Chương 10: Không phải người bỏ thuốc là chị sao?

Editor: Dâu

Doãn Hi Chi mơ màng cảm thấy mình đang rơi vào một đại dương ấm áp, thoải mái dễ chịu như thể được trở lại trong bụng mẹ.

Điều này khiến cô nhớ đến việc mình đưa Đường Niệm và Đường Luyến, mười ba tuổi, về vùng quê chơi.

Trên thực tế, đó là quê hương của giáo viên lịch sử mới trong lớp của họ.

Cô giáo không có nhìn đến mà tự chuốc bệnh vào người.

Bởi vì Đường Niệm và Đường Luyến đi xuống bắt cá khi nhìn thấy dòng ở phía bên đường. Hai người lội xuống bắt cá, sau đó té nước để trêu chọc cô, kéo cô xuống nước với nhau ...

Doãn Hi Chi không lay chuyển được hai cậu, liền ở trong nước cùng bọn hai cậu chơi đùa ầm ĩ, bị hai người làm cho toàn thân ướt đẫm, nên vội vàng trở về khách sạn để lấy quần áo mới.

Phong thủy luân chuyển, sau đó cô bị sốt, đến lượt Đường Niệm và Đường Luyến chăm sóc cho cô...

Doãn Hi Chi cảm thấy bây giờ cô cũng đang bệnh, bởi vì cảm giác giữa tỉnh táo và ảo giác quá mạnh. Nó khiến cô không rõ đó là mơ hay thực.

Vì vậy, cô nhắm mắt lại và tận hưởng trạng thái đầu óc trống rỗng, toàn thân mềm nhũn.

Bệnh tật ập đến như núi, kéo như tơ, cuộc đời không có thăng trầm nào mà không qua khỏi.

Cô thông minh, bướng bỉnh và dễ thương, giống như Scarlett trong "Loạn thế giai nhân".

Dù trời có sập, cũng có thể tiến lên và tự nói với mình với tầm nhìn xa: ngày mai sẽ khác.

Tuy nhiên, số phận dường như vẫn ở lại hôm nay, như mưa tạt vào mặt, vậy còn ước mơ thì sao? Không thể thực hiện được nữa.

Lông mi dài của cô khẽ run lên, sau đó chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Đường Luyến cong môi cười, dùng ngón tay xẹt về phía khuôn mặt của cô.

Lão Thiên thực sự không ngại sở thích của mình, cho dù có làm ra những hành động ngây ngô đến lố bịch, ánh mắt bất phàm như hoa đào của Đường Luyến cũng sẽ khiến cô phải giật mình rơi xuống vực.

Nhưng Doãn Hi Chi là chị gái của hai người, cho nên miễn nhiễm với khuôn mặt đẹp trai đấy!

Nếu bây giờ không phải cô trần như nhộng, Doãn Hi Chi thật muốn áp khuôn mặt đang tươi cười xuân sắc của Đường Luyến xuống nước.

Nhờ có cái danh nghĩa gia đình, vẫn có khoảng cách an toàn giữa cô và Đường Niệm và Đường Luyến.

Nhưng sau khi ba chị em phạm vào điều cấm kỵ, cùng nhau làm điều phóng đãng.

Mức độ cường đại này khiến cho Doãn Hi Chi không khỏi nghi ngờ là ai rơi vào bẫy của ai?

Cô nhìn Đường Niệm, người đang nhắm mắt và tĩnh tâm lại, ngồi yên lặng trong một góc, giống như tảng băng lạnh, khiến người ta rét run.

Cậu không quá gần cô, vừa đủ kích thước để cô có thể vươn tay đánh vào mặt cậu, nhưng cô không dám.

Doãn Hi Chi thở dài, hỏi Đường Niệm: "Là hai em bỏ thuốc sao?"

"Không có."

Đường Niệm mở mắt, ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía Doãn Hi Chi, ngữ khí thành thật:

" Chỉ là chị uống nhiều quá! "

Câu trả lờicũng không ngoài ý muốn, không uổng công cô nuôi dưỡng, cho dù cô có chứng cứ thì hai cậu cũn sẽ làm cho nó thành không.

Đường Niệm nhìn Doãn Hi Chi, đôi mắt hơi nheo lại, dáng vẻ bận rộn tính toán đặc biệt khả ái.

Đây là chị gái nhỏ của họ, không ai tốt xinh bằng cô, cũng không ai tốt bằng cô.

Luôn khôn khéo một cách ngốc nghếch nhưng lại vô tình khiến hai người họ trầm mê.

Đường Niệm trong phút chốc thất thần, không khỏi duỗi ra ngón tay thon dài, chạm vào mặt cô.

Doãn Hi Chi ẩn ẩn dưới ý thức, xuyên qua làn sương mù mờ mịt, cô không nhìn thấy sương tuyết trong mắt Đường Niệm.

Cô quay đầu lại, cậu thậm chí còn hơi giật giật khóe miệng.

Đường Niệm rất ít khi cười, cho nên dù chỉ là cười nhưng nụ cười tựa như khói dài trăng sáng.

Bộ não của Doãn Hi Chi có chút tê liệt.

Lúc này, Đường Luyến cúi người, nắm lấy vòng eo của Doãn Hi Chi và mυ"ŧ tai cô.

"Không phải người bỏ thuốc là chị sao?"