Chất cồn có thể đưa bạn phấn khích lên mây, nhưng khi tỉnh lại sẽ khiến bạn gục xuống ngay lập tức, từ chức năng cơ thế đến các bộ phận khác đều trở nên rệu rã, có cảm giác như bị khoét rỗng vậy. Ánh nắng chiếu vào làm anh không tài nào mở mắt được.
Kể cả cô gái trước mặt, anh cũng không thể nhìn rõ.
"Anh có biết mình đã uống bao nhiêu không?" Ân Quả lên tiếng: "Gần hai chai rượu 40°, bọn em phải cho anh uống thuốc giải rượu ba lần đấy."
Lâm Diệc Dương khát khô, cổ họng bỏng rát như thể đã lang thang trên sa mạc ba ngày ba đêm, "Uống thuốc giải rượu xong cũng không có tác dụng gì."
Anh đang phổ cập lại kiến thức cho cô, cô bé ngốc, em chẳng biết gì cả.
"Em biết... nhưng cũng đâu còn cách nào nữa."
Mà ba lần cho uống thuốc giải rượu anh đều nôn ra hết, không uống vào được giọt nào.
Sau đó mọi người bàn bạc, nếu sáng mai anh vẫn khó chịu thì đưa đến bệnh viện. May mà tửu lượng của Lâm Diệc Dương không đến nỗi nào, uống cả đống rượu nặng như thế mà vẫn có thể tiêu hoá nổi.
Các anh em bón nước cho anh hết lần này đến lần khác, chỉ sợ anh bốc cháy vì rượu.
Ân Quả mang theo tâm trạng xót xa và khó chịu đi thi đấu, Mạnh Hiểu Đông là người tỉnh rượu trước tiên, nhìn thấy cô bèn nói một câu: "Có lẽ hôm nay đánh khá lắm đấy." Anh ấy chứng kiến Ân Quả trưởng thành nên biết rất rõ, càng chịu kí©h thí©ɧ thì sẽ chơi càng xuất sắc, giống như tâm lí học nghịch đảo vậy.
Quả nhiên, cô và một đàn chị khác dắt tay nhau vào vòng bán kết.
"Anh còn nhớ mình đã tắm rửa như thế nào không?" Ân Quả chống khuỷu tay nhìn anh.
Lâm Diệc Dương lắc đầu, lừa cô thôi, thật ra anh nhớ như in.
"Vậy cũng không nhớ đã ăn mì nhỉ?" Cô bón cho anh từng miếng một.
Anh vẫn lắc đầu, hơi nhổm dậy.
Trên người anh mặc áo sơ mi nhưng không cài cúc, Ân Quả sợ anh ngủ không thoải mái nên đã cởi giúp anh. Chiếc chăn trượt từ xương quai xanh xuống đến eo.
Sau chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường có một chai nước chưa mở. Anh với lấy vặn nắp ra, uống một ngụm lớn. Anh có thể cảm nhận được dòng nước mát lạnh chảy từ cổ họng xuống dạ dày, thấm vào trong lục phủ ngũ tạng.
Người cũng dần tỉnh táo lại.
Thật ra lần này chẳng thấm vào đâu. Có lần ở trong nước anh phải đến miền Tây, điều đáng sợ nhất là ở đó người ta tiếp và tiễn khách đều mời rượu, rượu mạnh thiêu cháy cổ họng, anh suýt tưởng mình đang uống rượu nguyên chất. Có những loại bia và rượu trắng được sản xuất ở quê nhà, dễ uống song cũng dễ say, so với những rượu Tây này thì nặng hơn nhiều.
Lần này uống "rượu buồn", anh đã đoán được phải rót đầy dốc cạn, thậm chí vì sợ rót không đầy, uống không say, anh còn về phòng dốc sức uống hết chỗ rượu còn lại trong chai.
Con người ta không thể uống mãi rượu buồn được.
Chúng ta đang sống cho hôm nay và chờ đợi ngày mai. Những gì hôm qua nên từ bỏ thì hãy buông tay, giữ lại cũng chẳng ích gì.
Anh đặt chai nước khoáng về chỗ cũ, cô gái trước mặt không biết đang thả hồn đi đâu.
Anh chờ nghe Ân Quả nói tiếp.
"Vậy anh... có nhớ chúng ta đã làm gì không?" Cô hỏi.
Lúc hỏi câu này cô hơi chột dạ, định nói anh say rượu làm loạn, nhưng cuối cùng da mặt mỏng, phân vân hồi lâu vẫn không tài nào nói đùa được, ngược lại còn làm bầu không khí rơi vào sự yên lặng bất an.
"Làm gì cơ?" Lâm Diệc Dương gặng hỏi.
Bàn tay người đàn ông mơn man trên môi cô, dù là đầu ngón tay hay đốt ngón tay đều thô ráp, chai sần hơn của phụ nữ, "Nói ra xem nào."
Nhớ lúc mới quen, anh giới thiệu với Ngô Ngụy và người ngoài rằng cô và Mạnh Hiểu Thiên là "bạn bè" của mình. Một người bạn, một cô bé chưa từng bươn chải ngoài xã hội, ánh mắt nhìn người khác lúc nào cũng trong veo.
Anh cởi thắt lưng, khoá quần cũng kéo xuống, sau đó bắt lấy tay cô.
Adrenaline tăng vọt, tay cô chạm vào lớp vải quần Âu, phía trên nữa là vải cotton.
Ân Quả hoảng hốt, "Em nói chơi thôi..."
Anh vẫn siết lấy tay cô, "Sau đó bọn Giang Dương có nói linh tinh gì không?"
"Không... không có."
Trái tim cô như con ngựa đứt cương, đập thình thịnh dội vào màng nhĩ. Lần đầu tiên nhìn thấy hình xăm trên cánh tay anh trong căn hộ, cô đã nhận ra anh là một con dã thú đội lốt một người đàn ông lịch lãm.
Cuộc đối thoại đang diễn ra hoàn toàn dựa theo sự dẫn dắt của Lâm Diệc Dương...
"Hôm nay là thứ mấy?"
"Chủ nhật, giữa trưa rồi."
"Em thi đấu xong rồi à?"
"Xong từ... buổi sáng rồi."
Giải Bi a pool 9 bi Mỹ mở rộng diễn ra trong hai tuần đã kết thúc, đội Trung Quốc gặt hái được thành tích xuất sắc, nhóm nữ giành được hai huy chương, một đồng một bạc, thành tích nhóm nam cũng rất khả quan. Bi a pool 9 bi vốn thiên về nhóm nữ nhiều hơn, huy chương bạc mà Ân Quả giành được là thành tích tốt nhất của nhóm cơ thủ nữ người Trung Quốc trong đợi này. Nhưng khi được anh hỏi trong hoàn cảnh như thế này, cô chẳng còn tâm trạng đâu mà trả lời nữa.
Trong đầu cô chỉ nghĩ, anh mau... mau ra đi.
Khi căn phòng yên tĩnh đến một mức nào đó, khi tinh thần con người tập trung ở một mức nào đó, chúng ta sẽ nghe thấy rất nhiều âm thanh mà thường ngày không để ý tới. Ví dụ như mức độ và tiết tấu hít thở của anh và của bản thân cô, còn cả tiếng chăn ga sột soạt.
Cuối cùng anh nói: "Lại đây hôn anh đi."
Cô rướn người lên như bị trúng tà, chưa kịp chạm vào đôi môi anh thì phía sau gáy đã được anh giữ chặt bằng một tay. Anh hôn cô say đắm, cơ bắp mạnh mẽ trên tay anh căng cứng, hormone nam giới xa lạ tràn ngập khắp căn phòng.
Cửa sổ mở he hé, không có cơn gió nào lọt vào được.
Ánh nắng chói chang xuyên qua cửa kính hắt vào lưng cô, nóng rát khó chịu.
Ân Quả thở hổn hển nhìn chằm chằm vào mắt anh, dường như bị ánh nắng chiếu sau lưng làm cho váng vất.
Yết hầu Lâm Diệc Dương trượt nhẹ, lần đầu tiện anh không "giải khát" mà chỉ muốn ôm cô thôi.
Anh khẽ nói: "Mau đi rửa tay đi." Rồi buông cô ra.
Ân Quả lao vào nhà vệ sinh bằng tốc độ chạy nước rút một trăm mét, cầm bánh xà phòng nhỏ hình vuông chà sạch từng tấc da trên tay mình, trong lòng còn nghĩ sao mình lại ngốc nghếch nói dối anh làm gì cơ chứ, tự nhiên lại đi trêu anh.
Bọt xà phòng trắng tinh len lỏi qua kẽ tay, cô tỉ mẩn kỳ cọ...
Cô cứ kỳ mãi, kỳ mãi...
Lâm Diệc Dương cầm quần áo sạch vào phòng tắm, ngay lập tức Ân Quả mất hết sạch dũng khí, chỉ ném bánh xà phòng vào hộp sứ rồi chạy mất. Cô không để ý bánh xà phòng bị rơi xuống bồn rửa mặt, anh bèn nhặt lên giúp cô.
Lâm Diệc Dương mặc quần bò ra ngoài, đi dép lê màu trắng của khách sạn đến ngồi bên cạnh cô, nhưng chỉ ngồi ở rìa sô pha. Tưởng rằng tắm xong xuôi sẽ "hạ hoả", vậy mà bây giờ anh chỉ muốn bế cô lên giường.
Nhất là khi cúi đầu nhìn thấy đôi chân trần của cô đặt bên mép sô pha, móng chân được cắt tỉa gọn gàng bóng loáng...
"Nghỉ ngơi một lát rồi anh đưa em đi ngắm mặt trời lặn." Lâm Diệc Dương nói.
"Mặt trời lặn?" Bây giờ vẫn đang là giưac trưa, ngắm mặt trời lặn ở đâu chứ?
"Đúng vậy, mặt trời lặn ở Hawaii." Anh thu dọn quần Âu và áo sơ mi bẩn trong nhà vệ sinh, vo tròn rồi bỏ vào trong túi giấy của khách sạn, định mang xuống đại sảnh giặt khô, lúc về sẽ lấy sau.
Hawaii ư?
Hiển nhiên là Lâm Diệc Dương đã sắp xếp xong xuôi trước khi tới xem cô thi đấu.
Anh hỏi thông tin hộ chiếu của Ân Quả từ chỗ Mạnh Hiểu Đông, đặt vé máy bay và khách sạn, tất cả chỉ chờ giải đấu kết thúc.
Anh muốn đưa cô đến Hawaii ngắm núi lửa Kīlauea, ngắm dung nhan và vùng biển trung tâm Thái Bình Dương, đứng trên ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào, nằm ngủ trong lều vải ở nơi tràn ngập mùi chết chóc, ngắm hoàng hôn và dải ngân hà.
Chỉ còn ba ngày nữa thôi, anh không muốn lãng phí.
Đúng lúc Ân Quả đang ở Mỹ, rất thuận tiện để thực hiện mọi việc.