Quyển 1 - Chương 7
“Xử…nữ?” Phàn Dực Á giận dữ hét lên.
“A Á, ngày mai anh em chúng tôi ăn bào ngư hay ăn cháo toàn bộ đều phụ thuộc vào đêm nay của cậu!” Có người thản nhiên vỗ vai A Á.
“Thật nhàm chán! Tôi có việc, đi trước!” Phàn Dực Á trưng ra bộ mặt lạnh lùng, khó chịu đứng lên.
Cái đám công tử cả ngày không có việc gì này liền vô cùng vui vẻ.
“A Á, chẳng lẽ mọi người đoán trúng rồi?” Một người trong số họ cười cợt.
“Đoán trúng cái gì?” Tất cả đều là bạn bè, tuy rằng không phải quan hệ thân thiết lắm nhưng Phàn Dực Á cũng không muốn làm căng.
“Mọi người đoán… A Á, cậu có thể vẫn là… xử nam!”
Cuối cùng không ai nhịn được, cười ầm lên.
Cả mặt Phàn Dực Á đều đen lại.
“A Á, nếu đúng thế thì đêm nay chúng tôi cũng không ép cậu nữa.” Có người giả vờ thấu hiểu.
“Đúng vậy, A Á và chúng ta không giống nhau, người ta có khi muốn để lần đầu tiên cho người phụ nữ mình yêu nhất!” Có người ồn ào nói.
Phàn Dực Á cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi, “Bệnh thần kinh! 16 tuổi tôi đã khai trai rồi! Lần đầu tiên cái đầu các cậu!”
Nói đùa sao! Đàn ông thà chết chứ không thể chịu nhục!
“Cùng ai thế?” Mọi người lập tức cảm thấy hứng thú ép hỏi.
Nếu nói là cùng với Nhã Nhi, ngày mai lời đồn bay ra, cô ấy mà biết là anh nói làm mất danh dự của mình thì nhất định sẽ chém chết anh!
“Đừng học theo tôi, nói lần đầu tiên là cùng với gia sư ở nhà nhé! A Á, ai cũng biết gia sư nhà cậu bị cậu quát tháo đến nỗi không ai chịu nổi quá một tuần.” Có người đã chặt đứt đường lui khác của anh.
“Mẹ nó, tôi gọi ‘gà’ ở bên đường không được sao?!” Bị ép đến phát hỏa, Phàn Dực Á nghẹn đỏ mặt, rống to, ngay cả lời thô tục cũng nói ra.
Tiếng rống này làm mọi người đều trở nên kì quái, ngay cả những người vốn không tin cũng bắt đầu hoài nghi.
“A Á, chắc không phải người cậu không được chứ?” Có người đồng tình hỏi.
Cho nên mới nói, gối thêu hoa chỉ thấy bên ngoài ai biết bên trong, A Á phóng khoáng cao lớn như thế lại có thể mắc bệnh không tiện nói ra.
Đủ rồi! Đủ rồi! Đủ rồi!
Lại còn nói thân thể anh không được?! Đây là nhục nhã lớn nhất đời này mà anh từng chịu!
Hít sâu một hơi.
“Cô gái kia ở đâu?”
Vì mặt mũi đàn ông, buổi tối nay anh nhất định phải “thu phục” cô gái kia!
. . . . . .
Tắm rửa sạch sẽ, toàn thân quấn một chiếc khăn, cô ngơ ngẩn ngồi bên giường.
Đừng khẩn trương, cho dù là Phàn Dực Á thì sao?
Kẻ bỏ tiền chính là đại gia, cô không có quyền lựa chọn.
Nhịn hết đêm nay, sáng mai cầm tiền, cô có thể đi cứu Tiểu Minh.
Cửa phòng bị đẩy ra một cách thô bạo, đập mạnh vào tường.
Mới vài giây mà cô đã nghe được tiếng người bên ngoài kêu gào, “A Á, chúng tôi ở phòng bên cạnh, ngàn vạn lần đừng tông cửa xông ra nhé!”
Rõ ràng là khinh thường anh mà! Thoạt nhìn Phàn Dực Á vô cùng tức giận.
Vừa vào phòng liền đá mạnh lên cái ghế để xả cơn tức.
“Có thể bắt đầu rồi chứ?” Thấy anh đã đi vào, cô đứng lên, tay thật bình tĩnh đặt lên khăn tắm quấn quanh ngực.
Dù sao kết quả của đêm nay đã định sẵn, người đàn ông đầu tiên của cô chính là Phàn Dực Á, cô chỉ mong tốc chiến tốc thắng.
Phàn Dực Á chưa kịp nói gì, cô gái trước mặt đã cởi bỏ vật che lấp duy nhất trên người mình.
Khăn tắm màu trắng rơi xuống đất.
Dáng người đẹp đẽ của cô gái, anh không kịp ngăn lại, nhìn không sót chút gì.
Phàn Dực Á sững sờ.
Tóc dài xõa trên đầu vai, lọn tóc đen nhánh che tới nơi tròn trịa mê người màu hồng phấn trước ngực.
Cô gái có bộ ngực ngọt ngào, độ cong cực đẹp, giống như một bức tranh.
Đồng thời, nơi bí mật của cô, bộ lông mềm mại nơi nữ tính, cũng như thế, bao quanh đoạn đường thần bí dẫn đến nguồn nước mật đào mê người.
Chơi cùng một đám công tử lẫn lộn, không phải anh chưa từng thấy thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của phụ nữ, nhưng chưa từng kinh ngạc như hiện tại
Kinh ngạc đến nỗi, máu toàn thân tập trung vào một bộ phận bên dưới.
Thân thể anh xuất hiện phản ứng, anh cảm giác được phản ứng chân thật của một người đàn ông, bộ phận đang căng đầy du͙© vọиɠ.
Cô gái khỏa thân lặng lẽ nằm lên giữa chiếc giường nước xanh thẳm, da thịt trắng nõn, tóc dài như thác nước, cô giống như một nàng tiên cá xinh đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách.
Trong không khí dường như có một lời nguyền rủa, khiến Phàn Dực Á vẫn đứng nguyên như cũ, ánh mắt, bước chân đều không hề di chuyển.
Anh chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, càng lúc càng nhanh.
“Chỉ làʍ t̠ìиɦ, không nhận hôn.” Giọng nói của cô gái rất bình tĩnh, bình tĩnh đến gần như lạnh lùng, “Nếu anh nhất định muốn hôn thì một nụ hôn là một vạn.”
Du͙© vọиɠ vừa bị khơi mào liền đông lại, lời nguyền rủa chợt bị phá giải.
Hai tay Phàn Dực Á ôm trước ngực, muốn bật cười.
Nói xong suy nghĩ của mình, Hạ Vũ Mạt lặng lẽ nhắm mắt lại, yên lặng chờ đợi Phàn Dực Á tùy ý sử dụng quyền lợi của mình.
Đêm nay, cô thuộc về anh ta, nhưng nếu có thể thì cô không muốn hôn môi, môi và trái tim rất gần nhau, không thích hợp với kỹ nữ và khách làng chơi.
Một phúc, hai phút, ba phút…
Khăn tắm màu trắng ném lên người cô, che khuất những phần quan trọng.
Cô kích động mở mắt, quấn lại khăn tắm, ngồi thẳng người.
Phàn Dực Á ngồi vào quầy bar ở trong phòng, có vẻ phóng khoáng nhàn nhã cầm ly rượu đỏ trong tay,
“Tôi không muốn làʍ t̠ìиɦ với kỹ nữ.” Anh trả lời, giọng nói không cao, nhưng lại vô cùng ngạo mạn, mang theo khinh bỉ coi thường.
Kỹ nữ. . . . . .
Đó là sự thật, nhưng lời nói của anh vẫn giống như một lưỡi dao, đập nát tự tôn của cô.
Cuối cùng cô cũng biết vì sao từ bản năng luôn chán ghét Phàn Dực Á, bởi vì anh ta luôn có bản lĩnh chỉ cần một ánh mắt cũng đâm trúng tôn nghiêm mà người khác vất vả lắm mới duy trì được.
“Anh có tư cách gì nói tôi là kỹ nữ?” Cô lạnh lùng cãi lại.
Cô là kỹ nữ! Nhưng toàn bộ thế giới này, người không có tư cách nhất nói cô là kỹ nữ chính là anh ta!
Ánh mắt quật cường, lạnh như băng của cô gái khiến Phàn Dực Á dừng động tác trên tay, anh đặt chén rượu xuống, không tức giận, ngược lại tỏ vẻ không hiểu, hỏi, “Có phải chúng ta từng gặp rồi không?”
Khi cô không chút e ngại nhìn anh, cặp mắt độc đáo của cô như hai chấm nhỏ lạnh lẽo, khiến anh cảm thấy hình như đã từng quen biết.
Đối với “thiên phú” dễ dàng lãng quên gương mặt phụ nữ của mình anh hoàn toàn bất lực, cũng không muốn ép mình thay đổi.
Anh ta không nhớ cô?
Cô nên cảm thấy may mắn hay là tức giận?
May mắn anh ta có trí nhớ “vàng” nên sẽ dễ dàng quên cô gái hôm nay “cùng” với anh ta, hay là nên tức giận đám con nhà giàu bọn họ luôn dễ dàng đùa bỡn người khác, lấy đi cơm áo của người ta xong liền quên luôn “thành quả”.
“Không, chúng ta không quen.” Cô lạnh lùng trả lời.
Buông ly rượu, Phàn Dực Á đứng lên, lại nhìn cô chăm chú, “Không, nhất định là chúng ta có quen nhau!” Trực giác của anh luôn rất chuẩn.
“Hoặc là, tôi nên hỏi vì sao không thể gọi cô là ‘kỹ nữ’.” Phàn Dực Á nóng nảy, dễ bị người ta khích tướng, sau khi mắc mưu nhiều lần anh cũng học được từ Diệp Thánh Kiệm, “Cô có khác gì kỹ nữ, sao tôi lại không thể gọi cô như thế?!”
Phải một tiếng kỹ nữ, trái một tiếng kỹ nữ, cô hoàn toàn bị chọc giận, kích động thốt lên, “Phàn Dực Á! Nếu không phải anh cố ý làm tôi mất một vạn sáu ngàn tệ thì tôi có cần cùng đường đến mức phải bán mình không?!”
Một vạn sáu ngàn tệ?
Một vạn sáu ngàn tệ!
Ánh sáng chợt lóe lên, anh đã nhớ ra cô là ai.
Cái cô gái khiến anh có hứng thú nhưng lại chẳng thú vị gì!
“Bạn học Hạ, cô nói thế có thấy không hợp lý không?!” Anh phản bác lại.
Anh có hãm hại cô không? Cùng lắm cũng chỉ bắt cô nhổ chỗ tiền đó ra mà thôi!
Cô cắn môi dưới, vẻ mặt ủ rũ.
“Bởi vì tôi làm cô không kiếm được một vạn sáu ngàn tệ nên cô đi bán thân?” Phàn Dực Á cười nhạt, khinh bỉ hỏi, “Xin hỏi bạn học Hạ nhìn trúng cái túi nào, hay là bộ đồ nào? Làm cô nhất định phải kiếm được một vạn sáu ngàn tệ này?”
Phụ nữ luôn nông cạn! Trong thế giới người nghèo, rất nhiều cô gái vì thói hư vinh mà đi tiếp khách, chẳng có gì lạ.
Anh ta còn muốn đâm chọc cô đến khi nào mới thôi?
Mím chặt miệng, cô không muốn nhiều lời vô ích với một kể tự đại cuồng.
Không khí nặng nề đến mức sắp không thở nổi.
Phàn Dực Á không thèm để ý, nhún vai, quay lại quầy bar tiếp tục uống rượu vang của mình.
Dù sao thì ở trong phòng này một, hai giờ, khi nào đi ra thì đe dọa bạn học Hạ không được nói linh tinh là được.
Tùy tiện lừa gạt đám trư bằng cẩu hữu kia, không thể bị mất mặt, đêm nay coi như chuyện gì cũng không xảy ra.
Hai người cứ như vậy, một người cứng đờ quấn khăn tắm ngồi trên giường nước.
Một người nhàn nhã cúi đầu xem tạp chí, ly rượu đặt một bên.
Mãi đến lúc điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên.
Cô xấu hổ quấn chặt cơ thể trần trụi, tiếng di động vẫn không ngừng vang.
Người gọi điện dường như rất kiên nhẫn, không hề tức giận.
Có điều Phàn Dực Á đã bị ầm ĩ làm mất kiên nhẫn, “Này cô! Vào trong toilet mặc quần áo đi, mang luôn cả cái điện thoại đáng ghét này đi!” Ầm ĩ chết đi được!
Giống như nhận được lời cho phép, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng ôm quần áo và túi, đi vào toilet, thay quần áo xong cô mới nhận điện thoại.
“Anh Ngôn?” Nghe được giọng nói của đối phương, cô đột nhiên muốn khóc, “Không… Tối hôm qua tìm anh không có việc gì đâu…” Nước mắt đã rơi xuống.
Tay lật tạp chí của Phàn Dực Á dừng lại, dường như anh nghe được tiếng nghẹn ngào của cô gái.
“Khoản nợ của nhà em sao?… Anh đừng lo, Tiểu Minh sẽ không sao, nhất định em sẽ cứu nó ra…”
“Đêm qua bà Dương nhìn thấy em chờ anh rất lâu à?… Không, em, đêm qua em còn thiếu hai vạn mới đủ tiền cứu Tiểu Minh… Không không, hiện tại em đã có rồi, có người bạn cho em mượn… Không cần đâu… Cám ơn anh…”
Di động bị tắt bỏ.
Trong toilet truyền ra tiếng nước ào ào.
Phàn Dực A bỏ tạp chí xuống, đứng lên, trực giác nói cho anh biết, cô gái kia nhất định đang ở trong toilet, nhờ tiếng nước che giấu mà khóc thất thanh.