Giữ Một Đêm, Giam Một Đời

3/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Giữ Một Đêm, Giam Một Đời của tác giả Hoa Thì Cửu kể về cô gái tên Nhan Thanh chỉ gặp anh chưa đến một ngày nhưng ngày đó lại là ngày định mệnh. Sau đêm đó, anh phản bội cô. Cô quyết định bỏ đi …
Xem Thêm

Chương 8
Chuyển ngữ:nhoclubu

***

Giữa chừng, anh ba của Nhan Thanh nhận được một cú điện thoại khẩn, chưa dẫn cô đến nơi liền vội vàng trở về cục.

Đợi khi cô lần mò rẽ chỗ này ngoặt chỗ kia đến phòng bệnh cao cấp, ba cô, Nhan Thủ Sơn, còn đang ngủ. Trong mũi của ông còn cắm ống dưỡng khí, cho dù nằm trên giường, nhìn qua cũng vẫn mập mạp vạm vỡ như cũ.

Mẹ Nhan Thanh ngồi ở mép giường đan áo len, nghe thấy tiếng mở cửa thì sững người một chút, sau đó nhanh chóng đặt thứ trong tay xuống, làm động tác bảo cô đừng lên tiếng.

Nhan Thanh nhẹ tay nhẹ chân đi qua đó, nhìn người nằm trên giường rồi đè giọng nói đến mức thấp nhất, “Mẹ, ba sao rồi? Đang yên lành sao lại bị xuất huyết não?!”

“Đưa đến kịp thời! Ông trời phù hộ, không để lại di chứng gì!” Nói xong, bà hừ một tiếng, chỉ vào chồng mình rồi bày ra tư thế thiếu điều rèn sắt không thành thép được, “Bảo lão giảm béo lão không nghe. Nhân lúc mẹ không chú ý liền ăn thịt mỡ với cơm! Giờ thì hay rồi! Ăn đến nỗi vào trong bệnh viện luôn rồi!” Nói đến cực kỳ giận dữ, nhưng vẫn không dám tăng âm lượng.

Nhan Thanh vội cười hì hì để bà bớt giận, “Được rồi được rồi, bà Từ Á Hồng ơi! Tức giận sẽ không đẹp đâu. Đợi đến khi ba xuất viện, con giúp mẹ cùng nhau trừng phạt ba ha!”

“Cô cũng là loại người không khiến người ta bớt lo!” Bà Á Hồng trừng mắt liếc cô một cái, cốc mạnh vào đầu cô, “Hơn hai mươi rồi vẫn chưa có đối tượng nào nghiêm chỉnh! Hai cha con các người mau mau dập tắt lửa giận của tôi đi, không làm tôi tức chết cũng làm tôi bực chết!”

Nhan Thanh liền cảm thấy đau đầu, đang nói chuyện bệnh tình của ba cô, lại lái qua chuyện tìm đối tượng của cô là sao!

Bà Á Hồng cũng cảm thấy đề tài này càng kéo càng xa, thở dài nói với cô: “Sáng hôm qua, sau khi ba con tỉnh lại liền không chịu chợp mắt, lúc nãy vừa mới ngủ lại thôi. Con đi xe lửa đêm về cũng mệt rồi, mau mau về nhà nghỉ ngơi đi!”

“Không sao đâu ạ, con cũng ngủ một lúc trên xe lửa rồi, con không mệt lắm. Mà sao ba con không chịu ngủ vậy?”

Từ Á Hồng không lập tức trả lời cô, một lát sau bỗng nghẹn ngào, “Ba con nói ba con sợ. Ổng sợ ổng nhắm mắt lại rồi, thì sẽ không bao giờ nhìn thấy hai mẹ con ta nữa!”

“Mẹ…” Nhan Thanh xót xa trong lòng, nước mắt cũng nhanh chóng chảy ra, “Đều do con không tốt!”

“Này… con bé này! Chuyện này đâu thể trách con được!” Từ Á Hồng đưa tay lên lau nước mắt cho cô, chuyển đề tài, “Thanh Thanh, người bạn đó của con, còn có bạn học làm bác sĩ của người đó nữa, chúng ta nên cám ơn người ta!”

“Dạ, con sẽ cám ơn họ!”

“Ôi, đúng rồi, người bạn đó của con rốt cuộc quen biết thế nào vậy? Rốt cuộc lai lịch thế nào!? Hai người đó rất có bản lĩnh nha, nghe nói hình như là chuyên gia ở vùng khác đến, tên là Triệu cái gì Lai đó. Vỗn dĩ ba con phải mấy ngày nữa mới sắp xếp vào được phòng bênh, kết quả cậu ta nói một câu, liền sắp xếp cho ba con đến chỗ này nè!” Nói xong, dường như nhớ đến cái gì, ánh mắt bỗng sáng lên, “À, người bạn đó của con là nam hay nữ vậy? Đã kết hôn chưa? Mẹ thấy cậu bạn của người đó cũng không tệ…“

“Mẹ… mẹ… mẹ ngừng lại một chút đi!!!” Nhan Thanh nhanh chóng cắt ngang lời bà, chỉ cảm thấy đầu càng đau, nói lại mấy câu mà cô đã gạt anh ba lại một lần nữa, sau đó còn nhanh chóng bổ sung thêm một câu, “Người ta là hoa đã có chủ từ lâu! Vả lại, dù cho chưa có, cũng không phải là người để dân thường như chúng ta có thể với tới!”

Vẻ mặt Từ Á Hồng không giấu được tiếc rẻ, rồi lại lập tức thoải mái, “Cũng đúng, người như cậu ta, có năng lực không vẫn chưa đủ! Sống là phải tìm được cảm giác, biết nóng biết lạnh!”

Vừa dứt lời, có người gõ nhẹ hai tiếng vào cửa phòng bệnh, rồi đẩy ra. Sau đó, một người đàn ông đẹp trai mặc áo blouse trắng, tay cầm ống nghe xuất hiện ở cửa.

Từ Á Hồng lập tức đứng lên, vẻ mặt tươi cười đón tiếp, “Chào bác sĩ Triệu!” Nói xong liền kéo kéo vạt áo của Nhan Thanh, “Thanh Thanh, đây là bác sĩ Triệu. May mà có cậu ấy giúp đỡ!”

“Mẹ, tụi con biết nhau mà.” Nhan Thanh nhìn người đi tới cũng không mỉm cười, lúc đầu cô vốn nghĩ cậu hai họ Cố sẽ gọi điện thoại báo với bên này để tâm giúp, rồi tùy tiện sắp xếp một người bạn học đến góp cho đủ số. Cũng không ngờ người đến lại là Triệu Húc!

Lão này thật không hổ danh là bạn học từ thời hỉ mũi của Cố Trạch Vũ!

Ngày đó ở Hội sở Giang Nam, tiếng của hắn và Hàn Ngọc Phong là to nhất, cho nên ấn tượng của Nhan Thanh với hắn khá sâu đậm.

Triệu Húc mìm cười gật đầu, không đi vào mà đứng ở cửa, “Chào bác, cháu đến là nói với bác, tất cả đã sắp xếp xong xuôi rồi. Ở hai ngày nữa là có thể tiến hành làm vật lý trị liệu.”

“Vậy tốt quá, làm phiền bác sĩ Triệu rồi!”

“Khách sáo rồi ạ, nếu bác còn cần gì thì cứ nói! Cháu không thấy phiền đâu!”

Sau đó, không đợi Từ Á Hồng trả lời, Nhan Thanh liền lên tiếng, “Bác sĩ Triệu, tôi mời ăn đi ăn nhé. Mẹ, mẹ muốn ăn gì, ăn xong con sẽ mua về cho mẹ?”

“Không cần đâu, con ăn xong thì trực tiếp về nhà ngủ một giấc đi, buổi tối rồi đến thay mẹ!”

Triệu Huc cởϊ áσ bluose ra, cùng Nhan Thanh đi ra cổng lớn của bệnh viện. Lúc sắp đến một quán ăn trên phố, hắn bỗng dừng bước, cản cô lại, “Ôi… không phải cô muốn mời tôi đi ăn cơm thật chứ?!”

Nhan Thanh cười khẽ, “Chỗ này đơn sơ, mong anh đừng chê bai là được.”

“Coi như tiêu!” Nói xong, Triệu Húc bày ra vẻ mặt ảo não, “Để Cố Trạch Vũ biết tôi đi ăn riêng với người phụ nữ của hắn, còn để cô trả tiền. Không chừng lần tới hắn sẽ đày tôi đến sở vệ sinh thị trấn ở Vân Nam quá!” Hắn vốn đang tham gia nghiên cứu và thảo luận học thuật ở tỉnh bên, sau đó nửa đêm nửa hôm không hiểu tại sao lại bị Cố Trạch Vũ lôi từ trong chăn dậy, đi máy bay đến chỗ này.

Sắc mặt Nhan Thanh đỏ ửng, sau đó áy náy cúi đầu, “Xin lỗi anh!” Người ta đường đường là tiến sĩ y khoa du học Mỹ, lại gấp gáp gọi người ta đến cái chỗ hẻo lánh này, quả thật khiến người khác phải áy náy.

“Không sao, xin lỗi gì chứ!” Triệu Húc khoát khoát tay, “Tôi và Cố Trạch Vũ biết nhau từ thời còn để chỏm. Núi đao biển lửa cũng không bằng được ba chữ này.”

“Nhưng vẫn phải nói câu cám ơn với anh chứ!”

“Nếu thật sự muốn cám ơn, sau này giúp tôi chèn ép sỉ nhục cậu hai họ Cố là được!” Triệu Húc nói nửa đùa nửa thật, giơ tay lên nhìn đồng hồ, “Tình trạng của ba cô không nặng lắm, chỉ cần trị liệu phối hợp là ổn thôi. Chiều nay tôi còn phải quay về tỉnh, bây giờ phải nhanh chóng trở về dọn dẹp một chút, giúp tôi nói tạm biệt với mẹ cô nhé!”

“Anh đi sao?!”

“Ừ. Buổi học thuật hôm nay sẽ là buổi cuối cùng, tất cả đều khép kín mà!” Nói xong, hắn giơ tay ra gọi taxi, lại cực kỳ quý phái mở cửa xe ra, “Lên xe đi, tôi đưa cô về nhà trước, sau đó mới về khách sạn!”

***

Cơ thể mệt mỏi đến một mức nào đó thì sẽ không cảm thấy buồn ngủ nữa.

Hiện tại, Nhan Thanh chính là ở trạng thái này.

Trên người rít rít, lại luôn có mùi bụi bặm khó chịu.

Vội vàng đi tắm nước ấm, đợi sấy khô tóc xong mới nhớ đến chiếc điện thoại hết pin của mình. Cắm sạc điện thoại ở ổ điện bên cạnh giường, khởi động máy chưa đến hai giây, các tin nhắn và báo cáo cuộc gọi nhỡ liên tục kéo đến.

Ngoại trừ hai tin nhắn dịch vụ quảng cáo của 10086, còn lại tất cả đều là của Cố Trạch Vũ.

Nhan Thanh không có thời gian để xem từng cái, chỉ lục lọi trong nhật ký cuộc gọi rồi trực tiếp gọi đi.

Lúc này lại đổi thành Cố Trạch Vũ không nghe máy. Cô gọi liên tục mấy cuộc, lúc mới đầu thì không cách nào kết nối được, sau đó rõ ràng là tắt máy, bật giọng nói của hộp thư thoại.

Nhan Thanh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một láy, tâm trạng trở nên sa sút mà không có lý do. Lão này thật sự bận rộn công việc, hay là bởi vì cô đi mà không nói lời nào nên anh phát cáu?

Nhưng anh có quyền gì ra vẻ cáu kỉnh với cô chứ hả! Món nợ anh không nói tiếng nào liền tự ý thay đổi công việc của cô còn chưa tính, anh có lý sao!

“Đúng là thói xấu không bỏ được!” Nhan Thanh than thở, ném điện thoại lên gối, cả người cũng ngã xuống giường, giận dỗi lấy tay gác lên mặt.

Cô đánh một giấc tới tận bốn giờ chiều.

Trong lúc mơ mơ màng màng, tiếng chuông quen thuộc này cứ không ngừng quấy rầy bên tai cô.

Là điện thoại của cô!

Rốt cục, Nhan Tanh cũng tỉnh táo lại, vội vàng chộp lấy điện thoại để nhận máy. Sau đó, một giọng nam trầm thấpqune thuộc xuyên qua đường dây truyền đến đây, “Bé Thanh…”

Nhan Thanh sửng sốt, một hồi lâu mới lúng túng lên tiếng, “Cố Trạch Vũ?”

“Ờ.”

“Em vừa mới gọi điện thoại cho anh đó.”

“Anh thấy.”

“Sao anh lại cúp máy?”

“Em cũng liên tục tắt máy mà?”

“Điện thoại của em hết pin!”

“Anh cũng vậy!”

Giọng nói của anh đều đều khiến cô cảm thấy bực bội, “Anh bị gì vậy?!”

“Tại sao về thành phố G mà không nói cho anh biết!? Em có biết là anh lo lắng lắm không hả! Trong nhà xảy ra chuyện cũng không chịu nói với anh. Sao vậy?”

Trước giờ giọng nói của anh chưa từng nghiêm khắc như vậy, trong lòng Nhan Thanh càng rối loạn, “Anh không hỏi ý em cũng không gọi điện thoại liền tùy tiện thay đổi công việc của em?!”

“Khì…” Người ở bên kia cười khẽ một tiếng, dường như tâm trạng tốt lên không ít, “Vậy được rồi, hai chúng ta huề nhau được không!”

“Hả…” Nhan Thanh hết hồn, bỗng nhiên có cảm giác rơi vào bẫy. Hóa ra anh vẫn luôn ở nhà chờ cô! Nhưng mà vì chuyện ba cô nằm viện, anh cũng đủ tốn công tốn sức!

Cô cắn môi dưới, nhẹ nhàng thốt ra ba chữ, “Cám ơn anh!”

“Bé Thanh à, anh vì ba đã mất không ít việc! Em chỉ nói cám ơn qua điện thoại với anh như vậy, thật là không có thành ý gì hết!”

“Cái gì mà ba anh! Đó là ba em!” Nhan Thanh cắn răng “xời” một tiếng, rồi sau đó giọng nói bỗng nhiên dịu dàng lại, “Vậy anh nói xem, em phải cám ơn anh như thế nào?”

Trong ống nghe chợt im lặng, sau đó…

“Em xuống đây, đứng trước mặt nói cho anh nghe!”

Thêm Bình Luận