Chương 3: Trước 12 giờ
Scotland, hay chính xác tại Glasgow có một tập thể người Việt sinh sống vì thế luôn có những buổi sinh hoạt định kì 3 tháng một lần những người Việt sẽ tụ họp tại một địa điểm do người đứng đầu hội chỉ dẫn. Bác Hoàng Lâm Phúc cùng vợ chính là người chủ trì nhóm người Việt tại Glasgow này, tôi chỉ mới gặp hai người đó một lần là lần đầu tiên gia đình tôi tham dự bữa tiệc về đêm này, còn những lần sau hoàn toàn do tôi giả vờ ốm và trốn. Vì sao à? Đừng trách tôi vô tâm với đồng hương mà hãy trách mẹ tôi khoa trương kia kìa. Đại thể là khi vừa xuống xe nhập hội với đồng hương tôi liền bị mấy bác mấy cô nhéo má, người lại so mắt với bộ váy chấm đất lên mặt cỏ ướt đẫm sương đêm lấp lánh ánh đèn màu từ trên hắt xuống đây này.
- À, bé Linh của chúng ta xem chừng bụ bẫm hơn từ hồi mới qua đây.
- Ra dáng thiếu nữ rồi, mẹ nó thật biết cách biến hóa công chúa nhỉ?
- Ôi dào, con bé ngây ngô lắm nó chẳng biết được khen đâu. Nó ngại, chẳng biết thích ứng gì cả luôn diện áo phông quần jean lại cứ đem tất tần tật cả váy, giày bale về chẳng chú ý phục trang nữ tính nào hết.
- Con bé thích bale à? Chị thật may mắn, Scotland đang xây dựng trung tâm gây dựng nhân tài nghệ thuật bậc nhất, sau này gửi con bé tới học nhất định rất sẽ thành công nha.
- Vậy à? Chắc phải theo sở thích con bé thôi. Ơ kìa, con không cảm ơn gì sao? Đấy, con bé rụt rè cứ im như thóc ấy mà. Thôi ra kia chơi với mấy em đi chứ.
Mẹ xua đuổi, các cô mỉm cười vẫy mấy đứa nhỏ đang lăm le ra khỏi khuôn viên buổi tiệc. Mẹ chẳng biết,hai mẹ con mình rực rỡ tới mức nào. Mẹ chẳng để tâm, người ta nhìn bộ đồ của mẹ đố kị mà không làm được gì.
Vướng chiếc váy cồng kềnh, thật chỉ muốn xé đi mà, hầu hết ngoài người lớn ra toàn trẻ con dưới 15 tuổi, chúng từ bé hoặc mới được đưa sang nhưng cũng vì lứa tuổi đang thích thể hiện liền khoác lên mình mấy bộ đồ tây lòe loẹt,nháo nhâng theo kiểu dân hip hop đường phố, mặt phấn môi đỏ, nước hoa đủ loại nồng nặc cả một góc trẻ con lô bô tiếng Anh-Anh, Anh-Mỹ hoặc ngữ điệu Gaelic bản địa vì Scotland có thể sử dụng nhiều ngôn ngữ đặc biệt tại Glasgow lại khá nhiều dân nhập cư hơn nữa đơn thuần dân bản địa cũng thích lẫn lộn thứ tiếng khác, chẳng có ngôn ngữ đại diện nào, chỉ đơn giản người ta dùng nhiều tiếng Anh- Anh hơn mà thôi.
- Iris! Bộ váy của chị đẹp quá.
Tôi hờ hững gật đầu, mấy đứa nhỏ xúm lại quanh tôi cùng nhau lấy đồ ăn trên bàn tiệc trải dài cả khuôn viên. Và dĩ nhiên chúng muốn tôi khen lại bộ đồ sành điệu của chúng rất đẹp. Và xin lỗi đi, tôi không phải đứa ấu trĩ bị trẻ con qua mặt. Mấy đứa nhỏ không đáng trách tội chỉ là nếu khen chúng nhiều quá chúng sẽ bị phổng mũi mà không biết bản thân đang đứng ở vị trí nào mà thôi.
- Mấy đứa thấy chị Ngọc Bình đâu không?
- A, chị ấy hả? Chắc chờ anh đẹp trai.
- Anh đẹp trai nào cơ?
- Lần trước chị không tới, có một anh đẹp trai lắm.
- Anh ấy còn rất giỏi đánh đàn piano cơ, chiếc đàn piano kia kìa.
Tôi thấy rồi, là chiếc đàn đặt ngay ngắn trên bục gỗ phía cao kia, có vài chiếc đèn ẩn lắp xung quanh. Mấy cái miệng lại liến thoắng.
- Anh ấy cực tài giỏi cơ_ " cực tài giỏi? " đáng mừng là con bé chưa quên từ ngữ gốc Việt, đáng tiếc " cực tài giỏi" lại gây chướng tai trong giao tiếp ngữ điệu tiếng mẹ đẻ. Giá như Lousi đi cùng tôi thì tốt biết mấy, tôi cá là cậu ta đang nấu cho gia đình một bữa cơm " sáng tạo theo ý của mình". Mẹ thật vô tâm, đầu độc một bộ óc non trẻ rồi sẽ gây nên thảm họa ẩm thực cho coi. Mấy đứa nhỏ chưa thôi bàn luận về hình tượng " anh đẹp trai" cùng mấy thể loại thời trang mốt hip hop khá thịnh hành gần đây. Tôi lặng lẽ rời đi ra một góc không người, vạt cỏ cao ướt sương đêm đã làm chân váy lem nhem cả, vệt đen mờ ảo rung động trên mặt đất men theo triền gió lạnh không thôi rì rào. Trời lúc này tối đen không chút ánh sao nào, liệu có mưa không nhỉ? Tôi thấy nhớ chiếc giường đầy ụ gấu bông của mình biết bao. Tôi chẳng thích rời Việt Nam đâu, tất cả cũng vì tài năng kiến trúc của ba không chỉ dừng trong nước còn mẹ dần trở thành đầu bếp có tiếng liền muốn phiêu du tìm những thứ mới lạ để trau dồi tay nghề. Ba mẹ cũng còn trẻ không thể chôn chân một chỗ được, và thế là đi. Ba mẹ chẳng biết tôi chật vật học tiếng Anh-Anh đôi lúc lẫn sang Anh-Mỹ, rồi kiêm luôn tiếng Gaelic rắc rối. Ba mẹ chẳng hiểu, tôi không thể nào tiếp thu, nhồi nhét thêm hai ba thứ tiếng khi chẳng thuộc người bản địa.
- Uyên Linh, sao lại ra đây?
Tôi quay lại, thiếu nữ năng động trong chiếc áo sơmi thắt kiểu quần Jean nhưng không làm mất đi đôi chân dài miên man khiến tôi phát thèm.
- Chị!
- Lẩn ra đây làm chị tìm suốt, mau vào trong kia với mọi người chứ, nhìn em cứ như công chúa vậy. Cô Hương thật khéo chọn.
Đấy, chị lại nhéo má tôi. Nhiều người nhéo tới nỗi má tôi sắp chảy xệ rồi đây. Ngọc Bình phơi phới tuổi xuân 22, hơn tôi 4 tuổi. Tôi khâm phục chị một mình qua đây du học từ 10 năm trước chỉ hai ba năm gần đây gia đình chị mới có điều kiện định cư bên đây.
- Chị có vài quyển tiếng Đức, độc quyền không ai có nhé, chỉ cần học thuộc làu vốn tiếng Đức của em sẽ tự có thôi.
- Chị nói đùa chứ?
- Nào có, em nghe chị bắn tiếng Đức rồi đấy, mấy quyển sách đó là chị lợi dụng ông giáo sư tại học viện đấy thôi. Ông ta thích nghe tiếng Việt lắm thế là chị mặt dày đòi ông giáo sư trao đổi mấy quyển tiếng Đức đó.
- Có phải ông thầy hay đến nhà chị ăn cơm?
- À, phải đấy. Lúc đầu ông ta chẳng đồng ý sau cùng tự lần tới nhà chị, chị liền đứng chắn trước cổng không cho vào, thậm chí còn ê a bắn tiếng Đức nghe như vịt bầu nhại tiếng ấy. Thế là sức chịu đựng ông ta có hạn liền dâng sách cho chị.
Tôi và chị cùng cười, thậm chí có lần nhìn giảng viên kia trong nhà chị ngu ngơ hỏi . Mọi người xung quanh đột nhiên ngưng hẳn tiếng nói chuyện cùng hướng về một phía thậm chí mấy đứa nhỏ miệng réo rắt suốt giờ cũng im bặt, thanh âm trầm nhảy nhót vang lên ôm trọn không gian đêm tối. Tôi giật thót mình quay đầu lại.
Mái tóc nâu khói mơ màng, gương mặt lãnh đạm trầm mặc như hồ nước thu sương. Dáng người ngồi thanh cao trên ghế gỗ trắng, đàn piano trắng, bộ phục trang màu trắng dưới ánh đèn neon tỏa vầng sáng mờ ảo như sương khói lại thêm phần diễm ảo. Người thiếu niên kia... khuôn mặt nhu thuần thanh khiết, ánh mắt tĩnh lặng tựa như mặt nước lạnh sương không trông thấy đáy, đôi bàn tay tài hoa phiêu diêu lướt trên phím đàn đen trắng, xung quanh cứ như đang tỏa ra một vầng quang mơ hồ. Violon? Đó chẳng phải người tôi đã nhìn thấy trong tiệm cafe sao? Không sai, chính biểu cảm ấy, linh hồn phiêu diêu cùng nốt nhạc biến tấu thanh thoát lại trầm bổng sâu lắng, ngón tay buông thả lướt trên phím đàn như cuộc dạo chơi vô biên không bị gò bó giữa các phím trắng đen, dáng ngồi mị hoặc là vô tình hay cố ý thâu trọn ánh mắt không rời gần trăm người dưới đây?
Thiên thần, thiên thần của tôi có thật. Là thiên thần của tôi...
Oái! Thiên thần đâu rồi? Sao trước mặt tôi lại thấy toàn cỏ như vậy? Sao lại tối đen không thấy gì nữa? Thiên thần lại biến mất rồi ư?