Chương 21: Không nề hà

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cái chiện vừa rồi là bắt đầu của câu chuyện ‘Nhân không cuồng’, không có vấn đề gì to lớn đâu~ chẳng qua là nội dung cần đến nó, thế thôi. Mọi người đọc truyện vui vẻ!

81

Thời điểm cửa phòng giải phẫu mở ra, Từ Thương nhìn thấy Lâm Hiên cuộn mình tên ghế, thân cao 1m8 lại co ro nhỏ như vậy. Trên hành lang không bật đèn, ánh trăng bên ngoài càng nổi bật, Lâm Hiên nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu, khuôn mặt không vui không buồn, có chút chết lặng khi nhìn thấy Từ Thương, hô hấp của y dường như bị đẩy theo Kiều Sở.

Trên hành lang không có một người, mọi người đều bị Lâm Hiên đuổi đi về, ngay cả Mục Uyên cũng không cho ở lại. Hành lang an tĩnh dường như có chút thê lương, Từ Thương cởϊ áσ phẫu thuật, tháo găng tay, bản thân mình cũng đứng mấy tiếng đồng hồ, tinh thần tập trung cao độ, nhưng Từ Thương vẫn đến gần Lâm Hiên, có chút thành kính quỳ một đầu gối xuống, ôm Lâm Hiên ủ rũ, ghé vào trong l*иg ngực.

Lâm Hiên tựa như một động vật nhỏ bị sợ hãi, mấy giờ trước đã mất hết khí lực, hiện tại, cả người y đều đổ vào l*иg ngực Từ Thương, vẫn không thể khống chế được bả vai đang run lên, há miệng cắn vào cổ Từ Thương, phán ra âm thanh nghẹn ngào.

“Từ Thương Thương…. Tôi sợ……… Thật sự rất sợ….. Sợ muốn chết….. Cậu biết không, lúc tôi tìm được Kiều Sở….. Trên mặt đất có bao nhiêu máu….”

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì rồi,” một tay ôm Lâm Hiên, một tay khẽ vỗ lưng y, “Đều đã qua rồi, Lâm Hiên, không có việc gì, có tôi ở đây.”

Khí tức an ổn trên người Từ Thương truyền sang người Lâm Hiên, từng chút từng chút một, khiến cho y bình tĩnh trở lại. Một lát sau, Lâm Hiên chậm rãi há miệng buông cổ Từ Thương ra, có chút ngượng ngùng nhìn cổ Từ Thương bị mình cắn đỏ, giúp Từ Thương day day một chút, nhẹ giọng hỏi một câu, “Có đau không?”

Từ Thương lắc đầu, bộ dáng Lâm Hiên dường như không tin, đôi mắt vừa khóc còn đỏ bừng, tựa như một con thỏ vừa trải qua sợ hãi, Từ Thương cười cười, nâng tay xoa xoa đầu y, dùng giọng nói như mê hoặc nói với Lâm Hiên, “Đi ngủ một giấc đi, ở đây đã có tôi rồi.”

Lâm Hiên nghe xong lời này liền nhẹ gật đầu, rồi bộ dáng lại như vẫn còn đang lưu luyến, không hề nhúc nhích, y vươn tay, vỗ vỗ hai má Từ Thương, dùng lực rất nhẹ, nhưng mỗi lần hạ tay dường như đều mang hàm ý.

“Cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì nữa.”

“Ừ.”

Từ Thương sắp xếp chỗ cho Lâm Hiên xong xuôi, nhẹ nhàng đóng cửa lại, hiện tại Kiều Sở cũng có người bảo vệ, hệ thống an toàn của toàn bộ phòng khám đều được khởi động, mặc dù như vậy, Từ Thương vẫn cảm thấy có chút lo lắng, đứng lên đi về phía phòng bệnh của Kiều Sở.

Lúc đi tới của phòng, Từ Thương nhìn thấy một người thanh niên đứng ở cửa phòng, không hề nhúc nhích. Khuôn mặt hiện lên trong bóng tối vô cùng tuấn tú, nhưng lại lạnh lùng không mang theo biểu tình, hắn cứ đứng như vậy, tựa như bất cứ lúc nào có thể hóa hành một mảng hư vô, Từ Thương cũng không biết thế nào, dễ dàng đánh vỡ bầu không khí không biết còn trầm mặc đến bao lâu kia.

“Mục tiên sinh, chào cậu.”

“Từ tiên sinh,” mặc dù Từ Thương đã thay đồng phục, mặc quần áo bình thường, Mục Uyên vẫn nhận ra hắn, “Chuyện vừa rồi, cảm ơn anh.”

“Nói gì vậy, đây là trách nhiệm của tôi.”

Mục Uyên lại trầm mặc như cũ, Từ Thương đột nhiên cảm thấy cảm thông sâu sắc với Kiều Sở, cậu bé kia mỗi ngày phải cùng khối băng Mục Uyên này mặt đối mặt, sau đó lên lớp lại gặp phải loại giảng viên thích lấy học trò ra đùa giỡn như Lâm Hiên…. Quả thật vận mệnh quá bi ai.

Mục Uyên đương nhiên không biết Từ Thương đang suy nghĩ cái gì, hắn cảm thấy được mình đứng đây đã đủ lâu rồi, liền gật đầu với Từ Thương một cái, nói một câu, “Làm phiền anh,” sau đó xoay người rời đi, Từ Thương ở phía sau nói với theo, “Sao đã rời đi rồi? Có muốn đợi ở đây không, chắc cậu muốn nhìn Kiều Sở tỉnh lại chứ?”

“Chăm sóc cậu ấy tốt đi,” thanh âm của Mục Uyên tựa hồ như chứa vô vàn áp lực, “Tôi nghĩ, hẳn là Kiều Sở không muốn nhìn nhìn thấy tôi.”

Từ Thương gật gật đầu xem như khen ngợi, trong lòng nghĩ, nếu người yêu tôi hại tôi thảm hại đến như thế, tôi đây cũng không muốn vừa mới trợn mắt ra đã nhìn thấy hắn. Nhưng mà…….

Vẫn có thể tiếp tục yêu hắn.

82

Khi Mục Uyên đến đón Kiều Sở, Từ Thương không có xuất hiện, bởi vì Lâm Hiên cũng không đi ra. Lâm Hiên đứng ở phòng khám tầng cao nhất nhìn xuống xem, Từ Thương vẫn bồi ở bên người, bộ dáng quyết không rời xa.

Từ Thương nhìn thấy Mục Uyên đưa Kiều Sở lên xe, tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng Từ Thương đoán được tám phần khuôn mặt của Mục Uyên vẫn là mặt than như thế. Xe rời đi thật lâu, Lâm Hiên mới chậm rãi rời đi, cúi đầu không nói lời nào, bất chợt vươn tay ra, lôi hai má Từ Thương.

“Sắp xong việc rồi.”

“Ừ.”

Ngay lúc ấy, chỉ trong nháy mắt, Từ Thương đột nhiên nhớ đến lê xoáy trên mặt Lâm Hiên, hắn cảm thấy đã rất lâu rồi không nhìn thấy đôi môi của Lâm Hiên cong lên đường cong câu nhân kia, hắn nhớ lại, hình như đã lâu rồi Lâm Hiên không cười rồi.

Đôi tay của Từ Thương cũng không nhàn rỗi, hắn dùng hai ngón tay cái đè lại khóe miệng Lâm Hiên, khẽ động, cố gắng tạo ra cho Lâm Hiên một nụ cười, nhưng mà, quá khó coi.

“Hôm nay chúng ta đến chỗ Tiêu Nhiên ăn cơm đi!” Từ Thương nghe thấy Lâm Hiên nói với mình.

“Ừm.”

“Nhớ phải gọi cả Thiệu Khanh.”

“Được rồi.”

Hình như cũng thật lâu rồi Từ Thương cũng không đến chỗ của Tiêu Nhiên ăn cơm, gần như là từ sau khi quen biết Lâm Hiên, thói quen ít nhất 1 tuần 1 lần bị thay đổi, phần lớn thời gian đều dùng để lo lắng cho Lâm Hiên, Tiêu Nhiên cũng không nhắc nhở nhiều, chỉ thi thoảng nói, trẻ nhỏ lớn lên liền quên hết chuyện cũ.

Đây là lân đầu tiên Lâm Hiên chủ động đưa ra yêu cầu đến chỗ Tiêu Nhiên ăn cơm, Từ Thương hỏi vì sao, Lâm Hiên chỉ nói, có chút nhớ đồ ăn của Tiêu Nhiên, lâu lắm rồi không đến, nên muốn ăn.

Lý do của Lâm Hiên quá thuyết phục, những năm gần đây y hay đi cùng Kiều Sở, ăn đủ các loại đồ ăn vặt, điên cuồng yêu thương các loại snack, lúc trước, khi đi siêu thị với Từ Thương, ngoài nước ra, Lâm Hiên cũng chẳng tha thiết mua sắm gì, mà hiện tại, khi đặt chân đến siêu thị, Lâm Hiên sẽ điên cuồng mà hướng về phía đồ ăn vặt, lúc đó, Từ Thương cảm thấy, đầu mình toàn hắc tuyến, có xóa kiểu gì cũng không hết.

“Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi còn ăn mấy thứ không dinh dưỡng này?”

“…. Từ Thương Thương, cậu làm ơn rộng lượng chút đi mà! Lần cuối cùng tôi ăn snack cũng cách đây gần mười năm rồi, ha ha ha, loại snack ngày xưa tôi hay ăn, giờ vẫn còn này!!”

Lâm Hiên chưa kịp chạy đi lấy, Từ Thương đã nhanh chóng dùng tay gạt xuống, hắn lấy mỗi loại hai gói, bỏ vào xe đẩy, rồi đứng trước mặt Lâm Hiên.

“Không được mua nhiều.”

“Chỉ có mấy túi mờ~~… Ớ, Từ Thương Thương khó khăn quá đi! …. Cơ mà,” Lâm Hiên ngó đầu nhìn nhìn, “Đều là mấy loại hương vị tôi thích, “Đều là loại tôi thích cả, cảm ơn cậu!”

88

Lâm Hiên nói y nhớ cơm Tiêu Nhiên tự tay làm, có lẽ là thật, ít nhất dọc đường đi y không lèm bèm cái gì. Vừa đến tiệm cơm của Tiêu Nhiên liền nhanh chóng nhảy chân sáo đi lên bậc cửa, đi tới cửa rồi lại làm bộ như đang gõ cửa, sau đó hí hửng đi vào, sau đó chỉ thấy một thân ảnh màu trắng quen thuộc vọt lại đây.

“…. Kiều Kiều! Mày lại béo lên rồi! Ai ui…. Đè chết ba rồi!”

Mấy ngày trước, cả Từ Thương và Lâm Hiên cùng bận rộn, đừng nói chăm sóc Kiều Kiều, ngay cả phòng ngủ cùng không quay về được, cho nên, Kiều Kiều tạm thời được đưa đến chỗ của Tiêu Nhiên, bình thường, Kiều Kiều chỉ có thể ngậm ngùi ở một phần ba địa bàn phòng ngủ của Tiêu Nhiên, nhưng hôm nay Tiêu Nhiên đóng cửa chiêu đãi Lâm Hiên và Từ Thương, vì thế Kiều Kiều được tự do, vừa nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc liền chạy vội đến.

Xem ra Kiều Kiều thật sự rất nhớ Lâm Hiên rồi, đem toàn bộ nhung nhớ bấy lâu nay biến thành nước miếng, liếʍ đầy mặt Lâm Hiên, khiến Lâm Hiên vừa cười vừa trốn, cuối cùng vẫn phải nhờ Từ Thương kéo y lên.

Vừa lúc chuẩn bị ăn cơm, Tiêu Nhiên ở trong bếp hô to một câu, “Ăn cơm,” Kiều Kiều vừa nghe thấy thanh âm này, tố chất tiềm ẩn thúc đẩy bốn chân phi thẳng vào bếp, còn Lâm Hiên cũng nhanh chóng quay đầu, chạy nhanh không kém vào phòng ăn, chiếu theo lời nói của Tiêu Nhiên thì chính là, hai kẻ này, đến động tác ăn cũng giống nhau.

Tiêu Nhiên và Từ Thương thong thả bày đồ ăn lên, toàn những món Lâm Hiên thích, đương nhiên không thể không kể đến công lao của Từ Thương, nhưng Lâm Hiên vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc ngay lập tức muốn ăn, đầu tiên phải nói với Tiêu Nhiên một câu, “Cảm ơn Tiêu ca!”.

“Khách khí gì!” Tiêu Nhiên vung tay lên, làm một tư thế mời, “Ăn đi!”

“Vâng. Thiệu Khanh đâu?” Lâm Hiên nhanh chóng nhả xương ra ngoài, miệng vừa nhai vừa hỏi, không đợi có người trả lời y, y đã ăn hết ba miếng xương sườn.

“Ừ nhỉ, Thiệu Khanh đâu? Anh không gọi anh ấy sao?” Từ Thương gắp một cọng rau xanh đưa lên miệng, trên mặt cũng là biểu tình nghi vấn.

“Cậu ta nói, gần đây rất bận, không biết bận cái gì,” nhắc đến Thiệu Khanh, Tiêu Nhiên có vẻ trầm xuống, không quan tâm Lâm Hiên vẫn ở đây, Tiêu Nhiên vẫn giơ đũa bắt đầu quở trách Từ Thương, “Chú nói xem, chuyện của hai người, một đứa từ lúc bé tí đã coi anh đây là đại ca, đứa kia thì được anh đây quản giáo từ thuở vắt mũi chưa sạch, thiếu chút nữa thì lưu lại bóng ma thời thơ ấu, cơ mà thực ra cả hai đều ngoan ngoãn như búp bê. Thế mà, sau khi lớn lên bắt đầu gây sự, làm đại ca của hai đứa quả là có diễm phúc quá đi!”

“Tiêu ca là người Đông Bắc? Nghe khẩu âm này có vẻ giống.” Trước mặt của Lâm Hiên đã bày một đống xương vụn, y vẫn vừa nhai, tiện thể hỏi một chút.”

“Coi thế đi, tôi lớn lên ở đây, nhưng ba mẹ đều là người Đông Bắc, cho nên giọng Đông Bắc cũng khó sửa.”

“Như vậy không phải rất tốt sao,” Lâm Hiên cười cười, “Nếu so với một ít người phải rời đi quê hương, khẩu âm liền bị thay đổi, có một số người, vừa chuyển đi khỏi Đông Bắc, giọng nói đã biến mất tiêu.”

Từ Thương cứ trầm mặc như vậy, không nói lời nào, lúc này đây, Lâm Hiên và Tiêu Nhiên vui vẻ nói thổ ngữ Đông Bắc, Từ Thương bắt đầu hoài nghi, có khi nào lúc nói chuyện, mình nhỡ mồm nói ra cái gì.

84

Cơm nước xong, Lâm Hiên nói phải giúp đỡ, liền đứng dậy dọn bát, lại bị Từ Thương ấn xuống, để y ngồi chơi với Kiều Kiều, cả phòng bếp chỉ còn Tiêu Nhiên với Từ Thương, hai người trầm mặc làm việc của mình, rốt cục bát đũa cũng rửa sạch, Tiêu Nhiên cũng hết kiên nhẫn, “Từ Thương, rốt cuộc chú muốn hỏi anh cái gì?”

“Thiệu Khanh……” Từ Thương do dự một chút, tựa như đang tìm câu hỏi, “Anh ấy hiện đang bận cái gì?’

“Anh nói không biết chú tin không?” Tiêu Nhiên sờ sờ đầu, bộ dáng như đang nghĩ lại, nhưng cuối cùng vẫn nói ra, “Cậu ấy ngẫu nhiên sẽ trở về, sắc mặt trắng bệch, hơn nữa càng lúc càng yếu, hỏi cái gì cũng không trả lời, mỗi ngày đều mệt đến mức sắp ngất đi, có một lần, cậu ấy ngất đi trong phòng tắm, khi anh tìm được, nhìn Thiệu Khanh, cả người đều là dấu vết.”

Tiêu Nhiên nhắm hai mắt lại, đầu ngón tay có chút run rẩy, hắn không muốn nhớ lại đoạn ký ức này, “Từ Thương, trước đây Thiệu Khanh yêu quý bản thân đến cỡ nào, chú đương nhiên còn rõ hơn anh, hiện tại cậu ấy biến thành như vậy, chúng ta lại chỉ biết đứng nhìn, cái gì cũng không thể giúp.”

Từ Thương mím môi, không nói lời nào.

“Đại ca biết chú bận, cũng biết chú có người mình thích, cho nên anh cũng không cầu chú khuyên Thiệu Khanh cái gì,” Tiêu Nhiên cúi đầu, trong lời nói không có gì gọi là mệnh lệnh, nhưng lại vô vàn thỉnh cầu cùng thương lượng, “Anh cảm thấy Thiệu Khanh đang đi sai đường, lại không chịu cúi đầu, xem như anh cầu chú, nếu, anh nói nếu, ở trên đường chạm mặt Thiệu Khanh, nếu cậu ấy có làm gì có lỗi, xem như nể mặt mũi của anh, xem như Thiệu Khanh trước đây đã chăm sóc chú như thế nào, cho cậu ấy một con đường.”

Từ Thương vẫn không nói gì, tựa như hắn đã đoán được điều gì, có điều hắn đang liều mạng thuyết phục chính mình, là hắn suy nghĩ quá nhiều.