Lúc tôi mở cửa xe,bỗng xảy ra một sự việc bất ngờ.Phía trước có một người đàn ông và một người đàn bà đi tới,người đàn ông gọi to: Mạch!
Mặt tôi đỏ bừng.
Mặt Bạch Trạch cũng đỏ bừng.
Mạch 13
Tôi nói với Bạch Trạch,tôi không làm cái chuyện ấy với Bob.Anh nói,không thể không có chuyện ấy.Một trai một gái đêm khuya trên một cái giường,không xảy ra chuyện ấy,thật sự không thể.Tôi nói,trước đấy tôi chưa hề quen biết anh ta.
Bạch Trạch cười,anh cảm thấy tôi nói dối.
Vì em đang mang thai với anh,em sợ con trong bụng giật mình.
Giọng nói của tôi run run.Bạch Trạch giụi tắt điếu thuốc đang cầm trên tay vào cái gạt tàn.Điếu thuốc còn đến một nữa,anh không hút hết.Tôi nhìn điếu thuốc vừa giụi mắt,nghĩ bụng,mình rất giống điếu thuốc.
Bạch Trạch đứng lên,mặc quần áo.Vậy là vô tình Bob trở thành một thứ vũ khí tự vệ của anh? Tôi dựa sát tường,người hơi ngã về phía trước.Giữa tiếng sột soạt của áo quần,bầu không khí nổi lên mùi nước hoa.Tôi cũng đứng dậy,cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của tôi khiến anh giật mình.
Tôi đi tới,nắm cánh tay anh đang mặc áo.Anh hỏi tôi làm gì thế.Tôi nói,anh cưỡng bức em một lần nữa,nếu anh có bản lĩnh thì làm cho đứa trẻ trong bụng em thoát qua đường âm đ*o.Như vậy là xong chuyện,từ nay về sau em không làm phiền anh nữa.
Anh hất tay tôi ra,nói,Em muốn làm gì thì làm nhưng lúc này không có thì giờ,anh phải đi làm.
Anh nhặt cái quần trên thảm,giơ một chân lên cho vào ống quần.
Từ phía sau,tôi luồn hai cánh tay ôm chặt lấy anh.Bạch Trạch quay lại,mặt đối mặt với tôi.Anh định đẩy tôi ra,nhưng bất ngờ bị tôi vật xuống tấm thảm màu nâu.Lúc tôi nằm lên trên,tấm thảm bỗng vang lên âm thanh trầm buồn.Cái quần trong tay anh rơi xuống.
Bạch Trạch cúi xuống nhặt,định tiếp tục mặc vào người.Tôi ôm chặt cái đùi của anh.Anh tát tôi một cái thật mạnh.Bên khóe miêng có gì đó chảy ra.Anh ta cho rằng tôi sợ hãi như ban nãy,nhưng tôi chỉ lơ mơ không biết chuyên gì xảy ra.Tôi không cảm thấy đau,chỉ hơi buông tay nhưng rồi lại nắm chặt lấy anh.Tôi nói,Cưỡиɠ ɧϊếp em một lần nữa đi!.
Anh bước đi,cơ thể tôi nằm trên thảm bị lôi theo.Không còn cách nào,anh cúi xuống gỡ ngón tay tôi.Anh hỏi tôi định làm gì.Tôi nói,Em se sinh con để đưa cho vợ anh.
Vậy thì em cứ sinh,anh bảo vợ anh nuôi nó được không?
Không được.
Tôi ôm chặt anh.Trên cành cây ngoài cửa sổ bỗng có tiếng chim sẻ chiêm chϊếp.Bạch Trạch cũng nghe thấy anh đứng lại.Tôi ôm chân anh,nước mắt chảy tràn.Tôi nói với anh,Em ôm anh,đi làm với anh.
Chợt tôi nhớ đến con bé bán hoa đêm hôm qua,nó bám riết lấy tôi.Hôm nay tôi phải giống như nó,bám riết Bạch Trạch,anh đi đâu tôi theo đấy.Tôi phải kiên cường hơn nó,không thể nửa chừng bỏ cuộc.
Nhưng tôi không biết cuối cùng đã buông Bạch Trạch ra như thế nào.
Thoạt đầu tôi nắm chặt lấy anh,nhưng tôi không nắm vững.Hai tay tôi trống không,chỉ còn biết ôm mặt khóc.Anh sững sờ nhìn tôi,có thể đang nghĩ, một người con gái vốn không tự nhiên,tâm hồn phơi phới,vậy mà ngày nay lại như thế.Quả nhiên anh nói,Em có gì khác với những chị quét đường? Phí cả tiền cho em học MBA…
Tôi lại tóm lấy anh,nói,Em đi làm cùng anh.
Được anh không sợ,nếu đi làm,nhiều nhất là hôm nay anh có thêm một thư ký.Có hai thư ký,cũng tốt.Nếu anh là công chức cơ quan Đảng,nhà nước thì anh còn sợ ngón đòn ấy của em.Chẳng qua có rất nhiều người bị những phụ nữ như em lôi xuống nước,nhưng Trạch này đã ở dưới nước,suốt ngày ở dưới nước,bất kể đêm hay ngày,anh chẳng sợ…
Nói đến, đây anh cười.
Tôi nói,Em làm cho mọi người trong tòa soạn biết,
Em biết đấy,ở tòa soạn,anh nói là xong nhưng anh không biết tại sao em …
Tại sao? Tại sao? Bỗng tôi gào lên,lần ấy trong văn phòng của anh,trên tấm thảm,anh nhớ không? Anh bảo cuối cùng anh gặp được người con gái mà anh mong muốn.Anh bảo cuộc sống của anh sẽ thay đổi.Anh còn nhớ những điều anh nói không? Lúc ấy anh ôm em,chỉ còn thiếu nước mắt…
Anh nói những điều ấy hồi nào?Mạch em nghĩ kĩ đi,anh nói bao giờ?
Anh ta làm như tôi đổ oan.Thấy anh ta như vậy,tôi khóc càng dữ hơn.
Cho dù có nói như vậy thì em cũng đừng để tâm làm gì.Em tin những lời đàn ông nói ra lúc nào đó thật à?Làm sao em có thể tin lời nói? Em cũng học ngữ văn rồi chứ? Em không biết ngôn ngữ là thứ đi vô hình đến vô ảnh à? Có thể sửa lại,cũng có thể phản đối,có thể nói lúc này,cũng có thể nói vào lúc khác.Em xem,anh thuê căn hộ này cho em,nộp học phí MBA cho em.Những thứ này còn quan trọng gấp nhiều lần những thứ kia.
Tôi buông tay.anh ta không nhớ những lời mình đã nói.Liệu có thể chịu trách nhiệm đối với những gì mà anh ta không nhớ? Tôi khóc xụt xùi,qua làn nước mắt có thể thấy anh ta rút một tệp từ trong túi ra.Anh nói,Đưa cho em hai nghìn,nếu em quyết định hãy gọi điện cho anh,anh sẽ đi với em.
Bạch Trạch nói xong rồi đi ngay,anh đóng cửa rất mạnh,chừng như sợ đống không kín.Căn phòng yên tĩnh,có thể nghe thấy tiếng bụi bay trong không khí.
Tôi bừng tĩnh,nanh chóng mặc áo quần,mở cửa nhìn ra cầu thang.Bạch Trạch đã ra đến sảnh lớn bỗng trông thấy tôi,anh giật mình.Nhưng anh cố làm ra vẻ trấn tính,tiếp tục đi.Tôi đi bên cạnh anh ta,bước về phía trước,đồng thời ngước lên tìm chiếc xe con của anh đậu trước cửa nhà.
Không gian văng vẳng tiếng hát.Đó là tiếng hát của ca sĩ mù người Ý.Anh ta đang cùng bài hát “Lúc ta nói chia tay” với ca sĩ Sarah Brightman.Bạch Trạch ngước nhìn bầu trời,anh đã nghe bài hát này cũng ở nơi đây.Đấy là lúc chúng tôi vừa dọn đến.Vào một buổi tối,anh rất xúc động nghe bài hát này,sau đấy nói,nếu một người con gái có được tiếng hát ấy,anh rất muốn ôm cô ta vào lòng.Tôi nói,Em cũng muốn dựa vào lòng người ca sĩ mù.Dù anh không trong thấy gì,em đã thấy ảnh anh ta.Anh ta cầm một bông hồng đỏ thắm,rất đẹp trai,chưa bao giờ em ca ngợi vẻ đẹp bên ngoài của người con trai.Không nói đến giọng hát của anh ta,chỉ với bề ngoài em sẵn sàng làʍ t̠ìиɦ nhân của anh ấy,dù chỉ để nói chuyện với nhau.Bạch Trạch bực tức nói,anh nói đùa,nhưng tại sao em lại cho là thật?
Sau đấy Bạch Trạch nói gì,tôi cũng nghe nhầm.Anh nhắc lại những điều đã nói trên tấm thảm trong văn phòng.Anh bảo,sẽ mãi mãi để tôi được gần bên anh,làm vợ anh,sẽ bỏ Pass.Anh bảo để tôi sinh cho anh ít nhất là hai đứa con, một trai, một gái.Sau đấy,mỗi lần nhớ lại những tình tiết ấy,tôi nghĩ,có thể tôi mãi mãi khát khao được nghe những âm thanh ấy,thuần túy thuộc về ý tưởng không thể có của tôi.Nhưng từ hôm Bạch Trạch nói câu ấy,mỗi lần đi qua khi chung cư yên tĩnh tôi cảm thấy cùng với Bạch Trạch và cả tiếng hát giữa không trung hòa làm một.Tiếng hát như sương mờ bảng lảng trên cao,khiến vầng trăng biến dạng,giống như viên kẹo đang tan chảy,bầu trời vang rực trở nên ngọt ngào.
Lúc ấy chúng tôi vừa đến một gốc cây,bóng cây đổ dài trên người chúng tôi,thêm vào đấy là lớp sương mù,nhưng nó là một phần ký ức quan trong trong buổi tối hôm ấy.Lúc nó vào trong cơ thể,giống như vầng trăng phủ kɧoáı ©ảʍ lên toàn thân tôi,bao phủ ngày nay sang ngày khác sau đấy.
Bạch Trạch mở cửa xe,tôi đi sang phía bên kia,ngồi vào ghế phụ bên cạnh anh.Lúc này chúng tôi đều hiểu,tiếng hát của ca sĩ mù là bi ca của chúng tôi,đang là lúc chúng tôi nói lời từ biệt.
Lúc tôi mở cửa xe, bỗng xảy ra một sự việc bất ngờ.Phía trước có một người đàn ông và một người đàn bà đi tới,người đàn ồn gọi to: Mạch!
Mặt tôi đỏ bừng.
Mặt Bạch Trạch cũng đỏ bừng.
_________________