Đây là lần thứ hai Nhan Cảnh vào nhà Nhung Tử. Lần trước lúc đến đã say bét nhè, lúc tỉnh táo lại trần trụi quấn lấy nhau trên giường, Nhan Cảnh vì quá hoảng hốt mà vội vàng bỏ đi, cũng không cẩn thận đánh giá phòng cậu ta.
Hôm nay lại lần nữa bước vào căn phòng quen thuộc này, nhìn kỹ mới phát hiện phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, không hề có vẻ bẩn thỉu dơ dáy như những căn phòng của trạch nam trong tưởng tượng của anh, hiển nhiên là được chủ nhân tổng vệ sinh một lần. Bộ sô pha trong phòng khách sạch sẽ lại chỉnh tề, vách tường sàn nhà cũng không nhiễm một hạt bụi, còn trồng mấy chậu xương rồng lông mềm đặt trên bệ cửa sổ.
Phòng tuy nhỏ nhưng lại có hương vị cuộc sống.
Nhung Tử lấy trong tủ giày một đôi dép lê mới tinh đặt bên chan Nhan Cảnh, mỉm cười nói: “Đây, anh đổi đi, ở nhà đeo dép lê thoải mái hơn.”
Nhan Cảnh xoay người thay dép, thuận miệng hỏi: “Không phải cậu thuê phòng chung à? Bạn cùng phòng của cậu đâu?”
“À, hôm qua anh ấy đã chuyển đi rồi, bây giờ em ở một mình.” Nhung Tử cười kéo anh đến ghế sô pha, “Anh ngồi đây trước đi, nếu chán thì mở TV xem, em đi nấu cơm tối.”
“Ừ.” Nhan Cảnh dựa vào sô pha, thấy cậu bận rộn trong phòng bếp nhỏ bên cạnh, còn ra vẻ mặc tạp dề, tạp dề caro trên ngực có hình một bé gấu đáng yêu. Có lẽ là vì con gấu trên ngực ảnh hưởng mà Nhan Cảnh đột nhiên cảm thấy cả người Nhung Tử nhìn cũng như một con gấu… Hơi thở ấm áp trên người làm người ta rất muốn ôm một cái.
Cậu vốn lớn lên đẹp trai, dáng vẻ mặc tạp dề chăm chú nấu cơm lại càng quyến rũ. Nhan Cảnh ngồi trên ghế salon thưởng thức cảnh trai đẹp xuống bếp, sau một lúc lâu, đột nhiên phát hiện cậu ta xào rau có một thói quen kỳ lạ, luôn thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc nhìn sang bên cạnh. Nhan Cảnh không nén được lòng hiếu lỳ, đẩy cửa đi đến bên cạnh cậu.
“Cậu biết nấu cơm à?” Mắt thấy cậu đã thái thịt xong, xếp chỉnh tề một hàng nhìn cũng rất có phong độ của đầu bếp, Nhan Cảnh thuận tay cầm quyển sách trên bàn, chậm rãi đọc, “Thực đơn… toàn thư thiết yếu cho gia đình?”
“À, đó là sách em mua mấy hôm trước.” Nhung Tử mỉm cười cầm thực đơn trong tay anh qua, “Về sau ở chung, cũng không thể để anh xuống bếp mỗi ngày. Em cũng nên học nấu cơm chứ.” Nói xong lại lật mấy tờ thực đơn, chỉ cho Nhan Cảnh xem, “Mấy đồ ăn đơn giản phần đầu này em đã học xong, hôm nào làm cho anh ăn. Đêm nay chúng ta ăn lẩu đi.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của thanh niên, Nhan Cảnh đột nhiên không nói ra lời.
Là vì anh mới học nấu ăn sao? Ngón cái tay trái dán urgo, là lúc học không cẩn thận bị dao cắt vào à?
Đáy lòng bỗng dâng lên cảm giác đau lòng, không khỏi kéo tay trái cậu đến xé băng cá nhân ra xem. Trên ngón tay cái quả nhiên có một vết thương, tuy đã ngừng chảy máu nhưng vì vết cắt quá sâu mà nhìn rất dữ tợn.
“… Đau không?” Nhan Cảnh đau lòng nhíu mày, ánh mắt mang trách cứ, “Vết thương sâu như vậy, cậu không biết bôi thuốc à?”
Được anh kéo tay ân cần kiểm tra vết thương, trong lòng Nhung Tử rất ngọt ngào, vội vàng lắc đầu nói: “Không đau, chỉ là vết thương nhỏ thôi, hai ngày là khỏi.”
Nhan Cảnh im lặng một lát, cuối cùng buông cậu ra thản nhiên nói: “Tùy cậu. Nhớ đừng để miệng vết thương dính nước.”
“Ừ.” Nhung Tử vẫn nở nụ cười rạng rỡ, “Anh ra phòng khách đợi đi, đồ ăn em đã rửa xong hết rồi, đợi nước súp xong là chúng ta có thể ăn, nhanh thôi.”
Phòng bếp quá nhỏ chỉ chứa được một người, Nhan Cảnh cũng không giúp được việc gì đành phải quay lại phòng khách, mở TV rồi dựa vào sô pha nhàm chán chuyển kênh.
Đài truyền hình đang phát một ca khúc, mấy đứa trẻ đang hát, giai điệu, nhịp điệu nghe rất quen thuộc. Nhưng trong đầu Nhan Cảnh đều là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Nhung Tử, trên TV hát cái gì không hề nghe vào.
Trong lòng rất loạn.
Không muốn thừa nhận rằng mình… Có lẽ đã yêu người thanh niên này.
Cậu thanh niên nhỏ hơn anh mười tuổi này, đại học còn chưa tốt nghiệp, lại là con trai nuôi của bạn thân… Dù là thế nào, giữa hai người xem như là hai thế hệ, không nên sinh ra tình yêu. Nhưng anh lại không thể khống chế được tình cảm của mình, học tâm lý nhiều năm như vậy nhưng ở trước mặt Nhung Tử lại hoàn toàn vô dụng…
Nhan Cảnh im lặng suy nghĩ lung tung thật lâu, thấy Nhung Tử bê nồi đi ra mới thôi suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc ngồi thẳng trên sô pha.
Bài hát trên TV đúng lúc phát đến phần cao trào, đồng âm non nớt của mấy đứa trẻ hát đi hát lại: Forever young, I want tobe forever young, do you really want to live forever, forever and ever…
Nhan Cảnh đột nhiên nhớ ra, rất nhiều năm trước anh đã từng nghe bài hát này, Forever Young là ca khúc rất nổi tiếng thời kỳ ấy, người hát đầu tiên là một nam ca sĩ, hát đến khàn cả giọng. Nhan Cảnh cũng không thích kiểu hát gầm rú như vậy, nghe cảm giác như lỗ tai bị tra tấn, nhưng cố tình lại có người rất thích…
Hôm nay bài hát ấy được mấy đứa trẻ hát lại, đã không còn cảm giác tang thương mà thêm mấy phần đáng yêu.
Nhung Tử quay đầu liếc nhìn TV, vừa bày đồ ăn lên bàn vừa nói: “Bài hát này là Forever young nhạc rock and roll hát lại theo phong cách đồng thoại, anh cũng thích à?”
“Không thích.” Nhan Cảnh thản nhiên nói, “Tùy tiện nghe chơi thôi.”
“À, em lại rất thích đấy.” Nhung Tử cười nói, “Khi còn bé, bố em thường lưu bài hát này trong máy ghi âm, từ tiếng anh em học sớm nhất là forever and ever, lúc ấy không hiểu hai từ này có nghĩa là gì, cứ luôn thắc mắc.”
Nhan Cảnh im lặng một lúc, “Bố cậu… là nói Lưu Chí Cương?”
“Đúng vậy.” Nhung Tử hơi xấu hổ gật đầu, bố của mình lại bị người mình thích gọi thẳng tên họ.
“À, anh ấy quả thật rất thích bài hát này, lần đầu tiên tôi nghe bài này hình như cũng là do anh ấy bật. Khi đó tôi vẫn còn đến trường…” Nhan Cảnh nói xong cũng thấy xấu hổ, vuốt mũi, “Cậu…” nửa câu sau ‘cậu còn chưa ra đời’ dưới ánh nhìn chăm chú đầy ý cười của thanh niên mà kịp thời nuốt lại.
Vai vế đều rối thành một đống, thêm Lưu Chí Cương lại càng như một tấm mạng nhện phức tạp…
Hai người liếc nhau, rất ăn ý dừng đề tài này lại.
“Anh đói chưa, ha ha, chúng ta ăn cơm trước.” Nhung Tử thông minh nói sang chuyện khác, để lò vi ba giữa bàn rồi đặt nồi nước dùng lên. Sau đó xoay người vào phòng lấy hai ngọn nến đốt lên đặt lên bàn, lại đi tắt đèn trong phòng khách chỉ để một ngọn đèn bàn bên cạnh.
Khóe miệng Nhan Cảnh co giật vài cái, Nhung Tử lại vẫn vui vẻ mỉm cười: “Bữa tối với nến, như vậy có không khí ngày lễ hơn.”
Hôm nay là ngày nhà giáo, không phải lễ tình nhân. Cậu làm như vậy sau này sẽ khiến tôi sinh ra ám ảnh với ngày nhà giáo… Nhan Cảnh nhịn xuống cảm giác quái dị trong lòng, ho một tiếng nói: “Cứ bật đèn lên đi, đốt nến ăn lẩu, không đủ ánh sáng căn bản không mò được đồ ăn.”
Nhung Tử lại sớm có chuẩn bị mà lôi ra một cái muôi lỗ, lại đặt lên bàn một cái đĩa, cười nói: “Không sao, anh chỉ cần phụ trách ăn là được rồi, em vớt cho anh.”
“…” Tên này thật sự chuẩn bị hết rồi. Nhan Cảnh bất đắc dĩ, đành phải ngầm đồng ý cậu đốt nến.
Ánh sáng mờ ảo, nồi lẩu bốc khói mờ mịt trước mắt, khuôn mặt mỉm cười đối diện của thanh niên dần trở nên mông lung. Ánh nến trên bàn đung đưa khiến không khí càng thêm mập mờ và ấm áp.
Bữa tối với nến…
Vậy mà nhẫn nại cùng chơi trò lãng mạn trẻ ranh với tên này, Nhan Cảnh cũng thấy khó mà tưởng tượng. Nhưng lại cảm thấy, đốt nến ăn tối như vậy cũng rất có không khí.
Nhung Tử quả thật vô cùng chu đáo, luôn chân luôn tay bận việc không ngừng, đĩa trước mặt Nhan Cảnh thậm chí không có một giây trống không, vừa ăn xong khoai tây đã được cậu nhét một đống nấm kim châm, nấm kim châm vẫn còn nhai trong miệng lại bị đút mấy viên thuốc bắc…
Kinh nghiệm được người khác chăm sóc như vậy, vẫn là lần đầu tiên.
Bản thân Nhung Tử không ăn nhiều lắm, luôn bận việc trần đồ ăn, mỗi lần thấy Nhan Cảnh ăn thức ăn mình làm, cặp mắt cậu ánh lên sự vui sướиɠ dưới ánh nến rung rinh, ánh mắt cũng trở nên đặc biệt dịu dàng.
Nhan Cảnh nhai đồ ăn cậu gắp, cảm giác được cậu chăm sóc khiến trong lòng thấy ấm áp, không biết có phải vì bị hơi nóng hun lâu quá hay không mà nhìn khuôn mặt mỉm cười gần trong gang tấc của thanh niên, mũi Nhan Cảnh đột nhiên thấy cay cay. Không thể không thừa nhận, anh thật sự bị tên Nhung Tử này làm cảm động, Nhung Tử ngốc đối với anh quả thật quá tốt, tốt đến mức anh… không nỡ buông tay.
“Cậu đừng chỉ gắp cho tôi, tự mình ăn đi.” Trên mặt Nhan Cảnh vẫn giữ vẻ bình thản, đẩy đĩa đến trước mặt cậu, “Trong bát tôi nhiều quá rồi. Những cái này cho cậu.”
Nhung Tử lập tức hớn hở, cầm đĩa qua vội vàng ăn sạch.
Hai người cứ thế gắp đến gắp đi cho nhau, một bữa ăn dưới nến ăn hết gần một tiếng, đến tận chín giờ, hai người suýt nữa ăn quá no lúc này mới mở đèn phòng khách, dọn dẹp các thứ trên bàn.
Dọn dẹp xong hai người yên lặng ngồi trên sô pha xem TV, Nhan Cảnh đột nhiên muốn quan tâm cậu một chút liền thuận miệng hỏi: “Tôi nghe bố cậu nói, khi còn bé cậu lớn lên ở cô nhi viện à?”
Nhung Tử cười cười, “Chuyện lúc bé em không nhớ rõ lắm, sau này được mẹ nhận nuôi, cả nhà em sống với nhau rất vui vẻ. Về phần cha mẹ ruột của em, em hoàn toàn không có ấn tượng.”
Nhìn dáng vẻ không sao cả của cậu mà Nhan Cảnh thấy đau lòng, không nhịn được muốn ôm cậu, Nhung Tử lại đột nhiên nhảy dựng khỏi sô pha, “À, em đã quên một chuyện quan trọng.” Nói xong liền vội vàng chạy vào phòng ngủ.
Nhan Cảnh ngơ ngác, xấu hổ muốn chết rụt tay lại để lên mũi mình vuốt vuốt.
Nhung Tử quay lại rất nhanh, trong ngực ôm một hộp giấy lớn, chiếc hộp thắt nơ rất xinh đẹp, trên mặt còn để một lỗ nhỏ. Nhung Tử nhét cái hộp vào lòng Nhan Cảnh, “Cái này tặng cho anh đấy, hi vọng anh sẽ thích.”
“Đây là cái gì?” Nhan Cảnh thông qua cái lỗ nhìn vào trong, dường như nhìn thấy một cục lông mượt mà, mở hộp ra lại càng hoảng sợ.
“Meow ô…” Chú mèo co người trong góc tủi thân dùng móng vuốt cào vào thành hộp, dường như rất thương tâm khi bị chủ nhân nhẫn tâm nhốt trong hộp.
Nhan Cảnh nhìn dáng vẻ đáng thương của nó mà trong lòng mềm nhũn, vội vàng bế nó lên, “Đây không phải Điểm Điểm à? Sao lại đáng thương như vậy, còn trông như mấy ngày chưa được ăn cơm bị đói thành thế này. Ngoan, là ai bắt nạt mày?”
“Meow.” điểm điểm quay đầu liếc Nhung Tử, mắt Nhan Cảnh cũng liếc qua.
Nhung Tử lập tức lắc đầu, “Không phải em! Em cho nó ăn rồi, nó làm loạn phòng ngủ của em lên, tiểu trên giường của em, còn đập loạn bàn phím của em, em không còn cách nào khác mới bỏ nó vào hộp đấy.”
“Meow ô…” điểm điểm duỗi móng vuốt cào mặt Nhung Tử, bị Nhung Tử chật vật tránh né.
“Em không ngược đãi nó thật mà.” Nhung Tử thành thật nhìn sang Nhan Cảnh, quả thật như một con chó to đang vẫy đuôi tranh thủ tình cảm với con mèo.
Nhan Cảnh không nhịn được cười, “Được rồi, tôi lại không trách cậu.” Nhẹ nhàng xoa đầu điểm điểm, “điểm điểm, mày đừng tức giận, cậu ấy không biết chăm sóc mèo, không phải cố ý bắt nạt mày đâu. Mày đói lắm rồi đúng không.” Nói xong liền đứng dậy ôm nó đi tìm ăn, “Để tao tìm cho mày một ít thức ăn nhé.”
Aizz, đồng thời vỗ về hai tên thích làm nũng quả thật quá sức.
Nhan Cảnh lấy sữa bò cho điểm điểm, nó vậy mà cúi đầu ngoan ngoãn uống. Trong lòng Nhung Tử rất phiền muộn, mình cho uống sữa bò thì tên nhóc này sống chết không uống, đổi thành Nhan Cảnh cho nó uống, sao nó lại nghe lời như vậy?!
Nhan Cảnh ngồi ghé bên cạnh nhìn mèo ta cúi đầu uống sữa tươi, nụ cười trên mặt cũng trở nên dịu dàng hơn. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt đầu nó, điểm điểm dường như rất hưởng thụ được anh sờ, ngoan ngoãn không ồn ào. Sau khi uống cạn sữa bò thì mỹ mãn meow một tiếng, lúc này Nhan Cảnh mới ôm nó vào lòng đi vào phòng khách.
“Đúng rồi, sao nó lại ở chỗ cậu? Lại bị lạc chủ được cậu nhặt về à?”
“Chủ của nó ra nước ngoài học, nói muốn tìm một người nhận nuôi sủng vật, em đúng lúc nhìn thấy bài đăng ấy liền nhận nuôi nó.” Nhung Tử hơi dừng lại, “Nó có vẻ hợp ý với anh, anh mang về nuôi đi, em không thạo việc chăm sóc động vật nhỏ…”
“A, được rồi.” Nhan Cảnh cực kỳ thích chú mèo nhỏ này, biết là Nhung Tử cố ý nhận về tặng quà cho mình trong lòng lại mềm nhũn, khẽ nói, “Cảm ơn cậu.”
“A… Không có gì, bình thường thôi mà.” Mỗi lần Nhung Tử đều vừa mừng vừa sợ với sự dịu dàng ngẫu nhiên mà Nhan Cảnh thể hiện.
Nhan Cảnh ôm mèo trong lòng đùa một lát, nghe tiếng chuông đồng hồ trên tường, lú này mới ngẩng đầu nói: “Mười giờ rồi, tôi về trước đây.”
“Ừ, em tiễn anh.”
Lúc xuống lầu ngoài trời lại đổ mưa, Nhung Tử nhét ô vào tay anh, “Anh đợi một chút, em sẽ lái xe tới đây ngay, cẩn thận đừng để dính mưa.” Nói xong liền đội mưa chạy ra ngoài, hoàn toàn không để ý mình lập tức bị mưa xối ướt đẫm.
Bóng lưng chạy trong làn mưa của thanh niên chả mấy đã biến mất tại bãi đỗ xe, Nhan Cảnh che ô đứng nguyên tại chỗ, tay cầm ô vẫn còn lưu độ ấm cơ thể cậu, cảm giác ấm áp này từ lòng bàn tay lan truyền khắp toàn thân. Không nhịn được khẽ bật cười, sờ sờ cái đầu lông xù của điểm điểm thấp giọng nói: “Tao… Có phải đã yêu cậu ấy rồi không…”
“Meow.” điểm điểm dùng đầu cọ cọ bàn tay anh, hai bên đúng là ông nói gà bà nói vịt, hoàn toàn không nghe hiểu.
Nhan Cảnh khẽ thở dài, “… Có lẽ vậy.”
Nhung Tử rất nhanh dừng xe bên cạnh Nhan Cảnh, quay cửa kính xe xuống nói: “Mau lên đây, mưa càng ngày càng to rồi.”
“Ừ.” Nhan Cảnh mở cửa lên xe, cậu liền vội vàng khởi động máy.
“Em vừa dùng di động tra dự báo thời tiết, đêm nay hình như có bão, chúng ta đi nhanh lên, hi vọng trước khi bão đến đưa được anh về nhà, bằng không bị kẹt xe thì phiền lắm.”
Nhan Cảnh gật đầu: “Được, cậu lái xe cẩn thận.”
“Biết rồi.”
Ngoài cửa sổ mưa càng rơi càng lớn, đỉnh đầu thỉnh thoảng vang lên tiếng sấm ầm ầm, nhìn ra ngoài qua cửa kính xe thì thấy mưa trút thành sông trên đường, những chiếc xe xung quanh đều điên cuồng lao đi, chỉ sợ nửa đường gặp phải bão. Đường phía trước bị chắn chật như nêm cối, xe xếp thành hàng dài suốt dọc đường, đèn sau sáng trong đêm mưa như một sợi dây xích màu sắc rực rỡ.
Nhan Cảnh nhíu mày, “Phía trước hình như kẹt xe.”
“Không sợ, chúng ta đi đường vòng.” Nhung Tử lái xe qua đoạn đường dừng đầy xe, lái xe quẹo trái quẹo phải, cũng không biết quẹo qua bao nhiều khúc quanh cuối cùng chạy bon bon đến khu đô thị Thời Đại, qua chỗ cổng bảo vệ lấy vé đỗ xe rồi lái vào khu dân cư.
“Cậu rất quen thuộc đường ở đây?” Nhan Cảnh không nhịn được hỏi.
“Ừ, em thường lái xe đi dạo khắp nơi, rất quen thuộc với đường nội thành. Vùng ngoại thành thì không quen đâu.” Nhung Tử dừng xe trước cao ốc chỗ Nhan Cảnh ở, “Được rồi, đưa anh đến đây rồi, anh nhanh lên lầu đi.”
“Ừ.” Nhan Cảnh vừa định xuống xe, đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng sấm rền, cuồng phong cùng mưa rào bắt đầu càn quét khắp nới, gốc cây cách đó không xa bị bật gốc đổ rầm một tiếng ngay cạnh xe hai người.
“…” Hai người quay mặt nhìn nhau.
Im lặng một lúc Nhan Cảnh mới nói: “Mau đỗ xe vào gara đi, ở đây cũng không an toàn.”
Nhung Tử hơi kinh ngạc nhìn anh, “Không sao, em lái nhanh theo đường cũ về vẫn kịp, anh lên lầu…”
“Cậu điên rồi, bão lớn như vậy nhỡ đi trên đường gặp chuyện không may thì làm sao.” Nhan Cảnh nhíu mày ngắt lời cậu, “Đêm nay cậu hãy ở lại đi.” Nói xong lại cảm thấy lời này quá mập mờ, vội điều chỉnh sắc mặt, “Ý của tôi là, đêm nay ngủ lại nhà của tôi, đừng về nữa.”
… Đúng là càng tô càng đen.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, Nhung Tử không nhịn được khẽ nở nụ cười, “Được… Quấy rầy anh rồi.”