Quyển 1 - Chương 34

Chuyện thư nặc danh không giống chủ nhiệm nghĩ bị áp chế xuống dưới như vậy, ngược lại, mấy ngày sau, cơ hồ từng người đồng sự của Tô Việt lúc tan ca, trên rổ xe của mình đều phát hiện một loạt ấn phẩm, nội dung cùng thư nặc danh giống nhau.

Đây đối với Tô Việt mà nói đây là sự cố có tính chất huỷ hoại con người hắn. Hắn theo cách mọi người nhìn mình với đủ loại ánh mắt hèn mọn, trốn tránh, tò mò, suy đoán đã hiểu được tình cảnh chính mình như thế nào.

Hôm nay giữa trưa, lúc ăn cơm, vài đồng sự cố ý ở trước mặt hắn đàm luận về nội dung thư nặc danh. “Ngươi nói bây giờ có phải biếи ŧɦái rất nhiều không? Phụ nữ không thích lại cố tình thích đàn ông.” Đồng sự cười cười nhìn lướt qua Tô Việt.

“Chính là, chẳng lẽ bản thân hắn thiếu thốn gì đó, là một thái giám?” Đồng sự khác cùng hắn nhất xướng hợp lại.

“Ngươi nói hai người đàn ông như thế nào cùng một chỗ…” Người tò mò gia nhập đàm luận, “Chẳng lẽ là dùng…” Ba người thanh âm đột nhiên trở nên nhỏ lại, bỗng nhiên cười rộ lên.

Tô Việt cắn chặt môi, tuy rằng trên mặt đã muốn không có nửa phần huyết sắc, nhưng vẫn như cũ giữ thẳng thắt lưng, hắn biết hiện tại mình đối với những người này mà nói không thể nghi ngờ là con mãnh thú và dòng nước lũ, tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng những lời nói ác độc này vẫn khiến cho hắn mình đầy thương tích.

“Các ngươi nói chuyện chừa chút khẩu đức đi, ăn cơm còn có khi đổ ra ngoài mà.” Trương Tỷ thật sự nhịn không được, rốt cục mở miệng nói “Ít truyền bá chuyện không có căn cứ đi.”

“Uy, ta nói cô Trương nha, làm sao ngươi biết những gì viết trên đó không phải sự thật? Chẳng lẽ ngươi tự mình kiểm nghiệm qua, biết hắn rốt cuộc có hay không việc kia hả?” Đồng sự vẻ mặt cười xấu xa nhìn qua.

Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe “Đông” một thanh âm vang lên, tất cả mọi người không kịp phản ứng, hắn đã bị Tô Việt phẫn nộ đấm một cái ngã lăn trên mặt đất, hắn có thể vũ nhục mình, nhưng hắn tuyệt đối không thể vũ nhục hảo tâm của Trương Tỷ.

“Ha ha ha.” Bốn phía vang lên vui sướиɠ khi người gặp họa cười vang.

Người nọ xấu hổ hóa thành giận, một bên chửi ầm lên, một bên nhảy dựng lên, túm áo Tô Việt, một quyền bay tới trên mắt Tô Việt. Tô Việt bị hắn đánh đập đầu óc quay cuồng, nhưng rất nhanh, hắn liền giống một tiểu thú, không đường có thể trốn đánh trả lại.

Nhất thời căn tin ồn ào hẳn lên, mọi người đều không ăn cơm, chỉ lo nhốn nháo vây quanh xem đánh nhau, bất kể như thế nào, nội dung tờ giấy kia vẫn là khắc ở trong lòng bọn họ, đối với Tô Việt, thật sự là đồng tình thì ít, mà khinh bỉ thì nhiều.

Chỉ thấy bọn họ bắt lấy cánh tay Tô Việt ra tiếng khuyên can “Tiểu Tô, đừng tức giận.”

Tô Việt bị bọn họ kềm lại không thể động đậy, trên mặt đã trúng một quyền, trong chốc lát, một người khác lại ôm lấy thắt lưng hắn nói “Ngươi đừng chấp nhặt cùng Đại Trương, hắn chính là tên hay gây chuyện thôi.” Lại không thể động đậy, kết quả bụng lại bị trúng một cước.

“Các ngươi đều buông tay cho ta.” Hắn thật sự không thể nhịn được nữa, ra sức giãy giụa thoát ra trói buộc của bọn họ, nhìn khuôn mặt tươi cười của Đại Trương trước mắt vui sướиɠ khi người gặp họa, trong lòng không khỏi tràn đầy bi phẫn, vì cái gì, bình thường nhìn qua các đồng nghiệp đều khách khí lễ phép như vậy, ở phía sau cư nhiên so với độc xà cùng mãnh thú còn tàn nhẫn vô tình hơn?

“Ngươi còn có cái gì không phục, người giống như ngươi, lưu manh, nên khai trừ, ngươi căn bản không xứng công tác ở nơi này, ngươi ở trong này quả thực làm ô uế chỗ chúng ta.” Đồng sự Trương lúc này xoa xoa khóe miệng bị rách khi cùng Tô Việt đánh nhau, vẻ mặt hèn mọn “Phi” một hơi.

Trương Tỷ không đành lòng định tiến lên giúp Tô Việt nói chuyện, lại bị đám người trước mắt làm cho sợ hãi, chỉ biết tránh ở sau đám người khóc lên.

Tô Việt chậm rãi khuỵu xuống, chỉ cảm thấy bụng đau đến độ đứng không vững, thẳng đến hiện tại, hắn mới cảm nhận sâu sắc được, nguyên lai, làm cho người ta thực sự rét lạnh không phải do thời tiết, mà là lòng người. Hắn không muốn ở lại nơi này thêm một phút nào nữa, hắn chậm rãi hướng ký túc xá của mình bước đi, lập tức đã bị hai đồng sự biểu tình khinh miệt ngăn trở đường đi, hắn cúi đầu, cười khổ, thì ra, chính mình thật sự không còn đường để đi, nơi này thật sự đã không có chỗ cho chính mình sống yên ổn.

Hắn chậm rãi tựa vào tường, từng bước một hướng ra phía ngoài cố sức bước đi, Trương Tỷ che miệng, cực lực không để cho mình khóc thành tiếng âm, thiếu niên kia giờ phút này càng phát ra vẻ gầy yếu, rất nhiều năm sau, Trương Tỷ vẫn như cũ rõ ràng nhớ rõ tình cảnh ngày đó, bóng dáng Tô Việt cô đơn lẻ loi khắc sâu trong đầu của nàng, thế cho nên mỗi lần nghĩ tới, trong lòng đều cảm thấy được vạn phần khổ sở.

Cùng lúc đó, La Mân đang bị Vương Tam mang theo người ngăn ở trong bệnh viện, hắn vạn phần cảnh giác nhìn Vương Tam, trên mặt lại tràn đầy hi cười bình thường “Đây không phải là Vương ca sao? Hôm nay như thế nào có rảnh đến gặp đệ đệ.

Chỉ thấy Vương Tam ngoài cười nhưng trong không cười nhìn qua “Đệ đệ, không phải ca ca nói ngươi, ngươi không khi dễ ai lại đi khi dễ cháu gái ta? Nói đi, chuyện này, ngươi nghĩ muốn giải quyết như thế nào? Là ngoan ngoãn dập đầu bồi lễ, cưới Tiểu Lệ hay chuẩn bị làm cho ta phế ngươi?”

La Mân chậm rãi tươi cười “Vương ca, ngươi không biết là ngươi quản quá rộng sao? Ai quy định chỉ cần là nói thương yêu nhất định phải kết hôn?”

“Hảo tiểu tử, còn dám cùng ta mạnh miệng như vậy, nói thương yêu, ta không xen vào, chính là ngươi làm cho cháu gái ta mang bầu lại không cần nàng, ta muốn nhúng tay vào.” Đôi mắt Vương ca nheo lại, ánh mắt thâm độc.

La Mân trong lòng hiểu được nhất định là Triệu gia đến tìm hắn, trong lòng dần dần trở nên lạnh lẽo, cười khổ gật gật đầu “Đúng vậy, là ngươi quản, ngươi là lão Đại, đệ đệ ta cũng biết điều đó.”

Vương Tam nâng lên ánh mắt “Nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt, tốt lắm a, nghĩ thông suốt liền cùng ta đi thôi, chúng ta mau đi bàn chuyện kết hôn với Tiểu Lệ.”

La Mân sắc mặt bình tĩnh nói “Đúng vậy a, là nên đi.” Vừa dứt lời, chỉ thấy hắn đột nhiên nghiêng người một cái, đem hộ sĩ lẫn xe đẩy bên cạnh chuẩn bị chích cho người bệnh một phen táng đến trên người Vương Tam, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, một tiếng thét chói tai của cô gái, toàn bộ xe đẩy đều nện ở trên người Vương Tam, mà La Mân thừa dịp bọn họ bối rối đã cấp tốc chạy trốn ra ngoài.

“Chết tiệt, đuổi theo cho ta.” Vương Tam giận dữ hét, vài người lần thứ hai đem hộ sĩ đang ở nâng dậy xe đẩy đυ.ng ngã lăn, hướng ngoài cửa đuổi theo thân ảnh kia.

La Mân biết mình một người là tuyệt đối đánh không lại vài người đồng thời ra tay, hơn nữa Vương ca là xã hội đen nổi danh trong thành nhỏ, tâm ngoan thủ lạt, chính mình cũng bị hắn bắt lấy, không chết cũng bị thương, mình không lo bị thương, thế nhưng mẹ đang bệnh, Tô Việt chính ở chỗ này chịu khổ chờ mình, mình tại sao có thể gặp chuyện không may? Không được, không được.

Hắn nhanh chân chạy như điên, tự mình cũng không biết nên trốn chỗ nào? Phía trước chia thành 2 hướng, bên trái là nơi làm việc của Tô Việt, bên phải là thị xã, La

Mân không chút nghĩ ngợi, lập tức hướng bên phải chạy như điên, chính mình đã muốn chật vật như vậy, Tô Việt đã gian nan như thế, nói cái gì cũng không thể đem nguy hiểm đến cho người mình yêu quí.

Cùng lúc đó, Tô Việt bị đồng sự đuổi ra khỏi đơn vị, khắp người đầy bụi bặm, gương mặt bị thương, vừa ôm bụng, vừa gian nan hướng về phía bệnh viện đi, đi chỗ nào bây giờ, lòng tràn đầy hoang vắng, hắn nơi đó, mình cũng không thể đi, chẳng lẽ chính mình thật sự đã không còn đường có thể đi sao? Ngoài hắn ra, mình còn có thể dựa vào người nào được nữa?

“La Mân — ” Tô Việt đau đớn mặt đầy mồ hôi, tựa vào trên tường, tới lúc thật sự chịu không nổi nữa, miệng thì thầm gọi tên tình nhân.

Cùng lúc đó, Tô Việt cũng chậm chậm đi tới đường lộ hình chữ “T”, bên phải chính là bệnh viện, đúng lúc này, đột nhiên bụng một cơn đau quặn thắt, làm cho hắn không thể không cúi gập thắt lưng nửa quỳ trên mặt đất, thế cho nên, hắn lỡ mất cơ hội nhìn thấy La Mân đang vội vàng chạy trốn, La Mân cũng không chú ý tới giờ phút này trên đường phía đối diện người kia nửa quỳ trên mặt đất chính là Tô Việt mà hắn yêu quí hết lòng.

Rất lâu, bi kịch phát sinh đều là một loại trùng hợp, nếu thời gian có thể quay trở lại, La Mân ngày đó tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn đi theo Vương Tam, tuyệt đối sẽ không tìm cách thoát ra, chính là, hết thảy sự tình phát sinh đều là không thể vãn hồi, ngày đó, liền trùng hợp như vậy, vừa ngay lúc Vương Tam chuẩn bị bắt La Mân, lại vô tình trông thấy Tô Việt, dễ dàng mang đi Tô Việt người đầy thương tích, một lần chính là ba ngày.