Chương 30: Chuyện xưa tựa sóng triều (6)

"Anh vẫn chưa ngủ à?" Ân Quả tựa người vào khung cửa. Nếu cứ tiếp tục hạ thấp giọng nói chuyện thế này, cô nghĩ mình có thể nộp đơn ứng tuyển làm nhân viên tình báo được rồi.

Người phía trước không trả lời, mà tiến lại gần cô.

Lâm Diệc Dương cúi đầu, ngửi thấy mùi thơm trên trán cô như mùi sữa rửa mặt, có lẽ nửa đêm cô dậy đi rửa mặt.

Ân Quả vô thức lùi về phía sau, càng dán sát vào khung cửa hơn, căng thẳng mím môi, "Hay là... vào phòng em nhé?"

"Vào làm gì?" Anh hỏi.

"Có thể nói chuyện to hơn." Cô thì thầm: "To hơn ở đây."

Phòng của Ngô Ngụy ngay sát nhà vệ sinh, chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ đau tim rồi.

Lâm Diệc Dương không đáp.

"Nếu không có chuyện gì quan trọng... mai nói cũng được." Cô thỏ thẻ: "Ngày mai anh cũng không phải đi sớm."

Ân Quả chờ anh trả lời, vậy mà Lâm Diệc Dương vẫn giữ im lặng. Trong bóng tối, anh lần tìm mũi cô, từ từ trượt xuống cánh môi đang định nói thêm mấy câu nữa.

Trên cánh môi cô tràn ngập mùi hương của anh trong từng nhịp thở.

Trong phòng Ngô Ngụy bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.

Trái tim Ân Quả vọt lên tận cổ họng. Cô đẩy Lâm Diệc Dương ra, nhưng anh vẫn tiếp tục hôn lên môi cô, ban đầu chỉ dừng lại ở cánh môi, sau đó nhanh chóng nếm thử những nơi khác.

Từng giây từng phút Ân Quả thấp thỏm lo lắng, sợ Ngô Ngụy sẽ chạy ra nên hoàn toàn không còn tâm trí đâu để thưởng thức nụ hôn này. Mãi đến khi Lâm Diệc Dương đổi cách khác, tìm thấy đầu lưỡi cô, nhẹ nhàng triều miên hồi lâu.

Đúng lúc này, hai người cùng dừng lại.

"Đúng, đang ngủ chứ làm gì, nói thừa, chị không biết chúng ta đang lệch múi giờ hả?" Ngô Ngụy ngái ngủ phàn nàn.

"Chẳng phải đang chờ tên Du Dương sao? Đúng rồi." Người bên trong tiếp tục nói.

...

Giọng nói từ xa vọng lại gần, rồi dần trôi xa.

Không có ai ra ngoài mà tai cô cứ lùng bùng như bị nước vào, cảm giác choáng váng khiến tất cả âm thanh bên ngoài trở nên hư ảo.

Tay phải Lâm Diệc Dương đỡ sau gáy cô, đầu ngón tay vô thức vuốt ve mái tóc dài mềm mại, hai người nhìn nhau. Ân Quả cảm thấy mình sắp bị bệnh tim mất rồi, cô cắn môi, nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi, đôi chân bủn rủn, da đầu tê dại, cả người chẳng còn chút sức lực nào, như thế bị thiếu oxy vậy.

Lâm Diệc Dương nghiêng đầu, nhận ra hơi thở của cô lúc nặng lúc nhẹ, bèn khẽ nói: "Mau về phòng đi."

Cuối cùng Ân Quả cũng hiểu ý Lâm Diệc Dương. Cô buông tay khỏi áo khoác thể thao của anh, lúc đi qua phòng khách còn suýt nữa va phải chiếc ghế cao đặt cạnh quầy bar, mãi đến khi vào phòng ngủ, khoá chặt cửa lại, cô mới nhận ra khuỷu tay phải của mình sưng vù.

Cô không hề biết rằng ban nãy mình đã nắm vạt áo của anh chặt cỡ nào.

Lâm Diệc Dương đứng yên tại chỗ, đưa tay vò đầu, quay sang nhìn chiếc đồng hồ nhỏ đặt trên quầy bar, màn hình điện tử hiển thị ba giờ mười bảy phút sáng.

Cửa phòng ngủ của Ngô Ngụy mở ra, anh ta buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt, thấy Lâm Diệc Dương đứng trước cửa nhà vệ sinh, bèn ngáp một cái, "Biết ngay ông ở bên ngoài mà, lấy hộ tôi lon cà phê lạnh nhé, Bạt Ngàn mà mắng thì ít nhất cũng phải mất ba tiếng đồng hồ."

Nói xong, Ngô Ngụy quay người đi vào, nằm vật xuống giường, "Này, chị mắng tiếp đi, thằng em này nghe đây."

Lâm Diệc Dương đi loanh quanh trong phòng khách, không có gì làm bèn nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng Ân Quả hồi lâu, sau đó cầm hai lon cà phê lạnh vào phòng ngủ cho Ngô Ngụy.

Anh vứt một lon lên giường, còn mình dựa vào ghế sô pha, mở một lon ngửa đầu uống.

Chất lỏng đắng ngắt chảy từ khoang miệng xuống cổ họng, cuốn trôi hương vị của cô còn đọng lại trên đầu lưỡi. Anh lấy điện thoại ra, do dự một lúc, đoán chừng cô cũng sẽ mất ngủ như mình.

Ngô Ngụy bật loa ngoài rồi vứt điện thoại của mình xuống sàn nhà. Trong số những thành viên có quan hệ thân thiết với anh trước đây, chỉ có Lâm Lâm là con gái, mọi người đều gọi cô ấy là Bạt Ngàn. Ở đầu dây bên kia, cô ấy soạn hẳn một bài sớ để mắng Lâm Diệc Dương, Ngô Ngụy ngồi xổm bên cạnh, nháy mắt ra hiệu với anh, ghé vào tai anh nói thầm: "Nếu ông đã bị ăn mắng thì tôi nghe cùng ông vậy."

Lâm Diệc Dương không nói gì, bắt tréo chân, dựa vào lưng ghế sô pha, "Chỉnh âm lượng nhỏ xuống đi."

Anh hất đầu ra ngoài cửa, ý nói có người đang ngủ.

Có lẽ Lâm Lâm đã nghe thấy, đầu bên kia nói tục một câu, còn mắng Lâm Diệc Dương không biết điều.

Ngày xưa trong đám nam nữ ở câu lạc bộ, Lâm Lâm là cô gái xinh xắn nhất, song tính cách còn mạnh mẽ hơn cánh đàn ông. Cô ấy bằng tuổi Lâm Diệc Dương, nhưng không theo học cùng một thầy. Lúc gia nhập câu lạc bộ, anh mới tám tuổi, đang học lớp hai, mười ba tuổi chính thức tham dự giải chuyên nghiệp. Trong khoảng thời gian đó, anh chỉ đăng ký tham gia giải dành cho thiếu niên một lần, thành tích cực tệ, sau đó luyện tập kín, đến năm mười ba tuổi giành chức quán quân ở giải chuyên nghiệp.

Cho nên trước đó, trong giới bi a anh chẳng được ai coi trọng, chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt.

Có lần Lâm Diệc Dương chơi bi a ở phòng tập bên ngoài, bắt gặp tên bốn mắt Ngô Ngụy bị bắt nạt, anh chẳng nói chẳng rằng xông vào đánh nhau, lấy một chọi năm, sau đó trở về với thương tích đầy mình. Lúc đó chỉ có một mình Lâm Lâm đang ăn trưa trong câu lạc bộ, nghe huấn luyện viên nói Lâm Diệc Dương phải tiêm một mũi phòng uốn ván, cô ấy chẳng nói chẳng rằng vứt đũa xuống, lấy chiếc xe đạp màu trắng lao vυ"t đi, giữa đường còn nhặt một viên gạch ở cổng trường. Vừa đến nơi, cô ấy liền lao thẳng vào đánh nhau, một cô gái xinh đẹp cứ thấy ai bị thương là đánh người đó, cả đám kia vây thành vòng tròn, vừa bị Lâm Diệc Dương đập xong lại gặp phải cô nàng điên khùng này.

Lần đó Mạnh Hiểu Đông xông vào kéo cô ấy ra cũng bị đánh cho tơi tả, vì Lâm Lâm tưởng anh ấy là đồng bọn của lũ kia.

Sau đó mọi người hỏi cô ấy có biết mình vừa đánh nhau với lũ côn đồ không mà sao không biết sợ vậy?

Lâm Lâm chỉ đáp lại bằng một câu danh ngôn: "Kẻ ngang tàng sợ kẻ cứng đầu, kẻ cứng đầu sợ kẻ liều lĩnh." Cô ấy liều lĩnh, chẳng ngán ai cả.

Trước chuyện này, không ai biết trong câu lạc bộ bi a có hai đứa trẻ vẫn chưa thành danh: Lâm Diệc Dương và Lâm Lâm.

Sau chuyện này, ai cũng biết trong Đông Tân Thành có "Song Lâm", một nam một nữ, trai xinh gái đẹp, còn là hai đứa bướng bỉnh.

***

Lâm Diệc Dương nghe giọng người phụ nữa trong điện thoại, không kìm được bật cười. Lần gặp mặt này, anh vẫn thấy được sự ngang tàng đã ngấm vào tận trong xương tuỷ của những người bạn cũ.

Ngô Ngụy chỉnh nhỏ âm lượng, ngồi bệt xuống đấy bên cạnh sô pha, ôm gối uống cà phê tiếp tục nghe.

Lâm Diệc Dương nhìn màn hình điện thoại.

Lin: "Không làm ồn đến em chứ?."

Ân Quả lập tức trả lời lại.

Red Fish: "Thật ra em không nghe rõ đâu."

Lin: [Icon mặt cười]

Red Fish: "Anh vẫn chưa ngủ à?"

Lin: "Thức tới sáng luôn."

Red Fish: "Tại sao?"

Tại sao lại không thấy buồn ngủ nhỉ?

Theo mức độ hưng phấn của não bộ, chắc chắn Lâm Diệc Dương sẽ thức tới sáng luôn, có lẽ ngày mai sẽ ngủ say như chết trên tàu. Lựa chọn yêu đương vào lúc bận rộn nhất đúng là thách thức với giới hạn sức khoẻ của anh.

***

Ân Quả nằm nghiêng trên giường, ánh sáng duy nhất trong phòng được phát ra từ màn hình điện thoại trước mặt.

Lâm Diệc Dương không trả lời ngay.

Cô ấn vào ảnh đại diện của anh, mở phần ghi chú ra định đổi tên cho anh, nhưng đổi tên nào mới hay đây? Cuối cùng nghĩ lại đành thôi.

Tiểu Quả: "Anh không nhận được tin nhắn à?"

Lin: "Nhận được rồi."

Tiểu Quả: "Sao không trả lời em?"

Lin: "Trả lời gì đây? Tại sao lại thức đến sáng ư?"

Tiểu Quả: "Ừm."

Lin: "Không ngủ được."

Màn hình nhanh chóng hiện lên ba chữ nữa.

Lin: "Vì em đấy."

Ân Quả tì cằm lên chiếc chăn bông màu hồng phấn mềm mại, nhìn chăm chú hai câu cuối cùng, sau đó vùi mặt xuống. Cảm xúc của nụ hôn bên ngoài nhà vệ sinh ban nãy cứ quẩn quanh trong đầu cô. Ân Quả quá căng thẳng, cả quá trình đều sợ bị người khác bắt tại trận, sợ bị người khác nghe thấy, phần lớn thời gian đều trôi qua trong sự kí©h thí©ɧ...

Không được nghĩ lại nữa.

Suốt đêm, cô nhốt mình trong phòng, còn anh ở trong phòng của Ngô Ngụy. Cả hai đều gần như không ngủ được, trước khi trời hửng sáng, Ân Quả chợp mắt được mười phút, song lại choàng tỉnh.

Thật ra Ân Quả rất buồn ngủ, ý thức cũng rời rạc, nhưng không thể nào ngủ sâu giấc được. Thảo nào Trịnh Nghệ nói khoảng thời gian mới yêu đương hoàn toàn ăn không ngon ngủ không yên, người không khác gì dùng chất kí©h thí©ɧ. Bây giờ cô tin rồi.

Mặt trời vừa mới mọc, sáu giờ hai mươi phút, tin nhắn của anh xuất hiện lần nữa.

Lin: "Dậy rồi thì ra ngoài đi. Anh đang ở phòng khách."

Ân Quả ngồi bật dậy, mở ngăn kéo ở tủ đầu giường lấy gương ra soi. Vẫn ổn, cả đêm không ngủ trông cô hơi phờ phạc, nhưng không đến nỗi lôi thôi đầu bù tóc rối.

Ân Quả ra ngoài, phòng khách khác hẳn đêm qua, tràn ngập ánh nắng ban mai.

Lâm Diệc Dương đang pha cà phê hạt, vẫn còn tỉnh táo, thấy cô ra, anh bèn đưa mắt sang nhìn.

Lâm Diệc Dương vẫy tay gọi cô, bảo Ân Quả đến chỗ quầy bar. So với phụ nữ, đàn ông thức đêm, ngoài tròng mắt đỏ quạch ra thì trông không khác lắm so với tối qua. Tinh thần anh hơi uể oải, tư thế đứng cũng không nghiêm túc mà dựa nửa người vào quầy bar.

"Ngủ ngon không?" Giọng anh khàn khàn

"Có ạ." Cô trả lời trái lòng mình.

Lâm Diệc Dương chỉ sang gói hạt cà phê bên cạnh, "Thử cái này xem, tinh thần sẽ tỉnh táo hơn."

Ân Quả nhận ra gói hạt này, chính là loại ở cửa hàng lần trước cô mua hạt cà phê hộ Trịnh Nghệ. Nhưng hôm qua trong nhà đâu có thứ này nhỉ? Cô dựa người vào cánh tay anh, cầm gói hạt lên xem, thấy nó vừa mới được bóc ra, "Anh mua lúc nào thế?"

"Hôm qua, lúc về vòng qua một đoạn để mua." Anh nói.

Từ ga tàu đến chỗ đó rồi về căn hộ, đâu chỉ là vòng qua một đoạn.

Nó giống như cái lần Lâm Diệc Dương đến Flushing

cá cược bi a, trước tiên vòng qua chỗ gần Đại học New York uống với cô cốc cà phê, rồi lại vòng cả quãng đường xa để tới Flushing.

Ân Quả cầm gói hạt cà phê trong tay.

Chất lỏng màu nâu sôi sùng sục trên bếp.

Cà phê đã sôi, bọt tràn cả ra ngoài, anh vặn nhỏ lửa định đun thêm nửa phút nữa. Thấy Ân Quả cầm gói hạt cà phê nhìn mình không rời mắt, anh bèn cúi xuống mở ngăn kéo ở dưới cùng cho cô xem.

Trong đó vẫn còn mấy gói nữa, hương vị không giống nhau, đều là mua cho cô nếm thử, "Nếu không ngại phiền, bình thường em có thể tự mình nấu thử."

Ân Quả càng xúc động hơn, mím môi nhìn anh.

Lâm Diệc Dương nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhẩm tính thời gian tàu chạy, "Đừng nhìn anh đắm đuối như vậy."

Rõ ràng bảo cô đừng nhìn anh, vậy mà anh lại nghiêng đầu nhìn cô, "Anh đã kiềm chế lắm rồi đấy."

Em mà không qua đây, anh sẽ hôn em đó.