Chương 17
Chuyển ngữ: nhoclubu
***
Lúc Nhan Thanh trở về khách sạn đã là chín giờ tối.
Chiều nay tuy rằng không tính là ngoạn mục, nhưng cãi xong một trận với Hàn Tĩnh Nguyệt, ngược lại khiến cô có chút buồn bã.
Ở đại sảnh lầu một gặp phải một đồng nghiệp đang xuống dưới để ăn cơm. Người nọ thấy Nhan Thanh ngẩn người, tiếp đó bật cười thật sảng khoái, cùng đi theo cô đến thang máy bên kia, “Ha ha, nghe nói bay tối mà, đến lúc nào vậy?”
Nhan Thanh gật đầu với anh ta, “Khoảng giữa trưa! Hôm nay ở hội triển lãm thế nào? Có thu hoạch gì không?”
“Cũng vậy thôi à. Còn tưởng rằng cô ở trong phòng ngủ suốt chứ! Hóa ra cũng ra ngoài à!”
“Ừ, ra ngoài đi dạo một lát.”
“Phó tổng Vương còn bảo cô đi đường mệt nhọc, để cô ngủ, đừng đánh thức cô nữa chứ.”
Nhan Thanh liền cảm thấy ngượng ngùng. Lúc này đột nhiên nhớ ra bản thân đến Thượng Hải rồi, nhưng vẫn chưa gặp mặt lãnh đạo, lên tiếng chào hỏi nữa chứ! Sự thất lễ này cũng không phải nhỏ nha.
“Dạ… ha ha… Vốn dĩ cảm thấy mệt mỏi lắm. Kết quả do mệt quá mà… không ngủ được, nên ra ngoài đi dạo!”
Đồng nghiệp quay đầu cười cười, để lộ ra hàm răng trắng hếu, “Phó tổng Vương mới vừa đi cùng với hai người bạn, bây giờ còn chưa ngủ đâu! Cô lên đó nhanh đi, đúng lúc anh ấy cũng đang tìm cô có chút chuyện đó.”
“Có chuyện hả?! Chuyện gì?”
“Chắc là chuyện tâm đắc khi lấy được giải thưởng đó. Nghe nói lần này hễ là nhà thiết kế và đơn vị được đề cử, đều phải trình bày một bài thuyết trình khoảng hai vạn chữ.” Nói xong thì phát hiện thang máy vừa đến, liền túm lấy tay áo Nhan Thanh, nhẹ giọng thúc giục, “Nào, ưu tiên cho phụ nữ. Nhanh lên đi, lát nữa là cửa đóng lại đó!”
Còn Nhan Thanh thì nhìn cửa thang máy đang mở rộng ra, bỗng nhiên sinh ra một sự xúc động… nếu thế này mà kẹp chết cô thì coi như là hết!
Hai vạn chữ à, so với muốn lấy mạng của cô thì có gì khác nhau?!
Nhưng chết người hơn nữa còn ở phía sau.
Đúng là tâm đắc khi lấy được giải thưởng chết tiệt đó đâu chỉ có hai vạn chữ. Mà là hai lần hai vạn chữ! Tức là không thể ít hơn bốn vạn chữ!
Bình thường cô nghe diễn văn cũng trên dưới bảy vạn chữ rồi. Còn bốn vạn chữ à, chẳng lẽ cô phải móc phần mộ tổ tiên, dựa vào gia phả tổ tiên nhà họ Nhan tận thời Khang Hy mà viết sao trời?!
Hơn nữa, ba cá nhân và đoàn thể đứng đầu, còn phải đứng lên đài để diễn thuyết!
Đây rõ ràng là hại người khác chết dở sống dở đây mà!?
“Nhan Thanh… Cô không sao chứ?!” Phó tổng giám đốc Vương là cháu ngoại trai của ông tổng Nhan Thanh, cũng xuất thân từ thiết kế quảng cáo. Tinh thông nghiệp vụ, là người tài vừa mới ba mươi tuổi. Bình thường anh ta cùng đám người ở bộ phận thiết kế rất thích quậy tơi bời. Trùng hợp Nhan Thanh là người đang mộng tưởng đến bộ phận thiết kế, cho nên quan hệ cũng không tệ, lúc này thấy vẻ mặt muốn chết không muốn sống của cô, ít nhiều cũng cảm thấy không nhẫn tâm.
“Tôi có chuyện! Chuyện rất lớn! Anh có biết tôi thi môn ngữ văn ở trường chỉ có bốn mươi lăm điểm hay không!” Nhan Thanh nâng tách trà lên uống một hơi vào, sau đó ôm đầu nghiêng người lăn lộn trên sô pha, “Phó tổng Vương, viết cái gì mà dài quá vậy chứ! Sao lại phải diễn thuyết?!”
“Bậc thầy Jenifer nói đó! Cô biết anh ta chưa bao giờ ra bài theo lẽ thường mà!”
“Tôi hận anh ta!”
“Không phải cô vẫn luôn lấy anh ta ra làm mục tiêu phấn đấu sao!”
“Nhưng kể từ hôm nay trở đi, tôi quyết định sẽ nguyền rủa anh ta!” Nhan Thanh thở dài ngồi ngay ngắn lại, sau đó dùng ánh mắt thật sự nghiêm túc nhìn người ngồi đối diện, “Phó tổng Vương, năm 2012 cũng sắp đến rồi! Thứ chúng ta nên chuẩn bị chính là nến, lương thực và nước nữa. Mà không phải là mấy thứ hư vô mờ mịt này!”
“Trời đất…” Phó tổng Vương bất đắc dĩ mỉm cười, cũng hùa theo trêu ghẹo một câu, “Quay vệ hiện thực đi, toàn thân cô toàn là gai nhọn kìa!”
Nhan Thanh lại lăn lộn trên sô pha, “Có thể nghỉ bệnh không? Nếu không đợi lát nữa tôi trèo lên một chỗ an toàn, anh đạp tôi xuống một cước là được!”
“Đừng nói mấy lời trẻ con nữa Nhan Thanh!” Giọng điệu của anh ta bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, “Tôi biết cô cố gắng bao nhiêu, kiên trì bao nhiêu. Tuy rằng đã được đề cử vào trong, nhưng phần tâm đắc này cũng là một phần để xem xét. Không đến cuối cùng, ai thắng ai vẫn còn chưa biết. Lần này tuyệt đối là cơ hội hiếm có. Không lo lắng cho công ty, cũng nên suy nghĩ cho bản thân chứ. Cũng sắp đến thời điểm cuối cùng rồi, cô để một hòn đá nhỏ không liên quan gì làm cô vấp té sao?”
“Tôi…” Nhan Thanh hơi xấu hổ khi bị anh ta nói vậy, “Xin lỗi anh! Cám ơn…”
“Không cần khách sáo!” Phó tổng Vương cầm tách trà lên, quý phái giơ lên về phía cô.
Nhan Thanh bị chọc cười, liền sau đó vẻ mặt cũng thoáng nghiêm túc, “Phó tổng Vương… Tôi…”
“Hiện giờ cô là công thần của công ty. Có chuyện gì cứ nói!”
“Sau khi kết thúc lần nhận thưởng này, tôi hy vọng có thể quay về bộ phận thiết kế làm việc!”
“Ừ.” Phó tổng Vương gật đầu, “Tôi cũng đang có ý này, sau năm mới, nghiệp vụ của phía thiết kế sẽ do tôi toàn quyền phụ trách! Tôi biết rõ năng lực của cô, nên đương nhiên tôi hy vọng cô quay lại! Tôi sẽ nói chuyện này với ông tổng.”
“Vâng, mọi chuyện phải làm phiền anh rồi!” Cuộc nói chuyện nên dừng tại đây, Nhan Thanh đứng dậy, “Tôi về phòng đây, đi chuẩn bị phần tâm đắc muốn chết đây!”
“Cố lên. Tôi tin cô!”
“Ha ha…” Nhan Thanh nở nụ cười, xảo quyệt trừng mắt với anh ta, “Vì sự tin tưởng của anh, cho dù hai ngày này tôi không ăn không ngủ cũng phải chuẩn bị nó cho xong!”
***
Đúng là Nhan Thanh gần như không ăn không ngủ, nhưng một chữ có ích cũng không viết ra được.
Nửa đêm, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính suốt ba tiếng đồng hồ, ngay cả một dấu chấm câu cũng chưa viết ra. Sau đó, lại cảm thấy không dễ dàng gì để viết ra mấy câu này. Kết quả là rạng sáng hai giờ đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời, uống hết mấy ly cà phê, ngược lại mí mắt càng lúc càng nặng. Cuối cùng đành phải lưu lại văn bản, đặt đồng hồ báo thức lúc 7 giờ sáng, rồi lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau, mở đoạn văn bản ra, xem lại một lần những thứ đã viết hôm qua, lại phát hiện mấy câu này không thể lọt vào trong mắt. Ngồi trước máy tính do dự hai phút, cuối cùng cắn răng, tim đập, trực tiếp xóa hết toàn bộ.
Được, lần này phải nhớ thả lỏng trước.
Lắc lắc đầu dở khóc dở cười, bắt đầu tuôn trào cảm xúc một lần nữa.
Kết quả đánh đánh gõ gõ suốt buổi sáng, mắt thấy đã đến trưa, kiểu chữ cỡ năm, nhưng ngay cả hai trang giấy cũng chưa đầy.
“Trời ạ… Đời tôi coi như xong!” Nhan Thanh kiềm được kích động muốn đập nát cái máy tính, đột ngột nằm dài trên giường. Duỗi thẳng thắt lưng, đến lúc chuẩn bị viết tiếp lại phát hiện bản thân lại muốn vứt bỏ vài đoạn đã viết.
Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Cô thở dài với cái màn hình, sau đó để máy tính ở chế độ ngủ, mặc áo khoát, lấy chìa khóa phòng, đi ra ngoài.
Biết đâu đi ra ngoài dạo một vòng, sẽ bất ngờ bắt gặp linh cảm kỳ diệu cũng không chừng!
Nhưng Nhan Thanh không ngờ, không gặp được linh cảm kỳ diệu kia, khoảnh khắc mở cửa ra, cô lại gặp phải Cố Trạch Vũ!
Áo khoát len mỏng một màu đen được làm bằng thủ công, anh càng thêm tận dụng được lợi thế chiều cao của mình. Bình thường rất hay để ý cẩn thận đến tóc tai, giờ phút này thoáng có chút lộn xộn, nhưng cũng không che đậy được vẻ phong trần.
Bên cạnh anh chỉ có một túi hành lý nhỏ, một tay bỏ vào trong túi quần, một tay giơ lên giữa không trung, chắc là chuẩn bị gõ cửa, vẫn còn chưa kịp hạ xuống.
Hai người bốn mắt giao nhau, đều có chút sửng sốt.
Cố Trạch Vũ có phản ứng trước cô. Trong khi duỗi chân dài đá túi hành lý vào trong phòng, hai tay ôm giữ chiếc eo nhỏ nhắn của Nhan Thanh, khi cô đang lúng túng định hét lên thì đã bị vác lên vai. Sau đó thành thục đá cánh cửa, vác cô nàng đang giãy giụa không ngừng bước đến bên giường.