Chương 12: Thế giới dưới tuyết (6)

Về đến phòng, Ân Quả tắm rửa, thay đồ ngủ rồi chui vào trong chăn. Cô muốn bàn với Trịnh Nghệ về chuyện có nên thuê nhà ngắn hạn hay không, nhưng cô ấy vẫn chưa trả lời. Tính giờ giấc trong nước, ước chừng phải chờ thêm nửa giờ nữa.

Chờ mãi, chờ mãi, mí mắt Ân Quả bắt đầy díp lại. Cô tựa người vào đầu giường, cố gắng giữ tỉnh táo, nghịch điện thoại chờ tin nhắn của cô bạn.

Vào vòng bạn bè, mười mấy bài viết mới hiện ra, cô nhấn thích từng bài một. Ngón tay đột nhiên dừng lại trên màn hình, ở đó có một dòng trạng thái ngắn.

Không Hề Gì: Tiểu Dương Gia có người trong lòng rồi.

Đây là nick WeChat của Ngô Ngụy, cô vừa mới kết bạn với anh ta nên vẫn còn nhớ.

Chữ "Dương" trong câu đó là chỉ Lâm Diệc Dương ư?

... May mà vẫn chưa ấn thích, suýt nữa thì toi.

Trong lúc lơ đãng, Ân Quả sơ ý làm rơi điều khiển tivi xuống chăn. Cô bất giác ngồi thẳng dậy nhưng bị chiếc gối kê sau lưng sượt vào tai, đau điếng.

Ân Quả sờ thử, chỗ bị khoá tay áo của anh sượt vào hình như sưng lên rồi. Cô xuống giường xỏ dép, đi đến chỗ vali tìm tuýp thuốc bôi kháng sinh vạn năng. Cô văn cái nắp nhỏ, do không cầm chắc nên nắp rơi vào vali.

Kết quả là tìm hồi lâu cũng chẳng thấy tung tích cái nắp đâu, cô buồn rầu nặn thuốc ra bôi vào tai.

Trở về giường, Trịnh Nghệ đã trả lời tin nhắn.

Trịnh Nghệ: "Tớ thấy được đấy, dù sao bây giờ cậu đã quen biết hai anh chàng đó rồi, cũng biết họ là người tốt mà. Tuy sống trong ký túc xá của trường an toàn hơn, nhưng đắt quá, để em cậu rèn luyện ở bên ngoài trước cũng tốt, cứ thuê nhà đi."

Tiểu Quả: "Nếu chuyển đến đó sống thì phải chuyển sang một phòng bi a khác."

Trịnh Nghệ: "Sợ gì chứ? Chẳng phải cái người tên Ngô Ngụy đó cũng tham gia thi đấu sao? Chắc chắn anh ta cũng phải tập luyện, hẳn sẽ giới thiệu phòng bi a cho cậu."

Cũng đúng.

Trịnh Nghệ nói phải ra ngoài làm việc, không nói chuyện với cô được nữa.

Chẳng còn ai tán gẫu cùng, suy nghĩ của Ân Quả lại chuyển sang vòng bạn bè, cô vô thức xem lại nữa.

Dưới bài đăng của Không Hề Gì chỉ có một bình luận mới.

Lin: "Xoá đi, cô ấy đọc được đấy."

Quả nhiên bài đăng của Ngô Ngụy ám chỉ Lâm Diệc Dương. Ý nói anh đang yêu thầm một cô gái ư? Cô đoán thế.

Một phút sau, Ân Quả tò mò tải lại vòng bạn bè, Ngô Ngụy xoá bài đăng đi thật. Chẳng còn dấu vết gì như thể nó chưa từng tồn tại. Không biết đã có bao nhiêu người nhìn thấy, dù sao cô cũng là một trong số đó, lại còn phải giả vờ như chưa đọc được. Một người chẳng có mấy kinh nghiệm yêu đương gặp phải chuyện này... không hay ho cho lắm.

Ân Quả tựa người vào đầu giường, hai tay lật tới lật lui chiếc điện thoại.

Chẳng trách anh nói chuyện với em họ cô rất tự nhiên, còn nói chuyện với cô thì khá e dè. Hoá ra anh đã có người trong lòng rồi nên giữ ý tứ.

Bỗng nhiên cô muốn tìm bạn thân để kể rằng, cậu biết không, Lâm Diệc Dương có người thương rồi đấy. Song cô nhanh chóng kiềm chế lại, nói ra để làm gì chứ?

***

Lâm Diệc Dương đang ngồi trong tàu điện ngầm.

Trong toa tàu, ngoài anh ra chỉ có hai thiếu niên người da đen đang trò chuyện rất sôi nổi. Anh rất khâm phục tính cách sôi nổi vốn có của họ, ngôn ngữ cơ thể cực kỳ phong phú.

Lâm Diệc Dương cúi đầu nhìn điện thoại.

Anh cần có mạng để tải lại vòng bạn bè, xem xem Ngô Ngụy đã xoá bài viết chưa, tiện thể dặn dò anh ta đừng nói lung tung. Lâm Diệc Dương giơ tay lên xem đồng hồ. Anh quen đeo đồng hồ bên tay phải, nhưng vì từng làm vỡ mặt đồng hồ một lần, lúc mang đi sửa chợt nghĩ thử chuyển sang đeo tay trái xem sao, song mới được mấy ngày đã cảm thấy bứt rứt khó chịu, cuối cùng anh đành mặc kệ nó.

Lâm Diệc Dương mở chốt kim loại, tháo đồng hồ ra. Anh bất giác nhớ lại, ban nãy lúc Ân Quả vào khách sạn, hình như đồng hồ của anh đã sượt qua tai cô.

Tàu điện ngầm vào ga. Hai thiếu niên da đen xuống tàu.

Việc đầu tiên Lâm Diệc Dương làm là tải lại vòng bạn bè, Ngô Ngụy đã xoá bài rồi, tốt lắm. Khi tàu điện ngầm đóng cửa, anh mở khung chat với Ân Quả ra.

Lin: "Làm tai em bị thương rồi đúng không?"

Red Fish: "Không ạ, không sao đâu."

Red Fish: "Chỉ bị xước một tí thôi."

Lin: [Icon cà phê]

Red Fish: [Icon vui vẻ]

Lâm Diệc Dương đeo đồng hồ vào tay trái, rồi lại nhìn cuộc đối thoại của hai người, đắn đo hồi lâu cũng chẳng biết nên nói gì nữa. Có lẽ người ta đã đi ngủ rồi, anh bèn cất điện thoại vào trong túi quần.

***

Anh về căn hộ của Ngô Ngụy.

Ngô Ngụy đang ở trong căn phòng chật hẹp của mình, bên giường trải một tấm thảm yoga, anh ta đang nằm sấp trên thảm, dùng tay chống người tập một bài aerobic, mồ hôi chảy ròng ròng, giây phút này là lúc mất sức nhất.

Lâm Diệc Dương bước vào, cởϊ áσ phao dày cộp ra ném lên người Ngô Ngụy.

Anh ta thờ hắt ra một hơi, cuối cùng nằm thẳng cẳng trên tấm thảm, "Còn gần hai phút nữa là xong, ông về đúng lúc thật đấy."

Tuyết trên áo phao đã tan thành nước, Ngô Ngụy dè dặt cầm lên, quan sát nét mặt Lâm Diệc Dương, có vẻ vẫn ổn nhỉ? Vậy không sao.

"Ban nãy tôi cố ý đăng dòng trạng thái kia đây." Ngô Ngụy nói.

Lâm Diệc Dương lườm anh ta cảnh cáo.

Anh mở ngăn kéo ra tìm tiền xu.

"Làm gì thế? Giặt áo quần lúc này á?"

Lâm Diệc Dương chẳng nói chẳng rằng cầm tiền xu, nhét tất cả quần áo bẩn trong phòng vào một chiếc túi giấy rồi khoác áo khoác thể thao lên, mở cửa định ra ngoài.

"Tôi vẫn chưa nói xong mà." Ngô Ngụy hỏi: "Rốt cuộc ông có ý gì với cô bé ấy không?"

Anh nhìn thoáng qua anh ta.

"Có đúng không? Tất nhiên là rung động rồi."

Tiếng đóng cửa thẳng thừng cắt ngang lời Ngô Ngụy.

Phòng giặt là nằm ở dưới căn hộ, anh gặp hai chị em thuê chung nhà với Ngô Ngụy ở đó. Hai cô ấy cười cười nói nói, thấy Lâm Diệc Dương bèn chào hỏi anh, nhân tiện chào tạm biệt, mai họ chuyển đi rồi.

Lâm Diệc Dương lịch sự đáp lại mấy câu, nhét năm đồng xu vào máy giặt, bỏ quần áo vào rồi cài đặt thời gian. Máy bắt đầu giặt.

Hai chị em đó rời đi.

Nơi này không còn ai, anh ngồi chờ cũng hay.

Anh chọn chiếc ghế ngay chính giữa, vừa dựa lưng vào tường thì chợt thấy Ân Quả chia sẻ một bài viết mới về hoạt động quyên tặng bàn ghế của một trường tiểu học lên vòng bạn bè. Cô vẫn chưa ngủ ư?

Lin: "Chưa ngủ à?"

Red Fish: "... Bị mất ngủ."

Lin: "Do lệch múi giờ à?"

Red Fish: "Sang đây cũng mười mấy ngày rồi, không bị ảnh hưởng vì lệch múi giờ nữa. Có lẽ do mì quá ngon chăng?"

Lin: "Mùi vị quán đó cũng bình thường thôi."

Quan trọng là quán mì ramen đó ở ngay dưới tầng căn hộ Ngô Ngụy đang sống, anh và Ngô Ngụy đều là khách quen của quán, bắt anh ta đến đó chiếm chỗ trước là tiện nhất.

Red Fish: "Ngon lắm, ít nhất em thấy rất ngon miệng."

Lin: "Nước dùng tối nay được nấu từ thịt gà, không ngon bằng nước dùng từ thịt lợn truyền thống."

Red Fish: "Em ăn không nhận ra luôn, nước dùng được nấu từ thịt gà sao?"

Lin: "Ừ."

Red Fish: "Em thấy hình như anh rất am hiểu mì ramen."

Lin: [Icon mặt cười]

Lâm Diệc Dương lên mạng tìm kiếm. Anh tìm thấy mấy quán mì ramen khá được, bèn gửi địa chỉ cho cô, giới thiệu tận năm, sáu quán.

Red Fish: "Cảm ơn anh."

Lin: "Có cơ hội anh sẽ mời em ăn."

Red Fish: "..."

Lin: "?"

Red Fish: "... Anh thích mời người ta đi ăn thật đấy."

Lâm Diệc Dương phì cười trước câu nói này.

Ảo giác thật rồi. Anh ghét nhất là ăn cơm với người không quen không thân. Ăn cơm là chuyện cực kỳ riêng tư, thường phải là những người bạn quen biết hơn bốn, năm năm, anh mới chủ động mời họ ăn cơm. Nếu không, cho dù bị ép đi ăn cùng, thì anh cũng sẽ chỉ uống vài chén rượu để chống chế, sau đó tìm nơi khác ăn bù.

Lâm Diệc Dương nhìn tin nhắn Ân Quả vừa gửi, vắt óc mãi cũng không nghĩ ra nên trả lời như thế nào, đành gửi một icon theo thói quen.

Lin: [Icon cà phê]

Quả nhiên bên kia cũng nhắn lại một icon.

Red Fish: [Icon vui vẻ]

Đã bao lâu rồi anh chưa nói chuyện với người ta như thế này? Nhất là khi đối phương lại là con gái.

Hầu hết bạn bè của anh ở đây đều trong giới bi a, không có ai là nữ, người bạn coi như thân nhất chính là Ngô Ngụy.

Tối hôm ấy, tân trạng anh rất bực bội, dù phải đội mưa gió bão tuyết cũng muốn tìm một nơi để uống rượu.

Anh rủ Ngô Ngụy đến Red Fish. Lúc sắp bước vào, anh vô tình nhìn thấy một cô gái qua ô cửa kính. Cô ấy có mái tóc và đôi mắt đen tuyền, vóc dáng nhỏ bé, cổ quàng khăn, ngồi bên trong gọi điện thoại.

Cửa kính mờ hơi nước nên anh không nhìn rõ lắm, nhưng bỗng nhiên anh thấy tò mò với một người xa lạ, thầm đoán phải chăng cô là người châu Á? Còn là người Trung Quốc?

Trong ngày bão tuyết với tâm trạng xuống dốc không phanh, giao thông toàn thành phố tê liệt, công ty đình công, trường học được nghỉ, ở quán bar thường hay lui tới, anh đã gặp một cô gái xa lạ khiến anh rung động. Cô gái ấy có cùng quốc tịch, cùng một dòng máu với anh, là niềm vui an ủi duy nhất của anh trong đêm bão tuyết ấy.

Anh muốn làm quen với cô, và mọi thứ đã bắt đầu như thế.

Anh muốn đưa cô về khách sạn an toàn, đó là suy nghĩ tiếp theo.

Rõ ràng muốn uống rượu thâu đêm, thế mà lại nói với Ngô Ngụy rằng anh có chuyện gấp phải đi, bảo anh ta hỏi cậu em kia có muốn "tiện đường" đi cùng không...

Mấy ngày đó, tâm trạng của anh xấu đến mức không xấu hơn được nữa.

Có bạn cũ đến New York nhưng anh không muốn đi gặp, mấy ngày liên tiếp chỉ ở lì trong quán bar và phòng bi a, ngay cả vé tàu hoả về Washington anh cũng đặt xong rồi, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây để tránh gặp mặt mấy người bạn cũ.

Trên đường đến nhà ga, cô gửi lời mời kết bạn với bạn.

Lúc ở trên tàu, cô lại chuyển khoản cho anh.

Mãi đến tối nay bọn họ mới thật sự làm quen với nhau, còn sau này thì sao?

Lâm Diệc Dương, sau này sẽ thế nào đây?

Anh tự hỏi mình.

Lại có người vào phòng giặt là, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Nửa đêm nửa hôm mà vẫn liên tục có người vào giặt quần áo.

Lâm Diệc Dương không muốn chờ nữa, anh xách túi giấy không lên tầng, vứt cho Ngô Ngụy năm xu, bảo anh ta canh giờ mà xuống dưới tầng sấy khô quần áo. Sau đó anh ôm chăn đệm, ngả người xuống sô pha, không thay quần áo mà cứ thế ngủ thϊếp đi.