vương Tiểu Thiên rồi cúp máy.
Vương Tiểu Thiên dù đã được em gái an ủi nhưng lòng vẫn bồn chồn, cứ thế thấp thỏm ngồi trong thư viện đọc sách mấy tiếng đồng hồ, rồi đeo ba lô ra nhà ăn ăn cơm.
Tiêu Ngọc Hoành giờ chắc đang trên đường về rồi. Vương Tiểu Thiên thầm nghĩ, cầm điện thoại lên xem giờ, bảy giờ, còn em gái gọi điện đến lúc ba giờ, vậy thì chắc hẳn lúc này hắn đã xuống máy bay rồi.
Đang nghĩ vậy thì Tiêu Ngọc Hoành bỗng mọc ra từ bên cạnh, bình thản chào cậu: “Ăn cơm à?”
Vương Tiểu Thiên bị hắn làm giật mình suýt nữa thì nhảy dựng khỏi ghế, cả người nơm nớp, còn Tiêu Ngọc Hoành thì cười xoa đầu cậu, sau đó xoay người đi ra chỗ cửa sổ.
Vương Tiểu Thiên nuốt nước bọt, sợ sệt nhìn theo bóng lưng cao gầy của hắn rồi cúi đầu ăn cơm, cũng không cố ý tăng tốc độ để lảng tránh, hai người ở cùng phòng ký túc, cậu tránh đi chỗ nào được?
Một lát sau Tiêu Ngọc Hoành bèn bưng khay về, hắn ăn mỳ, một bát hai lạng, còn có hai cái bánh bao nhân thịt.
Vương Tiểu Thiên phát hiện hắn thích ăn mỳ.
“Cho này.” Tiêu Ngọc Hoành đưa một cái bánh bao thịt cho cậu, Vương Tiểu Thiên bèn đưa trả hắn một voucher ship cơm miễn phí, sau đó hai người một người an tâm ăn bánh bao, một người tiện tay cho voucher vào trong túi quần.
Vương Tiểu Thiên vừa ăn vừa lặng lẽ nhìn hắn, có lẽ là chú ý thấy tầm mắt cậu, Tiêu Ngọc Hoành bỗng ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt hai người giao nhau, sau đó Tiêu Ngọc Hoành cười.
Vương Tiểu Thiên tránh đi, nhưng nghĩ lại, mình tránh mắt đi như vậy không phải trông rất chột dạ sao? Thế là lại thoải mái nhìn sang.
Tiêu Ngọc Hoành cũng thoải mái nhìn cậu, hai người nhìn nhau cách một cái bàn, anh nhìn tôi tôi nhìn anh.
“Anh nhìn gì?”
“Cậu nhìn gì?”
“Tôi nhìn anh thôi.”
“Trùng hợp ghê, tôi cũng nhìn cậu thôi.”
Tiêu Ngọc Hoành cười, Vương Tiểu Thiên thì sầm mặt, cảm giác mình bị lây cái ngốc của hắn rồi.
“Tiền nhiều” sao không lây cho cậu đi? Vương Tiểu Thiên muốn thuộc tính ‘tiền nhiều’ cơ.
Do dự một chút, Vương Tiểu Thiên bình thản hỏi: “Tâm trạng cậu có vẻ tốt nhỉ, về nhà có chuyện gì vui à?”
Cậu đang thăm dò, giả vờ bình thản nhưng thực ra tim đang đập rất nhanh.
Tiêu Ngọc Hoành nhìn cậu, đáy mắt mang ý cười: “Có chuyện vui.”
Nói xong bèn cúi đầu ăn mỳ.
Nói rõ ràng đi chứ, khốn kiếp! Vương Tiểu Thiên muốn hỏi tiếp nhưng lại không dám hỏi, sợ mình hỏi nhiều quá sẽ bị nghi ngờ, đành phải ngoài mặt lạnh lùng trong bụng ấm ức cúi đầu gặm bánh bao.
Thế nên khi Tiêu Ngọc Hoành lại ngước mắt lên nhìn cậu liền thấy đôi mày cậu cau lại, đôi mắt đen láy phản xạ lại ánh đèn nhà ăn, mang theo một tầng hơi nước.
Lòng không khỏi mềm đi mấy phần.
Giả vờ lạnh lùng cũng không giả vờ kỹ chút, xem anh đáng thương chưa kìa.
Tiêu Ngọc Hoành bèn nói thẳng: “Thực ra hôm nay tôi không về nhà, tôi đi thành phố Y, gặp Hàn Tuyết Thiên rồi.”
Vương Tiểu Thiên giật mình, trong nháy mắt không biết nên thể hiện thế nào, cậu hơi bất ngờ vì Tiêu Ngọc Hoành lại nói trắng ra như vậy, cậu lại không rõ hắn đang thăm dò mình hay là thực sự không còn nghi ngờ gì mình nữa.
Nghĩ vài giây, Vương Tiểu Thiên mới giả vờ kinh ngạc nhìn hắn: “Đi thành phố Y? Tìm Hàn Tuyết Thiên? Tình duyên trong game của cậu ấy hả?”
“Ừ.” Tiêu Ngọc Hoành cười nói: “Một cô gái rất đẹp, tuy hơi khác trong livestream nhưng mặt mộc có thể đạt được bảy phần đã là rất lợi hại rồi.”
Vương Tiểu Thiên cong khóe miệng, sau đó thản nhiên nói: “Ừ, cũng đúng mà, con gái biết trang điểm hoàn toàn có khả năng biến bản thân thành một người khác.”
Xem ra hắn thực sự bị em gái mình lấp liếʍ được rồi. Tâm trạng Vương Tiểu Thiên lập tức khá lên nhiều, lông mày cũng giãn ra, lại nghe Tiêu Ngọc Hoành bồi thêm một câu: “Thực ra tôi vốn nghi ngờ anh.”
Vương Tiểu Thiên lập tức cứng người, nhưng người sở hữu năng lực ứng phó nguy cơ siêu mạnh như cậu lập tức nhíu mày không vui, “Nghi ngờ gì?”
“Nghi ngờ anh, là Hàn Tuyết Thiên.” Tiêu Ngọc Hoành nhìn thẳng vào cậu, mãn nguyện nhìn thấy mặt Vương Tiểu Thiên trắng bệch ra mấy phần, sau đó hắn khẽ cười, vươn tay qua bàn ăn chạm vào mặt Vương Tiểu Thiên, đầu ngón tay ấm áp vuốt lên mắt cậu, “Anh có đôi mắt rung động lòng người, hệt như ‘cô ấy’.”
Con ngươi trong mắt Vương Tiểu Thiên co lại, sau đó cậu đập mạnh tay Tiêu Ngọc Hoành ra, gào lên: “Đừng đùa nữa! Ý cậu là tôi giống con gái phải không?!”
Nói xong bèn đứng dậy bưng khay sải chân đi thật nhanh trước ánh mắt chăm chú của những người khác, bước đi hơi bối rối.
Đùa quá rồi à? Tiêu Ngọc Hoành nhướng mày, gọi với theo lưng Vương Tiểu Thiên: “Đùa thôi mà.”
Vương Tiểu Thiên mặc xác hắn, đeo ba lô đi nhanh ra khỏi nhà ăn, cơ thể lạnh ngắt từng cơn, vô cùng hoảng hốt.
Hắn phát hiện ra rồi sao?! Hay là vẫn chưa?! Nếu như chưa phát hiện thì vì sao phải nói cậu giống “Hàn Tuyết Thiên”?! Nhưng nếu như đã phát hiện rồi thì vì sao lại chẳng nói gì trước mặt cậu?!
Vương Tiểu Thiên nghi ngờ không thôi, sau đó đưa tay sờ lên mặt mình, trên đó vẫn còn vương vấn cảm giác đối phương chạm vào, khiến cậu đột nhiên đỏ bừng mặt.
Quả nhiên chuyện mặc đồ nữ bị phát hiện rồi sao… Vương Tiểu Thiên ôm mặt, livestream là một chuyện, nhưng bị lộ lại là chuyện khác, “Hàn Tuyết Thiên” mặc đồ nữ là bình thường, nhưng “Vương Tiểu Thiên” mặc đồ nữ chính là đại biếи ŧɦái.
“Muốn chết quá…” Vương Tiểu Thiên rên lên, tất cả những gì trên mặt lộ ra khỏi kẽ tay đều mang màu đỏ, “Ôm Tiêu Ngọc Hoành đi nhảy lầu cho xong…”
Muốn chết thì cùng chết.
Trong nhà ăn, Tiêu Ngọc Hoành đang ăn mỳ hắt hơi một cái, sau đó trông thấy hai cô gái ngồi ở bàn ăn đối diện cầm điện thoại chụp trộm hắn.
Tiêu Ngọc Hoành bèn mỉm cười với hai cô, giọng ôn hòa: “Ảnh hắt hơi nhớ xóa đi nhé.”
Hai cô gái lập tức đỏ mặt: “Được, được!”
Tiêu Ngọc Hoành bèn tiếp tục ăn mỳ, trong đầu vẫn đang nghĩ chuyện Vương Tiểu Thiên.
Sao có tí đã giận rồi, hắn bị cậu lừa cả hai tháng nay mà có giận gì đâu, hắn mới dọa có tí, người kia đã xù lông lên rồi. Tiêu Ngọc Hoành oán thầm, cảm giác Vương Tiểu Thiên y hệt như núi tuyết, “a” bừa một tí đã lở tuyết ngay.
Chắc là sợ thật rồi. Tiêu Ngọc Hoành vừa ăn vừa nghĩ, điển hình của kiểu có tà tâm mà không có gan tà? Không, gan thì vẫn có, đàn ông có thể vì báo thù mà mặc đồ nữ đều là chân anh hùng, Tiêu Ngọc Hoành khâm phục từ tận đáy lòng.
Hay là về an ủi tí? Nói anh làm được chuyện tôi không dám làm? Không, có khi cậu còn giận hơn.
Nhớ đến khuôn mặt sợ đến trắng bệch ra của Vương Tiểu Thiên, Tiêu Ngọc Hoành không đến mức áy náy, chỉ là cảm thấy chơi không vui lắm, thế là ngẫm nghĩ rồi quyết định không trêu cậu như thế nữa.
Ăn bát mỳ hai lạng xong, Tiêu Ngọc Hoành trở về phòng, Đoàn Sách và cậu béo đang chúi mũi vào máy tính ăn đồ ăn ngoài, còn Vương Tiểu Thiên thì ngồi khoanh chân trên giường trên, mặt bạnh ra như môn thần, vô cùng không vui.
“Đi đâu thế? Mất tăm cả ngày trời?” Đoàn Sách quay đầu lại hỏi.
“Đi thành phố Y tìm vợ.” Tiêu Ngọc Hoành nói, để ý thấy Vương Tiểu Thiên lén lút nhìn sang bèn cười nói: “Là một cô gái tốt.”
Người ngồi giường trên chớp mắt mấy cái, sắc mặt tốt hơn một chút.
Hai người nghe xong đều vô cùng kinh ngạc, sau đó cậu béo lập tức hỏi: “Đột ngột quá đấy! Lớp trưởng, mày cứ không nói tiếng nào thế mà chạy đi á?!”
“Ừ, cũng không xa lắm.” Tiêu Ngọc Hoành nói qua loa: “Chỉ có ba tiếng máy bay thôi mà.”
“6666, phú nhị đại nứt đố đổ vách quả nhiên khác người thường.” Đoàn Sách cười, sau đó tò mò hỏi: “Cô ấy chủ động cho cậu địa chỉ à?”
“Không, lần trước tôi đưa tài khoản cho cô ấy chơi mà, sau đó theo địa chỉ IP của cô ấy mà lần sang, đến đầu khu thì vừa hay nhìn thấy cô ấy mặc cái áo mũ lông tai mèo hôm trước livestream ra đổ rác, thế là chạy đến bắt chuyện với cô ấy thôi.” Tiêu Ngọc Hoành nói, vừa liếc Vương Tiểu Thiên qua khóe mắt vừa cười: “Có thể thấy giữa tôi và cô ấy vẫn có duyên phận.”
Duyên phận cái rắm. Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên khịt mũi khinh thường, bắt đầu nghi ngờ có khi Tiêu Ngọc Hoành nhìn trúng em gái mình rồi.
Hắn mà dám để ý em gái cậu, cậu sẽ lấy dao phay ra.
“Thế ngoài đời cô ta thế nào?” Cậu béo tỏ ra phấn khích: “Có giống trong video không?”
“Có chênh lệch một chút, không trang điểm, nhưng mặt mộc cũng đạt bảy phần rồi.” Tiêu Ngọc Hoành nói, nghĩ lại rồi cố tình thêm một câu trước mặt Vương Tiểu Thiên: “Có điều tôi vẫn thích cô ấy trong video hơn, vừa trong sáng vừa lả lơi.”
Vương Tiểu Thiên lại đen mặt, lả lơi?
“Mặt mộc được bảy phần là tốt rồi.” Cậu béo ngưỡng mộ nhìn Tiêu Ngọc Hoành: “Trang điểm xong thì mười điểm.”
Tiêu Ngọc Hoành cười không nói gì, còn Đoàn Sách thì nói vẻ không khen ngợi lắm: “Mặt không liên quan mấy, quan trọng là tính cách kìa, trước bọn tôi bảo cậu bình tĩnh, kết quả cậu lại chẳng thèm nghe, có điều nếu cậu đã về rồi thì tôi cũng không nói nữa, nhưng sau này cậu tính thế nào?”
Đoàn Sách khá nghiêm túc: “Cô ấy có phải một cô gái tốt không? Xem bộ dạng cậu… có vẻ định cùng cô ấy tiến thêm một bước?”
Câu này của Đoàn Sách đã hỏi trúng ý Vương Tiểu Thiên, nếu Tiêu Ngọc Hoành dự định tiến thêm một bước, chứng tỏ hắn đã bị em gái cậu qua mặt rồi, lúc ở nhà ăn chỉ là tiện miệng nói ra thôi, dù gì thì nếu hắn thực sự biết được chân tướng rồi, không thể có ý qua lại với đàn ông được.
Có điều cũng có khả năng rất nhỏ rằng hắn đã biết cậu là con trai nên mới vậy, vì thú vị hoặc là để trả thù ngược mà không tiếc vứt cả tiết tháo cũng phải giả vờ giả vịt chim chuột với cậu. Vương Tiểu Thiên cẩn thận nghĩ, vừa chửi vừa phân tích mà quên mất rằng tiết tháo của mình cũng vỡ sạch bách từ lâu rồi.
“Dự định à…” Tiêu Ngọc Hoành nghĩ nghĩ, mắt liếc về phía Vương Tiểu Thiên vờ như vô tình, khi thấy người kia cứng người bèn cười thu mắt lại: “Thực ra… tôi yêu “cô ấy” rồi, sau khi sang đó, mơ ước lớn nhất cả đời này của tôi chính là được thấy cô ấy mặc một bộ đồ thật đáng yêu sau đó gọi tôi là ‘ông xã chơm chơm’.”
Còn lâu nhé. Vương Tiểu Thiên vô tình từ chối yêu cầu của hắn.
Còn Tiêu Ngọc Hoành thì tiếp tục nói: “Sau đó sẽ lấy đủ loại trang phục ra để cô ấy thử một lượt, đồ hầu gái này, đồ y tá này, xường xám này, oa, nghĩ thôi đã muốn cứng rồi.”
Đừng có cứng chứ! Vương Tiểu Thiên phát ớn, mặt đen như đít nồi.
Cậu béo thân là trạch nam cũng vì lời Tiêu Ngọc Hoành mà ngóng theo: “Tao cũng muốn xem!”
“Không cho anh xem.” Tiêu Ngọc Hoành gạt phắt.
Đoàn Sách cũng cạn lời với hai người này: “Cô ấy chắc không mặc đâu nhỉ?”
Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên nghiêm mặt liên tục gật đầu.
Lại nghe thấy Tiêu Ngọc Hoành nói tiếp: “Chỉ cần cô ấy chịu mặc, tôi sẽ quỳ xuống hát “Chinh phục” với cô ấy.”
Mắt Vương Tiểu Thiên sáng lên.
Hết cách rồi.
Cậu mặc.