- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Giường Đôi Màu Tím
- Chương 48
Giường Đôi Màu Tím
Chương 48
Nhan Cảnh nhìn thông tin Tra Vô Thử Nhân gửi tới, tâm tình không chỉ dùng hai chữ ‘khϊếp sợ’ đơn giản để hình dùng được.
Cậu ta là Nhung Tử? Bạn mạng quen biết từ rất lâu này, làm sao có thể đột nhiên biến thân thành Nhung Tử?! Thế nhưng, cậu ta đã chính miệng nói, điều ấy tuyệt đối không sai được, bởi vì mình căn bản mình chưa từng nhắc đến tên Nhung Tử với cậu ta.
Vẻ mặt Nhan Cảnh cứng đờ lật lại nhật ký trò chuyện với Tra Vô Thử Nhân, mấy năm trôi qua, vậy mà đã có mấy trăm trang rồi. Từng trang từng trang lướt qua, trong lòng càng thêm rung động.
Không nói đến nịnh nọt cùng thăm dò ngốc nghếch lúc đầu, sau khi chia tay bốn năm, cậu ta luôn bâng quơ hỏi mình gần đây thế nào. Lúc ấy tưởng chỉ là hàn huyên giữa bạn trên mạng cũng không để ý, nhưng hôm nay mới biết, giữa những hàng chữ đều chứa sự ân cần.
Bản thân mỗi lúc máy tính bị virut hay không biết dùng software luôn theo thói quen nhờ cậu ta giúp, mỗi lần, cậu ta đều rất kiên nhẫn giải thích, thậm chí điều khiển từ xa làm mẫu cho mình. Dù lúc ấy đang bận rộn, cậu ta đều chưa từng biểu hiện dù chỉ một chút không kiên nhẫn.
Cậu ấy luôn lặng lẽ bên mình như vậy…
Vừa nghĩ tới người thanh niên nghiêm túc cố chấp kia sau khi chia tay còn có thể điềm nhiên như không có việc gì nói chuyện với mình, Nhan Cảnh đã cảm thấy vô cùng cảm động, còn cả đau lòng.
Nhìn trong cửa sổ đối thoại gõ ra ‘đồ ngốc’, Nhan Cảnh cũng chẳng biết nên cãi lại thế nào. Mình cũng ngốc thật, biết cậu ấy lâu như vậy, trao đổi lâu như vậy, tâm sự gì cũng nói với cậu ấy, vậy mà lại hoàn toàn không hoài nghi thân phận của cậu ta.
Suy nghĩ thật lâu mới gõ qua một câu: “Sao cậu không nói cho tôi biết sớm?”
Nghĩ tới vừa rồi nói nhiều câu ‘thích cậu ấy’ như vậy, Nhan Cảnh thấy vô cùng xấu hổ. Không biết bên kia máy tính Nhung Tử nghe một tràng tâm sự lúc dở hơi của mình sẽ có vẻ mặt gì.
Không ngờ tin tức này gửi qua mà bên kia không thấy trả lời lại, avatar cũng xám, dường như là trực tiếp logout rồi.
Nhan Cảnh đợi lâu thật lâu vẫn không thấy cậu online, còn tưởng là máy tính hỏng hoặc là mất mạng, lại không biết sau khi Nhung Tử đánh xong câu nói kia lập tức cầm chìa khóa trong ngăn kéo xoay người lao ra ngoài, đi đường nhanh như bị sói đuổi vậy. Trong lúc vội vàng còn đυ.ng ngã chiếc ghế trong phòng khách.
Không thấy Nhung Tử hồi âm, Nhan Cảnh nhàm chán quay lại cẩn thận lật từng trang nhật ký trò chuyện. Mới lật được hơn 100 trang, đột nhiên cửa phòng ngủ bị đẩy mạnh, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Nhung Tử đang oai phong nghiêm nghị đứng ở cửa ra vào.
Cậu dường như chạy thang bộ lên, l*иg ngực đang phập phồng kịch liệt. Một tay vịn tay cầm cửa, tay kia chống vách tường, hai mắt đỏ lên, như con dã thú đang tức giận nghiêm mặt nhìn mình.
Nhan Cảnh kinh ngạc bật dậy, “Nhung Tử? Cậu vào bằng cách nào?”
Nhung Tử bình thản nói: “Chìa khóa anh cho em năm đó, em còn giữ.” Lấy từ trong túi một chiếc chìa khóa lắc lắc trước mặt anh, sau đó còn nói, “Em cảm thấy, rất nhiều chuyện thích hợp gặp mặt nói thẳng hơn.”
“…”
“Rất ngạc nhiên đúng không? Em còn giữ chìa khóa anh cho.” Nhung Tử nói xong liền bước lên trước vài bước.
Một Nhung Tử vì phẫn nộ mà đặc biệt có khí thế khiến Nhan Cảnh bỗng chốc rối loạn, chống lại cặp mắt thâm thúy kia, nhìn cậu ấy chậm rãi tới gần mình, Nhan Cảnh không khỏi lùi về sau một bước, trên mặt cố nặn ra một nụ cười: “Cậu trực tiếp mở cửa vào như vậy, ít nhất nên gọi tôi trước một tiếng… A…”
Chấn động đột ngột khiến Nhan Cảnh lùi lại vừa vặn đến bên giường, tiếp đó bị thanh niên dùng lực đè ngã xuống giường. Áo ngủ rộng thùng thình vì động tác đó mà mở rộng một phần, l*иg ngực trần trụi dán lên âu phục lạnh như băng của cậu ta khiến Nhan Cảnh cứng đờ cả người.
“Cậu làm gì?!” Còn chưa kịp phản ứng, hai tay đã bị bắt chéo đè trên đỉnh đầu, đầu gối cậu thọc vào giữa hai chân. Lực của cậu mạnh không cho người nào có thể thoát đi, Nhan Cảnh bị cậu đè cả người trên giường cũng có chút chật vật, nghiêng đầu tránh ánh mắt của cậu.
Một tay Nhung Tử nắm cằm anh, bắt buộc anh quay mặt lại về phía mình, nhỏ giọng nói: “Nói ra, khó như vậy sao?”
Nhan Cảnh ngơ ngác, nhìn vào mắt cậu lại không biết nên nói gì cho phải.
Hai người cứng đờ nhìn nhau thật lâu, lúc này Nhung Tử mới nhẹ nói: “Không phải anh nói đời này yêu nhất, duy nhất chỉ có Nhung Vũ Minh ư? Em trả thù hắn như vậy… Anh không trách em?”
Trong lòng Nhan Cảnh luôn áy náy vì những lời thương hại nói với cậu ấy năm đó, không khỏi vội vàng giải thích: “Lúc ấy chỉ vì muốn chia tay với cậu mới cố ý nói những lời tổn thương như vậy, kỳ thật tôi…”
Nói đến đây vội ngừng lại, aizz, để một người lớn tuổi như anh tỏ tình với người trẻ hơn mình như vậy, nói thế nào cũng cảm thấy rất xấu hổ.
“Kỳ thật cái gì?” Hai mắt Nhung Tử sáng lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bờ môi Nhan Cảnh, ngừng thở chờ mong đáp án nào đó khiến người ta tha thiết ước mơ.
Nhan Cảnh bị đôi mắt tỏa sáng của cậu nhìn càng thêm xấu hổ, sống nhiều năm như vậy còn chưa tỏ tình với ai, bây giờ mới phát hiện muốn đối mặt nói ra ba chữ ‘tôi thích cậu’ quả thật quá khó khăn. Nhưng… Vì người trước mặt, bỏ chút kiêu ngạo này cũng không gì lớn lao. Huống chi, dáng vẻ chờ mong của tên nhóc nào đó quả thật khiến người ta nhũn cả tim…
Nghĩ tới đây, hai tai Nhan Cảnh hơi ửng đỏ, quay đầu ra chỗ khác đờ đẫn nói: “Kỳ thật… Người tôi yêu là cậu.”
“…!” Tuy vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng nghe chính miệng anh nói ra Nhung Tử vẫn vô cùng kích động, cánh tay ôm anh cũng chặt hơn, giọng nói cũng càng mềm mại, “Thật không?”
Nhan Cảnh im một lúc mới ngẩng đầu lên, như để chứng minh mà nhẹ hôn lên môi cậu một cái, “Còn phải hỏi ư?”
Nhung Tử tâm tình kích động ôm chặt lấy anh, càng phát hiện chú Nhan đỏ bừng cả tai tỏ tình với mình thoạt nhìn đáng yêu muốn chết, không nhịn được lột luôn bộ áo ngủ của anh ném sang một bên.
Lúc này mới phát hiện giường đơn của anh đã đổi thành màu trắng từ lâu, lúc này, nhìn thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của anh nằm trên giường, làn da bảo dưỡng khá tốt vẫn trắng nõn như trong trí nhớ, vòng eo vẫn nhỏ xinh như vậy. Nhớ tới hình ảnh đêm đó mình đè lên anh liên tục đòi hỏi trong giấc mơ, nhịp tim Nhung Tử đập ngày càng nhanh, vội vàng cúi đầu hôn lên môi anh.
“A…”
Nụ hôn như cuồng phong quét tới khiến Nhan Cảnh thoáng chốc mê loạn, không giống cậu thanh niên dịu dàng cùng nghiêm túc như trong trí nhớ, Nhung Tử hôm nay, khi hôn đều trở nên chủ động và cường thế hơn, nụ hôn kịch liệt mà đầy kỹ xảo như vậy khiến người ta khó mà cưỡng nổi.
“… Chờ chút, a…”
Trong miệng tất cả đều là hương vị quen thuộc của cậu ấy, đầu lưỡi linh hoạt bá đạo lại cố chấp liếʍ láp khắp khoang miệng nhiều lần, lướt qua hàm trên mẫn cảm, bựa lưỡi cùng hàm trên ma sát kịch liệt khiến lưng Nhan Cảnh run rẩy không ngừng.
“Nhung… Nhung Tử…”
Hô hấp đều bị cậu ấy đoạt đi, đầu lưỡi xông vào trong miệng hôn từng tấc không sót, đột nhiên Nhan Cảnh có ảo giác mình biến thành đồ ăn của dã thú bị cậu ấy cắn nuốt tất cả.
“A… A…” Bị hôn đến sắp tắc thở mới được buông ra. Nhan Cảnh há miệng thở hồng hộc nhìn vào ánh mắt thâm thúy của Nhung Tử, cảm giác bộ vị trong quần cậu ta đã khởi động, hai má không khỏi nóng bừng.
Tên này cũng quá nôn nóng, nói còn chưa nói rõ đã trực tiếp vào giai đoạn thực hành thân thể rồi.
“Lúc ấy tôi…” Nhan Cảnh còn muốn giải thích lại bị cậu cắt ngang.
“Em chỉ cần biết rằng anh yêu em, thế là đủ rồi.” Nhung Tử khẽ cười, dán lên môi anh thầm thì, “Về nguyên nhân anh chia tay với em, còn không phải vì anh không qua được cửa trong nhà? Năm đó ba anh đánh anh một trận, đánh cho anh có ám ảnh trong lòng rồi, đúng không?”
“…” Không ngờ cậu ta chỉ dùng một câu đã nói toạc ra vấn đề, ngay cả chuyện năm đó cũng biết rõ, Nhan Cảnh đành phải ngậm miệng im lặng.
Nhung Tử bất đắc dĩ đưa tay vuốt tóc anh, “Cho nên mới nói anh ngốc, nếu lúc ấy anh nói ra, tất cả khó khăn em đều cùng anh đối mặt. Anh chẳng có chút lòng tin với em…”
Bị cậu mắng ngốc ngay trước mặt, Nhan Cảnh với tư cách là người lớn tuổi hơn cậu đương nhiên trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng phiền muộn là không có cách nào phản bác lại lời cậu ta nói. Đành phải đỏ mặt nhắm mắt lại, mặc kệ cậu ta hôn mình hết lần này tới lần khác.
Hôn môi ngọt ngào dịu dàng như vậy, khiến nhịp tim Nhan Cảnh cùng dẫn mất khống chế.
“Bây giờ tin tưởng em chưa?” Nhung Tử đột nhiên nghiêm túc nói, “Em vẫn yêu anh, vẫn như Nhung Tử năm đó.”
“Cậu…”
Thấy mặt Nhan Cảnh lộ vẻ khϊếp sợ, Nhung Tử không nhịn được bật cười, nói: “Có nhớ không, câu nói năm đó em đã nói với anh? Nhung Tử em, đời này yêu nhất, duy nhất, chỉ có một mình Nhan Cảnh anh.”
Nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của cậu, Nhan Cảnh chỉ cảm thấy mũi cay xè, hốc mắt cũng dần trở nên ướŧ áŧ.
— tình ý của cậu ấy, bốn năm nay vẫn luôn chưa từng thay đổi. Vốn cho rằng mình buông tay, cậu ấy sẽ từ từ quên lãng đoạn tình cảm ấy, sau đó đi tìm người yêu thích hợp với cậu ấy hơn. Lại không ngờ rằng, cậu ấy sẽ cố chấp đứng nguyên tại chỗ chờ như vậy.
Nhiều năm như vậy, không rời không bỏ, vẫn thủy chung chờ đợi trong im lặng, cố chấp đến mức khiến người ta đau lòng.
Nhan Cảnh muốn nói một câu xin lỗi, nhưng hai chữ xin lỗi này không hề có sức nặng, ở trước mặt cậu ấy không còn mặt mũi nói ra. Đành phải rút hai tay bị cậu giữ trên đỉnh đầu nhẹ nhàng ôm cổ cậu, chủ động hôn lên môi cậu, dùng hành động bày tỏ – anh cũng yêu em.
Nhung Tử vội vàng nhiệt tình hôn trả, trong lòng vì Nhan Cảnh chủ động mà vô cùng vui vẻ.
Bên hôn Nhan Cảnh, bên nhanh chóng lột sạch quần áo của mình, hai người nhanh chóng trần trụi ôm lấy nhau, thân thể trong lúc ma sát tự nhiên có phản ứng.
Nhìn vẻ ửng đỏ trên mặt Nhan Cảnh, Nhung Tử không nhịn được rung động, hôn môi dọc theo cổ một đường đi xuống, in lên người anh một loạt dấu hôn lớn nhỏ. Cuối cùng dừng lại trước trung tâm du͙© vọиɠ, nhẹ hôn lên thứ đang run rẩy kia một cái, sau đó há miệng ngậm chặt.
“A…”
Nhan Cảnh thở dồn dập, ngón tay đặt phía sau lưng lập tức cứng đờ. Bộ vị mẫn cảm bị ôm trong khoang miệng ấm áp, kí©h thí©ɧ mãnh liệt như vậy khiến đầu óc anh trống rỗng.
Thấy anh phản ứng mãnh liệt như vậy, trong lòng Nhung Tử ngập đầy sự dịu dàng. Sợ hàm răng sẽ làm đau bộ vị yếu ớt kia, động tác càng thêm cẩn thận hơn, đầu lưỡi nhẹ nhàng xoay tròn trên đỉnh, ra sức lấy lòng anh.
Du͙© vọиɠ bị ngậm trong miệng, Nhan Cảnh chỉ tưởng tượng hình ảnh kia đã thấy hai má nóng bừng, cùng với sự hưng phấn của thân thể trong lòng lại có chút không thoải mái, dù sao cũng là lần đầu tiên được cậu ấy đối xử như vậy…
Chân bị tách ra rộng hết mức, toàn thân mở rộng không giữ lại gì trước mặt cậu ta, tư thế gần như giao mình cho đối phương khống chế như vậy khiến luôn mặt dày trên giường như Nhan Cảnh cũng có chút không chịu nổi, bên tai không khỏi ửng đỏ.
Sau một lần ra sức mυ"ŧ vào của cậu ta, Nhan Cảnh chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lao thẳng xuống, nhanh gọn tiết ra trong miệng cậu ta. Thấy cậu ta không ngại nuốt xuống toàn bộ, lần này thì cả mặt Nhan Cảnh đều chín nục rồi. Vội vàng xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, không thèm nhìn dáng cười không ý tốt của người nào đó.
Thân thể mấy năm chưa từng sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© trở nên vô cùng mẫn cảm, hơn nữa trước mặt là người mình yêu sâu đậm ngày nhớ đêm mong, bị cậu đυ.ng mấy cái phần eo đã như nhũn ra, nơi bị ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua khẽ run, sau huyệt vì ngón tay cắm vào mà không nhịn được co rút.
Ngón tay dần tăng thành ba ngón, Nhung Tử vừa quan sát vẻ mặt Nhan Cảnh, thấy anh cau mày thì đau lòng hỏi: “Đau lắm à?”
“…” Nhan Cảnh không có ý định trả lời vấn đề này.
Nhung Tử đành phải cúi xuống hôn anh để dời lực chú ý. Thừa dịp anh thất thần lập tức rút ngón tay, thay vào du͙© vọиɠ đã không còn cách nào nhẫn nại, phần eo thúc mạnh một cái khiến thứ gắng gượng kia hoàn toàn tiến vào trong cơ thể Nhan Cảnh.
“A…” Thân thể cảm thấy đau đớn như bị xé mở khiến Nhan Cảnh không nhịn được kêu ra tiếng, lại bị nụ hôn của Nhung Tử ngăn lại bên môi biến thành rêи ɾỉ mập mờ.
Thanh niên nhanh chóng đỡ lấy eo anh bắt đầu di chuyển, mới đầu cũng vì sợ anh đau mà động tác dịu dàng, về sau đã hoàn toàn mất khống chế, động tác cũng ngày càng điên cuồng.
“Ưm… A… Ưm… Chậm một chút… A…”
Thân thể bị mở ra đến cực hạn, hai chân bị tách ra vòng ở bên hông, chấn động kịch liệt khiến tiếng rêи ɾỉ của Nhan Cảnh trở nên nát vụn, thân thể theo động tác của thanh niên lay động không ngừng, đành phải ôm chặt lưng cậu ấy để tìm kiếm một điểm chống đỡ.
Ga giường bị động tác kịch liệt như vậy giày thành nhúm nhó, nhịp tim cũng đập điên cuồng, kɧoáı ©ảʍ đã lâu không có như dòng điện chạy qua cột sống lao thẳng lên óc. Sau đó Nhan Cảnh cũng vứt bỏ kiêu ngạo, hai chân chủ động vòng quanh eo cậu khiến hai người áp vào nhau càng thêm thân mật.
Nhung Tử thấy anh chủ động đón nhận thì càng thêm hưng phấn, nâng chân anh gác lên vai, phần eo dùng sức, lại một vòng chạy nước rút mãnh liệt.
“A… Nhung Tử…” Nhan Cảnh bị đυ.ng chạm mãnh liệt trong cơ thể làm rêи ɾỉ liên tục, nhịn không được mở miệng cầu xin tha thứ, “Cậu làm nhẹ thôi… Nhanh quá… A… Nhung Tử…”
Nhung Tử đương nhiên sẽ không vì anh gọi tên mình cầu xin tha thứ mà mềm lòng.
Nhịn nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới cho nhau thấy tâm ý, thời điểm này đương nhiên phải đòi lại cả vốn lẫn lời, cũng không uổng công bốn năm nay mình mong nhớ ngày đêm, vô số lần ở trong mơ làm vậy với anh ấy.
Cuối cùng, sau một vòng thúc vào kịch liệt, một dòng chất lỏng nóng rực bắn vào trong cơ thể, Nhan Cảnh bị nhiệt độ trong cơ thể làm bỏng co rút toàn thân, hai chân bị cậu ấy thả xuống bủn rủn vô lực, chết lặng như tách lìa khỏi thân thể.
Nhìn Nhung Tử như đứa trẻ vùi đầu vào hõm vai mình thở dốc, hô hấp nóng rực thổi vào da ngưa ngứa, trong lòng Nhan Cảnh thấy mềm nhũn, vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.
“Nhung Tử…” Gọi tên của cậu ấy, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Nhung Tử ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của Nhan Cảnh, hai người nhìn nhau một lúc lại ôm chầm lấy nhau.
Hôn rồi hôn, Nhan Cảnh liền phát hiện du͙© vọиɠ đang vùi trong người anh không rút ra dường như đang rục rịch, không khỏi đỏ mặt, “Cậu còn muốn…”
Nhung Tử lại rất thành thật, vẻ mặt vô tội nói: “Anh không cho rằng chỉ một lần đã đủ chứ? Em nhịn nhiều năm như vậy…”
“Ắc…” Bị cậu ôm cả vào lòng, từ dưới lên trên lại lần nữa dính vào, Nhan Cảnh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tựa vào ngực cậu, mặc kệ cậu ta hào hứng tiến hành vòng thứ hai.
Sự thật chứng minh, thể lực của người trẻ tuổi rất tốt, nhất là người trẻ tuổi ứ đọng đói khát đã lâu.
Kết quả của việc dung túng cậu ta lần thứ hai, đó là sẽ có lần thứ ba, lần thứ tư…
Lúc bị cậu ta dùng tư thế úp sấp trên giường xâm nhập lần nữa, Nhan Cảnh cảm giác eo mình sắp gãy rời, đầu gối quỳ trên giường cũng bủn rủn vô lực, phần eo nếu không phải được hai tay cậu giữ chặt có lẽ đã mất mặt nằm lỳ trên giường như con cá chết rồi.
Bộ vị cứng rắn bởi tư thế từ sau lưng rất tiện mà càng đâm sâu vào cơ thể, đến chiều sâu không cách nào tưởng tượng, động tác của cậu ấy mãnh liệt và nhiệt tình như muốn ép lục phủ ngũ tạng bắn ra vậy.
Bị cậu dùng nhiều tư thế biến hóa muốn nhiều lần như vậy, chất lỏng dinh dính giữa hai chân bởi vì chạy nước rút mà phát ra thanh âm kỳ quái, chính mình cũng vì cậu ấy đυ.ng chạm mà phát ra các loại rêи ɾỉ không thể tưởng tượng. Thậm chí còn thấy hứng phấn vì thanh niên đòi hỏi thân thể mình nhiều lần như vậy, về sau còn như sắc quỷ chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ ôm chặt cậu không buông…
Nhan Cảnh chỉ cảm thấy buổi tối này, mặt mùi của mình đều ném đến Thái Bình Dương rồi.
Lại một lần cao trào nữa qua đi, Nhung Tử rốt cuộc phát hiện anh không đúng, nhìn lỗ tai đỏ rực của anh thì không khỏi quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?” Vươn tay thử độ ấm hai má, thật sự nóng dọa người.
Nhan Cảnh đương nhiên sẽ không thừa nhận ông chú mặt dày đang thẹn thùng, giọng bình thản nói qua loa: “Có thể là điều hòa để nhiệt độ quá cao, có hơi nóng.” Mắt thấy phía đông đã dần hửng sáng, đồng hồ trên tường cũng chỉ hướng năm giờ, Nhan Cảnh vội nói: “Nhanh ngủ đi.” Nói xong liền quay lưng về phía cậu, bọc thân thể trần trụi vào trong chăn.
Thấy anh có vẻ mệt mỏi, Nhung Tử cũng cảm thấy thỏa mãn tha cho anh, vươn tay kéo anh vào trong lòng dịu dàng nói: “Được rồi, mệt thì ngủ đi.”
Nhan Cảnh ừ một tiếng, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Anh thật sự sợ Nhung Tử, mặc kệ là Nhung Tử bé năm đó hay là Nhung Tử lớn hiện tại, trên giường luôn là phong cách dã thú, hoàn toàn không nghe lời khuyên của mình. Người trẻ tuổi thể lực tốt, cùng cậu giày vò một đêm chỉ cảm thấy đau lưng mệt không thở nổi.
Nhưng, được cậu đối xử nhiệt tình như vậy cũng khiến trong lòng Nhan Cảnh thấy ngọt ngào cùng hạnh phúc. Dù sao, Nhung Tử như vậy chỉ thuộc về một mình anh, cũng sẽ chỉ nhiệt tình với một mình anh thôi.
Nghĩ một hồi liền mơ mơ màng màng ngủ mất, lại không biết thanh niên luôn nhìn anh không dời mắt, thấy anh ngủ rồi mà hai má vẫn ửng đỏ, thấy thế nào cũng rất thích, không nhịn được hôn một cái, hôn xong còn thấy chưa đủ ghiền lại lần lượt hết hết cả người một lần, lưu lại ấn ký thuộc về mình ở khắp nơi. Lúc này mới cảm thấy mỹ mãn ôm anh ngủ.
*
Mãi hơn mười giờ ngày hôm sau Nhan Cảnh mới tỉnh lại, lúc mở mắt phát hiện mình được người nào đó nhẹ nhàng ôm vào lòng, ngón tay người nào đó còn sờ soạng trên người. Nhan Cảnh vô cùng bất đắc dĩ với động tác trẻ con của cậu, day day huyệt thái dương đau nhức, túm lấy ngón tay hạnh kiểm xấu của cậu, “Em làm gì đấy?”
Nhung Tử vội thu tay lại, mỉm cười nói: “Anh tỉnh rồi à?”
“… Ừ.” Nhan Cảnh tránh né ánh mắt làm người ta hồi hộp của cậu,muốn ngồi dậy lại tác động đến chỗ đau sau lưng, hít ngược một hơi lại nằm vật ra giường.
Nhìn người thanh niên bên cạnh cười vô tội, Nhan Cảnh không nhịn được gõ trán cậu, “Cười cái gì mà cười.”
Giống như trước đây, hoàn toàn không có sức chống cực với ánh mắt trong trẻo nghiêm túc như một con chó bự của người nào đó, tối hôm qua nhất thời mềm lòng bị tên này chiếm đủ tiện nghi, tiếp theo chắc phải đau eo vài ngày rồi.
Dường như Nhung Tử nhìn ra trong lòng Nhan Cảnh khó chịu, vội vàng đề nghị: “Đi tắm trước đi, tối hôm qua anh mệt quá, em không muốn đánh thức anh nên không rửa sạch. Những thứ kia để lâu trong cơ thể sẽ…”
“Anh biết.” Nhan Cảnh vội ngắt lời cậu, cắn răng đứng lên, chất lỏng trong cơ thể vì động tác đứng thẳng mà chảy dọc xuống chân nhỏ trên mặt thảm trong phòng, mặt Nhan Cảnh lập tức đỏ bừng.
Nhung Tử cười nói: “Anh tắm đi, em xuống lâu mua bữa sáng cho anh.”
Vốn muốn tự thân tắm cho anh, nhưng lúc này hiển nhiên Nhan Cảnh đã xấu hổ hết mức rồi, nếu cứ được voi đòi tiên có lẽ anh sẽ thẹn quá hóa giận, trực tiếp đuổi mình ra khỏi cửa…
Nhung Tử đã sớm mò được rõ ràng tính tình của Nhan Cảnh, tâm tình vui sướиɠ xuống lâu đi mua cháo hải sản anh thích ăn nhất ở phố đối diện.
Lúc xách theo hộp cháo hải sản quay về, lại phát hiện trong phòng có gì đó khác khác, cửa ra vào để hai đôi giày, một đôi giày cao gót của phụ nữ, còn có một đôi giày xăng-đan đáng yêu của trẻ con, trẻ con đương nhiên là Nhan Hiểu Niệm, đôi giày cao gót kia…
Nhung Tử hơi nghi hoặc, đi đến phòng ngủ Nhan Cảnh đẩy cửa ra lại phát hiện bên trong không có người.
Đóng cửa quay lại phòng khách, đúng lúc nhìn thấy Nhan Hiểu Niệm từ toilet ra, nhìn thấy cậu thì khϊếp sợ trợn tròn hai mắt: “Chú Nhung?!”
Nhung Tử đi qua ôm bé vào phòng ngủ đặt lên giường, sờ đầu bé hỏi: “hiểu niệm, là ai đưa còn về vậy?”
“À, cô của con.” Nhan Hiểu Niệm ngoan ngoãn đáp, “Chú Nhung, sao chú lại ở nhà của con?”
Nhung Tử cười nói, “Chú Nhung đến sửa máy tính cho bố con.”
“A, máy tính bố con lại hỏng ạ?” Nhan Hiểu Niệm khó hiểu.
“Ừ.” Nhung Tử thành công lừa gạt trẻ con, nói sang chuyện khác, “Bố con đi đâu rồi?”
“Đang trong phòng sách nói chuyện với cô con ấy, hai người không cho con vào, vừa rồi con nghe thấy hình như hai người đang cãi nhau, cô con dữ lắm…”
Nhung Tử véo mặt bé, “Con ngoan ngoãn ngồi ở đây, chú đi xem.”
Quay người đến phòng sách, vừa muốn đẩy cửa chợt nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện. Nhung Tử nhịn không được dán lỗ tai vào nghe.
“Hai, hai nên từ bỏ ý định thuyết phục em đi, chuyện này em đã cân nhắc rất kỹ càng rồi.”
Giọng Nhan Cảnh nghe vô cùng bình tĩnh.
“A Cảnh, em không lý trí quá rồi đấy, em với cậu ta không thể nào lâu dài…”
“Em rất lý trí.” Nhan Cảnh ngắt lời chị, “Bốn năm trước, vì để bố an hưởng tuổi già, vì không khiến hai khổ sở mà em từ bỏ Nhung Tử. Thế nhưng, những năm ấy em sống rất đau khổ, em chung quy vẫn không quên được cậu ấy, hai nói đúng, em chính là đứa không có mắt…”
“Cha cậu ấy làm sai, không có đạo lý để cậu ấy trả. Anh rể tốt với hai như vậy, bây giờ hai sống hạnh phúc như vậy, chuyện đã qua em cũng buông rồi, chẳng lẽ hai còn chưa buông được ư?”
“Nhưng dù sao hắn cũng nhỏ hơn em nhiều như vậy, nhỡ đâu được hai năm lại thay lòng đổi dạ, em chẳng lẽ lại muốn đau khổ lần nữa…”
“Chuyện sau này ai cũng không ngờ được, em chỉ biết rằng, em hiện tại, rất muốn ở cùng cậu ấy.” Nhan Cảnh hơi dừng lại, “Huống hồ, em yêu cậu ấy, cũng tin tưởng cậu ấy.”
nhan như dường như đang suy nghĩ gì đó, không lên tiếng nữa.
Cửa đột nhiên bị mở ra, Nhung Tử suýt nữa va vào Nhan Cảnh. Hai người nhìn nhau vài giây, mặt Nhan Cảnh cứng đờ nói: “Sao em lại ở đây?” Cuộc đối thoại vừa rồi đều bị cậu nghe thấy rồi ư? Aizz, xấu hổ quá đi, nói ra đều là ‘Em yêu cậu ấy’ ‘Em tin tưởng cậu ấy’…
Nhung Tử nhìn anh, ánh mắt chứa vô vàn dịu dàng, “Em vừa mua cháo hải sản về, thì nghe các anh đang nói chuyện trong phòng sách.”
Nói xong liền đi vào phòng, cười lễ phép với nhan như, “Tình cảm của em với anh ấy cũng không thiếu hơn chị. Cho nên, xin chị an tâm, em sẽ cố gắng hết sức mình để cho anh ấy hạnh phúc.”
“…” Nhìn thanh niên trước mặt bình tĩnh thong dong, trong mắt là vẻ kiên định vững vàng, khí thế như chàng kỵ sĩ đứng lên bảo vệ người thương trong cổ tích. Mà mình ở trước mặt hắn như mụ phù thủy chuyên chia rẽ uyên ương trong câu chuyện cổ tích ấy…
nhan như hừ lạnh, “Chị còn có việc, đi về trước.”
Lưng thẳng tắp xoay người đi ra ngoài, lúc đi ngang qua trước mặt Nhan Cảnh tiện thể lườm anh một cái, “Chị chẳng muốn quản em nữa.”
Nhìn bóng lưng chị nhanh chóng biến mất sau cánh cửa, Nhan Cảnh bật cười khe khẽ.
Kỳ thật trong lòng nhan như rất thương anh, cho nên mới phải làm mọi cách để ý hạnh phúc của anh. Mấy năm nay mỗi lần bận rộn không cách nào chăm sóc Nhan Hiểu Niệm, chỉ cần một cú điện thoại chị đều nhanh chóng chạy qua đón hiểu niệm về trông, đối đãi với hiểu niệm cũng thân thiết như con ruột. Kỳ thật chị cũng mềm lòng, chỉ là tính tình có khủng bố một chút. Hôm nay núi băng này có xu hướng hòa tan, tiền đồ rất tốt.
Nhan Cảnh đang suy nghĩ như thế nào thừa thắng xông lên khiến chị hai chính thức chấp nhận Nhung Tử, đột nhiên người ấm rực lên, bị Nhung Tử nhẹ nhàng ôm lấy từ phía sau.
Xoay người lại, thấy đôi mắt Nhung Tử đang sáng rực nhìn mình, Nhan Cảnh khó hiểu hỏi, “Làm sao vậy?”
Nhung Tử nhoài đến cọ cằm lên vai anh, “Đối thoại vừa rồi của hai người, em đều nghe thấy.”
“… À.”
“Cảm ơn anh, đã tin tưởng em như vậy.”
Trong lòng Nhan Cảnh mềm nhũn, không nhịn được vươn tay ra vuốt nhẹ lên đầu cậu, “Cảm ơn cái gì chứ…”
Cánh tay Nhung Tử ôm anh chặt thêm, ngực hai người dán sát vào nhau, càng ngày dường như nhịp tim đập lại càng hòa nhịp.
*
Cuối tuần, Nhung Tử đột nhiên mang vali quần áo đến nhà Nhan Cảnh.
Thấy cậu tự nhiên như không bày đồ đạc của mình trong nhà, thậm chí cả rèm lẫn ga giường trong phòng ngủ đều đổi về màu tím trước kia. Nhan Cảnh nhìn dáng vẻ bận rộn của cậu, bất đắc dĩ đỡ trán: “Hình như anh không bảo em dọn đến ở với anh…”
Nhung Tử mỉm cười nói: “Trong lòng anh đồng ý là được rồi.”
Nói xong lại đi đến ôm Nhan Cảnh, dán vào lỗ tai anh khẽ nói, “Nếu anh không thích, ngày mai em lại mang đi. Được không?”
“…” Cảm giác được cậu như làm nũng cọ cọ vào vai mình, Nhan Cảnh không khỏi thầm thở dài bất đắc dĩ. Tên nhóc này đúng là khắc tinh của mình, mỗi lần đều không có cách nào với cậu ta.
Nhưng, cậu chủ động dọn đến cũng được, nếu không với người da mặt mỏng như anh thật khó để mở miệng mời cậu tới ở cùng. Chỉ là, trong hành lý dọn tới của cậu ta rõ ràng có một bộ bàn chải, cốc đánh răng loại dùng cho gia đình. Nhìn hình vẽ hoạt hình trên ly, nhìn Nhan Hiểu Niệm vô cùng hoan nghênh chú Nhung, Nhan Cảnh thật sự dở khóc dở cười.
Nhung Tử rất biết cách dỗ Nhan Hiểu Niệm, chả mấy chốc đã thu được tâm Nhan Hiểu Niệm làm tùy tùng cho cậu. Mèo Điểm Điểm vẫn không thích Nhung Tử như trước, vừa thấy Nhung Tử tới gần liền giương nanh múa vuốt muốn cắn cậu. Vì vậy, lúc tất cả mọi người ở nhà, Nhan Cảnh thì ôm Điểm Điểm làm ổ trên salon xem tivi, Nhung Tử thì lại ngồi bên cạnh chơi trò chơi với Nhan Hiểu Niệm, tổ hợp kỳ quái như vậy lại có cảm giác ấm áp rất lạ.
Nhan Hiểu Niệm rất vui khi trong nhà có thêm một người, lúc bố không ở nhà có chú Nhung chơi với bé, chí Nhung còn có thể kể chuyện cho bé nghe, so với chuyện hồ ly sư tử mà bố hay kể nghe hay hơn nhiều.
Tối hôm đó, Nhung Tử đang trong phòng sách mở máy tính kiểm tra một chương trình game, Nhan Hiểu Niệm tò mò bò qua hỏi: “Chú Nhung, thử đi sau mông nó là cái gì vậy?”
Nhung Tử nói: “Hồ ly, sủng vật nuôi trong game, có thể hỗ trợ công kích kẻ thù.”
Nhan Hiểu Niệm gật đầu tỏ vẻ hiểu được một chút, nhìn chằm chằm vào hồ ly kia nửa ngày mới nói: “Nó là hồ ly thật ạ? Vì sao hồ ly có bốn chân?”
Nhung Tử có chút nghi hoặc, “Có người nói với con hồ ly không phải bốn chân à?”
“Dạ, trong chuyện xưa bố con kể hồ ly chỉ có hai chân, về sau bị lão hổ cắn đứt một chân, cuối cùng chỉ còn lại một chân thôi.”
Nhung Tử không hiểu, tò mò hỏi, “Bố con kể cho con chuyện gì?”
“Bố nói, không thể nói với người khác.”
“Ngoan, chú Nhung không phải người khác.”
Nhan Hiểu Niệm nghĩ nghĩ, quả thật thấy chú Nhung không phải người khác. Vì vậy mở miệng nói: “Bố nói, trước đây có một con hồ ly đáng yêu, nó đã yêu một con hổ. Con hổ muốn mang nó đi, nó liền không để ý người nhà phản đối đi cùng lão hổ, thế nhưng, vừa ra khỏi rừng rậm đã bị lão hổ cắn đứt một chân.”
“Nó mất rất nhiều năm mới chữa thương xong, lại không thể đi đường bình thường như trước đây nữa…
Về sau nó lại gặp được một con sư tử, sư tử đối xử với nó rất tốt, nó đã yêu sư tử. Thế nhưng nó không dám cùng đi với sư tử, nó sợ cái chân cuối cùng của nó sẽ bị sư tử cắn đứt. Sau đó nó liền đuổi sư tử đi, một mình về nhà, không còn bước chân ra khỏi cửa…”
Nhung Tử nghe câu chuyện này không khỏi nhíu chặt mày.
Hiển nhiên, hồ ly trong câu chuyện của Nhan Cảnh chính là bản thân anh. Con hồ ly kia đóng kín lòng mình, chỉ bởi vì đã từng bị tổn thương quá nặng. Không ai hiểu, nó trốn ở bên ngoài một mình liếʍ láp vết thương mười năm phải chịu đựng như thế nào.
“Chú ơi, bố kể chính là câu chuyện kia, nghe thế nào mà như bi kịch vậy?”
Nhung Tử kìm nén sự đau lòng, khẽ cười vuốt tóc bé nói: “Chuyện của bố còn còn chưa kể xong. Về sau, con sư tử nhỏ kia trưởng thành, dùng sức mạnh của mình gϊếŧ chết con hổ, biến thành vua của cả rừng rậm. Sau đó, nó trở về bên cạnh hồ ly, luôn ở bên nó không hề rời xa.”
Nhan Hiểu Niệm cười vui vẻ, “Kết cục này hay hơn.”
Nhung Tử nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: “hiểu niệm, không phải con muốn một người bố nữa ư, chú Nhung làm bố của con được không?”
Nhan Hiểu Niệm cúi đầu nghĩ nghĩ, “Con thích chú Nhung. Nhưng, con không biết bố có đồng ý không.”
Nhung Tử mỉm cười, “Bố con sẽ đồng ý.”
Buổi tối hôm sau, Nhan Cảnh tắm rửa xong đang nằm trên giường xem một phần tư liệu của bệnh viện, đột nhiên Nhan Hiểu Niệm hừng hực lao đến túm lấy áo anh hỏi: “Bố ơi, chú Nhung nói sư tử trở về rồi, muốn lấy hồ ly làm vương hậu của nó, vĩnh viễn ở bên nó bảo vệ nó, bố đồng ý không?”
“…” Mặt Nhan Cảnh cứng đờ, “Cái gì sư tử hồ ly?”
Nhan Hiểu Niệm nói: “Chính là trong câu chuyện mà bố kể ý, chú Nhung nói, kết thúc không phải như vậy mà phải là sư tử trở thành quốc vương, lấy hồ ly nhỏ làm hoàng hậu mới đúng.”
Nhan Cảnh trầm mặt: “Đi gọi chú Nhung của con tới đây!”
Nhan Hiểu Niệm ra ngoài, một lúc lâu sau Nhung Tử liền mỉm cười bước vào.
Nhan Cảnh vừa muốn hỏi cậu vì sao nói linh tinh với trẻ con, liền thấy cậu như làm ảo thuật lấy từ phía sau ra một bó hoa hồng đỏ rực. Sau đó quỳ một gối xuống bên giường, nhẹ nhàng nâng tay mình lên cung kính đặt một nụ hôn lên mu bàn tay.
“Nhan, chúng ta kết hôn đi.”
Nhan Cảnh giật mình chốc lát, rốt cuộc hiểu được ý cậu mặt đỏ phừng lên, “… Em đứng lên trước đi.”
Nhung Tử mỉm cười nhìn về phía anh, “Anh đồng ý trước.”
“Nhung Tử, em…”
“Đồng ý em.”
Nhan Cảnh thấy cậu cố chấp quỳ một gối ở đó, trong mắt tràn đầy chờ mong mà trong lòng mềm nhũn, không đành lòng đả kích cậu, đành phải nghiêm mặt nói: “Được rồi được rồi, anh đồng ý.”
Nụ cười trên mặt Nhung Tử càng rạng rỡ, đứng dậy ngồi bên giường nhẹ ôm lấy Nhan Cảnh, rất nghiêm túc đeo nhẫn lên ngón vô danh.
Rất lâu trước đây, cậu đã từng mang đến một bó hoa hồng to như vậy, 99 bông, nói là hi vọng tình yêu này có thể thật dài thật lâu. Hôm nay lại tặng hoa hồng, tuy rất tục rất không mới mẻ, nhưng Nhung Tử chính là một người đơn giản mà chân thành như vậy. Cậu ấy luôn dùng cách đơn giản nhất mà trực tiếp như vậy để cảm động mình.
Chiếc nhẫn trên ngón tay như được làm theo yêu cầu, vô cùng phù hợp, hiển nhiên là cậu ấy rất cẩn thận chuẩn bị chuyện này. Nhan Cảnh nhìn chiếc nhẫn trong lòng thấy ấm áp, không nhịn được hôn lên môi cậu.
Nhung Tử cười khẽ, “Chủ động như vậy, anh muốn động phòng hoa chúc sớm à?”
“…”
“Nhưng mà, em rất thích dáng vẻ anh chủ động, a…”
“Câm miệng…”
Trong phòng ngủ nhanh chóng vang lên loạt tiếng thở dốc mập mờ.
Nhan Hiểu Niệm ngồi một mình trong phòng sách đọc truyện, thấy chỗ nào không hiểu muốn đi hỏi chú Nhung. Ai ngờ đi đến cửa phòng ngủ lại phát hiện cửa đã bị khóa, Điểm Điểm bị đuổi ra đang tội nghiệp rúc vào trong góc, cùng bé mắt to trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng Nhan Hiểu Niệm đành bất đắc dĩ ôm Điểm Điểm về phòng mình.
Bé không rõ, vì sao mỗi khi trời tối chú Nhung vào phòng ngủ của bố đều phải khóa cửa. Đương nhiên, trong những năm sau đó, bé vẫn không hiểu được vấn đề thâm ảo này.
[HappyEnding]
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Giường Đôi Màu Tím
- Chương 48