Giường Đơn Hay Giường Đôi

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Giường Đơn Hay Giường Đôi là câu chuyện tình yêu có phần ngọt ngào và cay đắng của những người bạn học cùng nhau, cùng nhau xây dựng gia đình nhưng rồi họ đã không bảo vệ được hạnh phúc hôn …
Xem Thêm

Bóng đã vào rổ.

Ở cổng vào sân thể thao, anh dựa vào cây liễu không đi, gọi Phổ Hoa.

“Này!”.

Cô vẫn lặng lẽ đi về phía trước, nghe thấy anh gọi, đứng xa xa ở góc chết bên cạnh tòa nhà.

“Tòa nhà hai tầng có phòng y tế bên đó bị phá đỡ từ năm ngoái rồi, sắp xây tòa nhà thí nghiệm mới, khoảng mùa thu thì khởi công, do Thành Tự thiết kế, An Vĩnh muốn mọi người quyên chút tiền cho trường nặn cái gì đó hoặc làm biển”. Vĩnh Đạo hét to trong sân tập không bóng người, thực ra là muốn nói cho mình cô nghe, “Căn nhà mái bằng đằng sau tòa nhà thực nghiệm cũng sẽ bị dỡ bỏ để xây thư viện và phòng đa chức năng, bạn cùng trường trước kia làm, muốn anh giúp. Lễ kỷ niệm mười năm, mọi người đều nói về gặp mặt, nghe nói đến lúc đó bọn Khổng Nhượng cũng trở lại, mời cả mấy thầy cô đã về hưu”.

Anh nói xong rồi dừng một chút, quay về phía cô đứng.

Lời của anh, Phổ Hoa nghe rõ mồn một. Trước kia cô không quan tâm tới công việc của anh, anh đang nghĩ gì cô cũng không hiểu, giữa hai người dường như cách nhau một lớp giấy mỏng, luôn không nhìn thấu. Bây giờ lớp giấy đó đổi thành Cầu Nhân, trở thành bức tường dày, không cách nào xuyên qua, đến sự kiên nhẫn lắng nghe cô cũng không còn nữa.

Thẫn thờ cúi đầu, Phổ Hoa nhìn con đường nhựa dưới chân, không rõ anh nói những điều này với dụng ý gì.

Vĩnh Đạo đứng dưới cây, tay đút túi quần, không biết làm thế nào. Anh vô cùng quen thuộc với dáng vẻ thu người vào góc tòa nhà của cô, ánh mắt lơ lửng đến nơi căn bản không tồn tại, suy nghĩ lạc đến nơi anh không thể tới được. Cô mới hơn hai mươi tuổi, nhưng lại không hề có nhiệt huyết thanh xuân giống như người khác, không thích cười, không thích nói chuyện, ít bạn bè, quanh năm khép mi, chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Anh đã thử phá vỡ, thử biết bao nhiêu lần, nhiều tới nỗi bản thân cũng không thể nhớ hết được.

Lấy lại tinh thần một lần nữa, Vĩnh Đạo nói: “Văn phòng của các thầy cô cũng chuyển lên tầng năm rồi, chính là phòng máy tính trước đây. Phòng học ban khoa học xã hội ở tầng ba bây giờ lớp mười sử dụng, lớp tự nhiên trước đây đổi sang phòng thí nghiệm.Toàn bộ cấp hai chuyển sang phía nam con đường, bây giờ ở đây chỉ có cấp ba”.

Phổ Hoa trả lời bằng sự im lặng, đến lắc đầu cũng không thể.

Anh cảm thấy mất hứng, từ bỏ suy nghĩ tiếp tục.

Thế là, hai người họ giống như hai bức tượng điêu khắc đứng ở đó, mỗi người mang theo tâm sự của riêng mình, dần dần chìm đắm trong ánh tà dương, bóng kéo thành một đường, sau đó hoàn toàn biến mất.

Đèn của lớp học đêm trên sân tập bật sáng, họ vẫn đứng như vậy. Người giữ cửa lại ra tuần tra lần nữa, Phổ Hoa mới ngước cái cổ mỏi nhừ lên, cô phát hiện Vĩnh Đạo vẫn dựa ở dưới cây vừa nãy, ánh mắt ở nơi rất xa, cái bóng nghiêng có phần cô đơn. Dáng vẻ cô đơn đó không nên xuất hiện nơi anh, không hợp với thân phận người đàn ông vừa kết hôn.

Cô không có cách nào bình tĩnh để nghiên cứu anh, nói chuyện xưa cùng anh, nghe anh nói về ngày trước, cô tự cảm thấy rất giả tạo.

“Muốn đi à?”. Anh đứng từ xa hỏi một câu.

Cô không trả lời, quay đầu đi ra bên ngoài. Tiếng bước chân anh luôn theo sát sau cô.

Trên hành lang ra cổng trường cô bước nhanh, chạy khỏi cổng, chặn xe bên lề đường.

Một chiếc taxi dừng lại, cô mở cửa muốn bước lên. Phía sau anh gọi một tiếng: “Diệp Phổ Hoa!”.

Ba chữ rất vang dội, chấn động khiến cô đau đớn, toàn thân run rẩy.

“Cuối tuần này... đừng quên về thăm bố”. Anh bước lại gần, khi cô chui vào xe, anh nói thêm một câu: “Anh cũng đi, chúng ta gặp ở chỗ cũ”.

Sự chua xót theo lời anh nói từ xương tủy tụ vào khóe mắt, Phổ Hoa đóng cửa xe, quay đầu, vờ như chưa nghe thấy anh vừa nói gì.

***********

Trên đường trở về, Phổ Hoa rất hối hận. Việc gì phải thế chứ? Nhất định phải trở về trường học, lại trùng hợp gặp anh đến vậy! Cô tự hỏi, lẽ ra nên làm ra vẻ không quan tâm trước mặt anh, chứ không phải hoảng loạn mà rời đi.

Cầm di động, cô định nhắn tin cho anh.

Xóa vài lần, nói gì cũng không thích hợp lắm, chúc mừng anh thì như mắc xương cá trong họng, mỉa mai anh, cô lại chẳng phải người như thế, cuối cùng

Cô viết: “Chúc mừng anh, cuối tuần không cần đi nữa đâu”.

Cô hy vọng mình biểu hiện rộng lượng chút, vì ly hôn là do cô đưa ra, anh chỉ đồng ý. Hiện giờ tái hôn vốn là việc riêng của anh, hoàn toàn không cần bàn bạc với cô.

Di động cô vẫn lưu số anh thường dùng sau khi ly hôn, số khác dùng từ hồi đại học tới bây giờ, cô không cần nhìn bàn phím cũng có thể ấn chuẩn xác.

Sau khi gửi tin nhắn xong, cô lại có chút hối hận, sự anh nghĩ khác đi. Nhưng nước đã đổ đi khó lấy lại, lời nói ra không có thuốc hối hận.

Cô không mong chờ anh hồi âm, trở về nhà liền tắt máy, nằm trên chiếc giường đơn, chờ nồi canh đậu xanh đang hầm trên bếp.

Hai ngày nay cô sống còn khó khăn hơn cả khi ly hôn, Phổ Hoa nhìn chằm chằm những hạt bụi rớt xuống từ đỉnh đèn, nhìn một lúc lâu, trèo lên ghế tìm thử gì để lau chùi.

Sau khi anh chuyển đi, cô cũng quét căn nhà, thu dọn phòng, góc nào cũng gọn gàng. Đồ của cô không nhiều, phòng ngủ dường như trống một mặt tường, tủ đầu giường chỉ có vài thứ thuốc thường dùng. Ảnh cưới trên tường cùng với quần áo và đồ dùng hàng ngày anh để lại, cô đều đóng gói để trong phòng chứa đồ, vốn dĩ mấy lần anh gọi điện tới muốn lấy, khi đó cô sống chết cũng không đồng ý.

Cách bày biện còn lại trong phòng đơn giản đến không thể đơn giản hơn nữa, phòng khách ngoài ghế sofa, ti vi, đồ trang trí trên tủ đều bị cô thu dọn hết bởi vì chúng đều là của Vĩnh Đạo. Các loại mô hình mẫu, một vài quyển sách, đĩa CD anh thích, và cúp giải thưởng của anh.

Lau sạch bụi trên đèn, Phổ Hoa đứng trên đỉnh thang được bắc bởi hai cái ghế, nhìn cả căn nhà. Đây là phòng ngủ lớn nhất mà cô từng thấy, giường đơn rõ là vô cùng nhỏ, thu gọn trong góc, nhỏ tới mức có chút đáng thương. Khi mua, nó được đặt trong phòng trưng bày sản phẩm, cô cảm thấy cũng được, nhưng kê vào nhà, không gian giữa giường và xung quanh không hài hòa. Phòng ngủ lớn như vậy, cô cư ngụ một góc, chỗ trống còn lại anh dùng để tập hít đất tập tạ tay hàng tối, mấy máy móc tập thể hình đó cũng thu dọn cùng đồ của anh, chỉ còn dấu sơn bị cọ vào góc tường.Chiếc giường ban đầu bị tháo thành nhiều phần, thân giường to lớn chịu lực cuộc sống hôn nhân hai năm của cô, hiện giờ đầy bụi.

Trèo xuống khỏi thang, Phổ Hoa bước tới góc phòng, lấy ra túi quần áo được đặc biệt chuẩn bị, bên trong còn có vài thứ linh tinh như giấy tờ, bật lửa của Vĩnh Đạo. Trước khi mẹ tới, những đồ này đều cần thiết, cô đặt trong phòng khách, như thể anh vẫn ở nhà. Ngoài điều đó ra, chỉ cần bà tới, cho dù ngồi hay không ngồi phòng khách, cô đều khóa cửa phòng ngủ. Có thể bước chân vào lãnh địa cá nhân cô hiện nay chỉ có Quyên Quyên.

Điện thoại trong nhà vang lên, Phổ Hoa đặt túi xuống, chạy tới phòng khách nhận điện. Vài bước chân mà mồ hôi đổ trên cánh tay, vì không tìm thấy điều khiển điều hòa, căn nhà nóng như lò hấp.

Bố Phổ Hoa gọi tới, vẫn luôn cưng chiều quan tâm cô, coi cô như đứa trẻ.

Không biết là đói hay mệt, giọng nói của Phổ Hoa mềm nhũn.

“Làm gì đấy?”.

“Con thu dọn phòng, bố ăn chưa ạ?”. Cô cảm thấy sống mũi cay cay, cố gắng hết sức nghĩ tới chuyện vui vẻ.

“Ăn linh tinh, trời nóng quá. Bố vừa xem xong thời sự, một lát ra ngoài đánh cờ. Các con tối nay ăn gì?”.

Phổ Hoa nghĩ một lát rồi nói: “Đậu cô ve hầm ạ”. ‘Vĩnh Đạo nấu à?”.

Cô dối lòng nói “Vâng”.

Bố cúp máy, Phổ Hoa vẫn cầm ống nghe, ý thức được rằng cuối tuần phải về nhà mà Vĩnh Đạo không thể đi, cảm giác cay cay nơi sống mũi càng nặng nề hơn.Trước đây có thể dùng các lý do cho qua chuyện, lần này cô không biết nên nói gì.

Buổi tối không ngủ được, Phổ Hoa mở laptop xem mail Vĩnh Bác gửi tới.

Thêm Bình Luận