Tô Việt có một đôi mắt rất đẹp, giống như một dòng nước suối trong suốt, lúc hắn cúi đầu đọc sách, La Mân nhàm chán ngồi ở bên cạnh hắn, người trước mắt này luôn gây cho La Mân một cảm giác an tâm, những người bạn khác của hắn đều không có cảm giác này, cho nên hắn hễ rảnh rỗi sẽ luôn hướng nơi Tô Việt chạy tới.
“Tô Việt, cuối tuần ngươi có đi làm không?” La Mân nhịn không được hỏi.
“Không có.”
“Ta dẫn ngươi đi Thanh Vân tự chơi được không?” La Mân cẩn thận nhìn sắc mặt Tô Việt.
“Thanh Vân tự?” Tô Việt nghe các đồng nghiệp ở đơn vị nói rất nhiều lần, đó là một tòa cổ tháp ngàn năm, ở thành nhỏ phía Bắc, ước chừng ngọn núi hơn hai trăm dặm.
Gặp Tô Việt cảm thấy hứng thú, La Mân cao hứng nói “Quyết định rồi nha, tám giờ rưỡi cuối tuần, ta ở cửa hàng phía sau nhà ga kia chờ ngươi.”
Tô Việt trong lòng kỳ thật vừa rồi thái độ của mình đối La Mân cũng mơ hồ có chút hối hận, mặc dù mình rất không thích La Mân bộ dáng kiêu ngạo. Chính là, ngoại trừ tật xấu ấy ra, La Mân vẫn là tự mình đến nơi đây, là người bạn đầu tiên mà Tô Việt quen biết hơn nữa đối với mình cũng rất tốt, cho nên, hắn nga một tiếng, tỏ vẻ đáp ứng.
Chờ La Mân đi rồi, Tô Việt trên mặt nhộn nhạo nở một nụ cười, nói thật, có đôi khi gặp bộ dáng La Mân nhu vậy, Tô Việt sẽ cảm thấy thực thích, ai kêu ngươi thích khi dễ người khác, nhưng hắn cũng biết, La Mân kỳ thật cũng không phải cái người xấu, trái lại, tính cách của hắn thẳng thắn, trong lòng có chuyện gì cũng giấu không được, nếu không phải hay gây sự đánh nhau, hẳn là sẽ có rất nhiều người thích hắn, thế nhưng hắn luôn võ trang mình thành bộ dáng một con con cua giương nanh múa vuốt, làm cho rất nhiều người đều sợ hắn, nhưng ở cạnh hắn một thời gian, Tô Việt càng hiểu rõ hắn, hắn chỉ đứa nhỏ chưa trưởng thành mà thôi.
Hôm nay La Mân ngoại lệ không có cùng đám bạn uống rượu nháo sự, hắn ngủ rất sớm, nằm ở trên giường, lăn tới lăn lui vẫn ngủ không được, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh Tô Việt ngồi ở phía sau ôm thắt lưng mình, mặt của hắn nhẹ nhàng tựa vào trên lưng mình, nghĩ đến cảnh này, cả người hắn có chút khô nóng, chính mình cũng không biết làm sao vậy, chỉ cảm thấy trên lưng chỗ bị Tô Việt ôm trở nên nóng rát, lỗ tai cư nhiên cũng nóng lên.
Hắn mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, trong mơ làm một cái mộng xuân, mộng thấy mình đang cùng bạn gái ngã xuống giường thân mật, thế nhưng vào thời điểm cuối cùng, dưới thân mặt người nọ cư nhiên biến thành mặt Tô Việt, hắn la một tiếng, theo trong mộng giật mình tỉnh lại, chỉ cảm thấy đùi ra dính dính, mặt La Mân lập tức nóng lên, đây là có chuyện gì? Mình tại sao có thể mơ thấy cùng Tô Việt làm như vậy chứ? Hắn sợ hãi, trực giác cảm thấy tư tưởng của mình vô cùng dơ bẩn, La Mân nằm ở nơi nào suy nghĩ thật lâu, tự tìm cho mình một cái lý do hợp lý, nhất định là do ta quá chú ý bằng hữu này, nhất định là vậy.
Cuối tuần, Tô Việt đúng hẹn đi vào cửa hàng sau nhà ga chờ La Mân, tám giờ rưỡi, quả nhiên La Mân tinh thần chấn hưng cưỡi xe máy hắn chạy đến đây, từ lần trước bị Tô Việt giễu cợt sau, La Mân không bao giờ … nữa mang dép lê chạy lung tung. Chỉ thấy hắn mặc T sơ mi màu trắng, quần bò màu lam, giầy thể thao trông thật yêu đời.
“Lên xe đi.” Đưa Tô Việt một cái mũ bào hiểm, Tô Việt có chút do dự “Nghe nói thật xa mà, chúng ta không ngồi xe ô tô sao?”
“Ô tô không đến ga, hơn nữa xuống xe sau còn phải đi thật xa, đi thôi, tự chúng ta cưỡi xe đi tiện hơn.” La Mân tùy tiện nói.
Tô Việt ngồi ở phía sau hắn, chỉ thấy La Mân từ trong túi lấy một cái máy CD nho nhỏ “Cầm đi, lát nữa nghe.” Hắn sợ Tô Việt cảm thấy được đường xá quá dài mà nhàm chán, cho nên mới mượn Tiểu Hà máy CD này cho Tô Việt nghe.
Tô Việt vui vẻ đem tai nghe nhét vào trong lổ tai, cư nhiên là bài hát rất thịnh hành năm đó, “Xuất phát nhé.” La Mân cười nói, tiếp theo phát động xe, giống tên rời cung lao vυ"t đi.
Trong lổ tai vang vang 《 đem lỗ tai đánh thức 》, cả người đều giống như ở trong gió bay lượn, xuyên qua từng con phố lớn ngõ nhỏ, Tô Việt trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái vui vẻ, xe máy rốt cục chạy ra đến nội thành, vùng ngoại ô trống trải, Tô Việt tâm hồn càng hưng phấn.
La Mân nghênh mặt đón gió, chở Tô Việt chạy như bay đi Thanh Vân tự, giờ phút này tim của hắn tràn đầy hân hoan cùng vui sướиɠ, trong nháy mắt, hắn thậm chí, hy vọng con đường này vĩnh viễn không có điểm dừng, chỉ có hai người bọn họ, vẫn cứ chạy mãi chạy mãi.