Chương 45: Khát vọng mãi trong tim (3)

Trước khi trận đấu cuối cùng của vòng đấu bảng bắt đầu, trên khán đài xuất hiện ba nhóm người.

Phía Đông là câu lạc bộ Đông Tân Thành.

Giang Dương dẫn theo Trần An An và Phạm Văn Thông ngồi ở hàng đầu tiên. Cơ thủ tham gia nội dung bi a pool 9 bi ngồi ở hàng thứ hai, Ngô Ngụy và Thừa Nghiên cũng ở trong nhóm này. Hàng thứ ba là những cơ thủ nhỏ tuổi của nhóm thanh thiếu niên, ai cũng phấn khích thảo luận về vợ của anh Sáu.

Phía Tây là câu lạc bộ Bắc Thành. Chỉ có mình Mạnh Hiểu Đông ngồi ở hàng đầu tiên, phía sau anh ấy là các cơ thủ snooker do Lý Thanh Nghiêm dẫn đầu và Mạnh Hiểu Thiên "đi ngang qua" New York, cùng vẫn những người chuẩn bị sang Ireland thi đấu. Nửa còn lại là cơ thủ bi a pool 9 bi, ai nấy đều yên lặng chờ xem trận đấu của đàn em.

Lâm Diệc Dương vào xem với thân phận "huấn luyện viên".

Anh không có đội ngũ hùng hậu, chỉ dẫn theo hai cậu bé từ Washington tới, ngồi ở phía Nam. Một cậu bé trong đó vừa mới được vào vòng sau, buổi trưa căng thẳng đến nỗi không ăn cơm, cuối cùng chiến thắng rồi mới mua một chiếc hamburger về ăn, "Chị dâu giỏi thật đấy, Ginia là quán quân giải Singapore mở rộng phải không nhỉ?"

"Đúng vậy." Cậu bé còn lại bổ sung thêm: "Xếp thứ ba thế giới đấy."

Lâm Diệc Dương ngồi ở hàng ghế đầu tiên, hai tay đan vào nhau chống lên đầu gối... Đôi mắt anh nhìn có vẻ tĩnh lặng, nhưng thật ra đang chất chứa bao cảm xúc, nhìn chăm chú vào giữa sân.

Bàn bi a, trọng tài và cả bảng điểm.

Grand Slam* từng là mục tiêu của anh.

*Giành được quán quân ở tất cả các hạng mục trong một giải đấu.

Đáng tiếc trước khi rời khỏi giới bi a, anh vẫn chưa có cơ hội bước ra thế giới. Mười một năm sau anh lại bước vào nhà thi đấu một lần nữa, cuối cùng cũng được ngồi trong một trận đấu quốc tế, nhưng với cương vị là khán giả. Ngẫm ra đúng là kỳ diệu.

Trận đấu bắt đầu.

Quyền khai cuộc rơi vào tay Ginia.

"Ginia khá may mắn." Có thể nghe thấy tiếng bình luận rất rõ trong nhà thi đấu: "Chúng ta đã thấy cô ấy thuận lợi giành được quyền phát bi, xem ra hôm nay cơ hội giành chiến thắng của cô ấy rất lớn."

Quyền khai cuộc trong bi a pool 9 bi vô cùng quan trong, ai cũng hiểu điều này.

Ân Quả lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế sô pha màu đỏ, cầm cơ nhìn đối thủ. Cô đoán mình sẽ phải ngồi trong một khoảng thời gian dài.

Quả nhiên, một khi đối thủ đã giành được quyền khai cuộc thì sẽ không nương tay, chơi một mạch đến ván thứ tư. Trong tiếng vỗ tay của mọi người, đối thủ thừa thắng xông lên, ván thứ năm kết thúc, Ginia vẫn giữa quyền đi cơ.

Quy định giải mở rộng lần này có hai mươi ván, ai thắng mười một ván trước thì giành chiến thắng chung cuộc.

Ginia đã giành được năm điểm, còn Ân Quả vẫn chưa có điểm nào.

Ánh mắt Lâm Diệc Dương vẫn luôn tập trung vào Ân Quả đang ngồi trên chiếc ghế sô pha rộng rãi bên cạnh bàn bi a. Cô rất bình tĩnh.

Anh biết cô đang chờ đợi, chờ cơ hội đối thủ mắc sai lầm.

"Quá đẹp!" Bình luận viên tán thưởng Ginia.

Lại thêm một tràng vỗ tay nữa.

Hai đứa trẻ ngồi sau Lâm Diệc Dương căng thẳng đến nỗi không nói nổi câu nào.

Tỷ số trên bảng điểm đang là 5:0, chuẩn bị nâng lên thành 6:0.

Lúc này, trên bàn bi a chỉ còn lại hai viên bi. Ginia nhanh chóng đưa cơ, bi chạm miệng lỗ, nhưng bất ngờ thay nó không lọt xuống.

Cơ hội đến rồi.

Ân Quả đứng dậy.

Bắt đầu từ giây phút này, bàn bi a sẽ thuộc về cô.

Với cô gái người Trung Quốc này, bạn đừng cho cô ấy cơ hội, vì chỉ cần có cơ hội, cô sẽ đi thẳng đến vạch đích. Ở trận đấu cuối cùng của vòng bảng, Lâm Diệc Dương đã nhìn thấy một Ân Quả thật sự trong một giải đấu chuyên nghiệp.

Ở Washington, Ân Quả từng hỏi anh, tại sao lại chơi bi nhanh, chẳng lẽ không sợ thua ư?

Lâm Diệc Dương đã trả lời rằng, trong những năm tháng rời xa sàn thi đấu, khi hoàn toàn không còn chịu sự hạn chế bởi việc thắng thua, không còn áp lực điểm số, anh mới thật sự thấu hiểu niềm vui của bi a. Nhanh, là vì vui sướиɠ.

Anh muốn thốt lên rằng: Ân Quả, hãy tận hưởng nó đi, đây là nghề nghiệp trong mấy mươi năm tới của em.

Phải tận hưởng nó thì mới có thể sống qua ngày, mới có thể chịu đựng được những ngày huấn luyện không lễ Tết và nghỉ ngơi. Tận hưởng môn thể thao nhỏ bé chưa bao giờ được đưa vào Thế vận hội Olympic, ngay cả ở ASIAD* cũng đã biến mất nhiều năm qua.

*còn gọi là Asian Games, Đại hội thể thao châu Á hay Á vận hội.

Trên bảng điểm, Ân Quả bắt đầu ghi được điểm đầu tiên, 5:1.

Năm phút sau, 5:2.

Bốn phút nữa trôi qua, 5:3.

"Tố chất tâm lý của chị dâu khá thật." Cậu bé ngồi sau Lâm Diệc Dương ra sức vỗ tay.

Đây mới là bắt đầu thôi, anh nghĩ vậy.

Bốn mươi phút sau, tỷ số trên bảng điểm ban đầu là 5:0, giờ đã nâng lên thành 5:9.

Thắng chín ván liên tiếp, vẫn không phạm sai lầm.

Ân Quả vốn là "chú ngựa ô" lớn nhất của mùa giải này, ở trận đấu cuối cùng, sau khi rơi vào thế bất lợi khi bị đối thủ bỏ xa với tỷ số cách biệt rõ rệt, cô đã lật ngược ván cờ một cách ngoạn mục, phong độ ổn đỉnh đáng ngạc nhiên.

Đến lúc này, các bình luận viên đều tỏ ra mong chờ với con đường sự nghiệp tương lại của cô, "ở mùa giải lần này, cơ thủ đến từ Trung Quốc đây đã tạo cho chúng ta một bất ngờ không hề nhỏ, cuối cùng cũng xuất hiện một gương mặt mới không thể coi thường được."

"Cô ấy quá quen thuộc với bi a pool 9 bi, từ việc tính toán lực va đập cho đến mép bàn, mỗi cú chọc bi của cô ấy đều hoàn hảo." Một bình luận viên nam cũng cười nói: "Có thể tưởng tưởng, nếu đánh đôi nữ, cô ấy chắc chắn sẽ là một đồng đội tuyệt vời."

"Đáng tiếc giải mở rộng lần này của chúng ta không có nội dung đánh đôi."

"Nhưng có thể mong đợi ở giải Singapore mở rộng, không biết cơ thủ này có đăng ký không nhỉ?"

"Chắc chắn sẽ đăng ký, giải đấu lần này mới chỉ là giải mở màn cho mùa giải năm nay thôi. Anh tin không, các nội dung bi a pool 8 bi, 9 bi, đánh đôi nữ 9 bi ở giải Singapore mở rộng nhất định sẽ có dấu ấn của cô ấy."

...

Bảng điểm lại thay đổi lần nữa, 5:10.

Tiếng vỗ tay ngày càng giòn giã.

Ván cuối cùng.

Mỗi lần cô chọc một viên bi vào lỗ thì tiếng vỗ tay lại vang lên.

Đột nhiên nhịp điệu của Ân Quả chậm lại, dường như gặp phải khó khăn nào đó. Cô thử cúi người xuống bàn mấy lần, hơn nửa người nhoài ra bàn, nhưng vẫn không thể nào với tới viên bi trắng.

Cuối cùng cô quay lại, chau mày bối rối. Trong ống kính, hình ảnh của cô được phóng to chiếu trên màn hình lớn.

Lâm Diệc Dương không kìm được mà bật cười.

Nhóc lùn, dùng khúc nối cơ bi a đi chứ.

Quả nhiên Ân Quả tìm khúc nối cơ trong chiếc túi bên cạnh, vặn vào đuôi cơ mấy lần để cố định lại.

Cô quay trở về bàn bi a ướm thử. Ừm, với tới rồi.

"Cơ thủ đã chọn nối cơ." Tiếng của bình luận viên vang vọng khắp nhà thi đấu: "Cô ấy thử lại lần nữa."

Không chờ bình luận viên dứt lời, một tiếng "cạch" vang lên, bi rơi xuống lỗ.

Thêm một tiếng "cạch" nữa, bi lại lọt lỗ.

Bình luận viên không theo kịp tốc độ của Ân Quả, cô nhanh chóng chinh phục hai viên bi, cuối cùng nhằm vào bi số 9.

Ân Quả dừng lại lần nữa.

Cô cầm chặt cây cơ màu đen bằng tay phải, lòng bàn tay chầm chậm vuốt dọc từ đầu đến cuối cây cơ, giống như ám thi tâm lý. Nào đến đây, chúng ta thắng rồi. Cô lặng lẽ nói thầm với nó.

"Bi cuối cùng có độ khó rất cao." Bình luận viên bổ sung: "Bi số 9 nằm giữa, gần cuối bàn bi a, sẽ rất khó để đưa nó vào lỗ tít, mà đưa vào lỗ mười lại càng nguy hiểm."

Cô cúi người xuống, mắt nhìn chằm chằm vào viên bi số 9 kia.

Yên lặng mấy giây, cô vẫn lựa chọn đánh vào lỗ tít.

Cây cơ bật ra. Cô đánh rất nhẹ, nhẹ đến nỗi gần như không có chút lực nào. Viên bi số 9 màu vàng lăn theo mép bàn, chầm chậm lăn về phía lỗ tít.

Cuối cùng, sau một tiếng vang rất nhẹ, bi lọt xuống lỗ.

Trong nháy mắt, tiếng vỗ tay như pháo nổ vang dội khắp khán đài. Họ đang chúc mừng một cô gái Trung Quốc vượt qua bảng đấu tử thần, tiếng vào vòng tứ kết.

"Chúc mừng cơ thủ Ân Quả đến từ Trung Quốc."

"Chúc mừng Ân Quả đã lọt vào vòng tứ kết ngày mai."

...

Trong nháy mắt Ân Quả tràn ngập niềm vui sướиɠ, cô bắt tay chào đối thủ rồi quay sang trao cho huấn luyện viên một cái ôm thật chặt. Huấn luyện viên vui mừng không nói nên lời, vỗ lưng cô mấy cái liền.

Trong tiếng vỗ tay, Lâm Diệc Dương vẫn luôn đứng nhìn cô từ phía xa xa.

Anh không nhìn rõ gương mặt cô, bèn ngẩng đầu nhìn Ân Quả qua màn hình trực tiếp cỡ lớn, nhìn vẻ rạng ngời, nhìn đôi mắt lấp loáng nước mắt... Dù thế nào cũng vẫn chỉ là một cô bé.

Anh đứng dậy định đi, chợt nhìn thấy Ân Quả trong màn hình lớn bỗng nhiên quay người, chạy về phía khán đài.

"Chị dâu tới rồi kìa, tới rồi kìa." Hai cậu bé đứng phía sau phát hiện ra đầu tiên.

Cô gái vừa mới giành chiến thắng đang chạy về phía khán đài. Khán giả đều muốn nhìn xem cô đang định tìm ai.

Bao quanh bốn phía sàn đấu là biển quảng cáo của các nhà tài trợ, Lâm Diệc Dương ngồi ở hàng ghế đầu tiên, chỉ cách một tấm biển. Ân Quả chạy đến, thở hổn hển, dừng lại trước lan can và biển quảng cáo.

Gò má cô ửng đỏ, trong đôi mắt như bừng lên ánh sáng, "Anh lại gần đây đi."

Lâm Diệc Dương dở khóc dở cười, đành cố gắng chiều theo ý cô, anh tới gần lan can rồi hơi ngồi xổm xuống.

Cô bé ngốc, vẫn đang truyền hình trực tiếp đấy.

"Đưa tay cho em." Cô nói.

Lâm Diệc Dương hơi do dự, nhưng vẫn đưa một tay qua khe hở lan can.

Ân Quả lập tức nắm lấy tay anh bằng cả hai tay. Tay cô mướt mồ hôi do cầm cơ thi đấu quá lâu, và cả mồ hôi của niềm vui sướиɠ khi giành được chiến thắng.

Cách một lan can, cô nhìn anh với đôi má đỏ hây hây.

"Được rồi." Anh nhỏ giọng dỗ dành: "Ra rồi nói sau."

Lâm Diệc Dương định đi.

"Chỉ một câu thôi, chờ em nói xong đã." Cô vội vàng níu anh lại.

Trước khi đi lượt cơ cuối cùng Ân Quả đã nghĩ xong rồi, phải nói gì với anh để làm anh vui, để làm anh cười.

Cô vẫn nhớ đôi mắt đỏ hoe của anh trong phòng nghỉ trước trận đấu. Nhưng lời nói chỉ đến đầu môi, da mặt lại mỏng, cô gái vừa rồi trong trận đấu còn cầm cơ sát phạt bốn phương, hạ gục đối thủ chẳng chút nể nang, giờ đây lại rụt rè không nói nên lời.

Cô hơi kiễng chân, muốn gần anh thêm chút nữa, dù cách nhau một tấm biển quảng cáo và lan can.

"Hôm nay em thắng rồi." Ân Quả hạ giọng xuống, kìm nén nụ cười, "Vì vậy... trận đấu này là dành tặng anh, my queen."

Lâm Diệc Dương, dẫu trên sàn đấu này em đến muộn hơn anh nhiều năm, nhưng từ bây giờ trở đi, vinh quang của em chia cả cho anh, em có bao nhiêu tràng vỗ tay, anh cũng có bấy nhiêu.

Kẻ thắng làm vua, hôm nay em là vua, anh chính là "queen".

Cách một lan can, hai người nhìn nhau không rời mắt.

Hai cậu bé đứng sau Lâm Diệc Dương bật cười khúc khích. Trước đây chẳng ai tưởng tượng được, anh Dương từng "xử gọn" mọi khıêυ khí©h trên bàn bi a, từng khiến nhà vô địch khu vực tự đến gây chuyện phải cúi đầu chịu thua, bây giờ lại bị một cô gái "thu phục" như thế.

"Sao anh không cười?" Ân Quả không kìm được nữa, chính cô còn cười mà, bèn khẽ lắc tay anh.

Không phải không cười, mà bởi anh chưa bao giờ được người ta nâng niu trong lòng bàn tay như vậy.

Một cảm xúc ấm áp lạ lẫm điên cuồng trào dâng trong lòng anh, lướt qua mọi ngóc ngách của xương tuỷ mạch máu. Anh không muốn thừa nhận, nhưng cũng chẳng thể phủ nhận mình đang lúng túng không biết phải làm sao.

Lâm Diệc Dương rút tay phải ra, cốc nhẹ lên trán cô, dường như đang cười, anh hạ giọng nói: "Năm anh giành được chức vô địch em mới chỉ học tiểu học thôi đấy, không biết trên dưới gì cả.

Anh - vị vua từng tung hoành khắp các giải đấu từ năm mười ba tuổi - cũng có ngày bị trêu đùa như thế này, đúng là thói đời bạc bẽo, vật đổi sao dời.

Lâm Diệc Dương đứng lên, hai cậu bé phía sau vẫn đang cười khúc khích. Anh đập mạnh vào gáy một trong hai cậu nhóc, "Đi thôi."

Lâm Diệc Dương ra sau cánh gà, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, cảm thấy hơi bức bối, anh lại vốc nước lên giội ướt mái tóc ngắn của mình. Anh nhìn mình qua chiếc gương, cả gương mặt đều ướt sũng nước.

Bồn rửa mặt này, mặt bàn đá cẩm thạch mà anh đanh chống tay lên này, mỗi một đồ vật đều thuộc về nhà thi đấu. Trong những ngày qua, có biết bao cơ thủ đã đến đây...

Tất cả cứ như một giấc mơ vậy.

Nhà thi đấu đầu tiên anh bước chân vào là một đại sảnh kiểu mở, bên trong đặt ba mươi tư chiếc bàn bi a. Mỗi chiếc bàn đều được đặt rất gần nhau, bàn nào cũng có một vị trọng tài mặc quần áo màu đen theo quy định đứng bên cạnh, xung quanh xếp những hàng ghế da màu đen cho cơ thủ nghỉ ngơi. Đó là lần đầu tiên anh tham gia thi đấu, nên ấn tượng rất sâu sắc. Trong lúc thi đấu, đâu đâu cũng vang lên tiếng chọc bi, tiếng bi rơi xuống lỗ lạch cạch, hơn ba mươi chiếc bàn với sáu mươi, bảy mươi cơ thủ cùng tranh tài...

Sôi động y như một nồi sủi cảo.

Lâm Diệc Dương rút khăn giấy lau nước đọng trên tóc và dưới cằm, xong xuôi thì vo tròn tờ giấy ném vào thùng rác. Đúng lúc này phía sau có mấy huấn luyện viên nam đến từ Trung Quốc bước vào, nhìn thấy Lâm Diệc Dương họ đều mỉm cười, gật đầu chào hỏi.

Anh cũng gật đầu chào họ rồi rời khỏi nơi này.