Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giữ Lấy Mùa Hạ Cho Riêng Tôi

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi anh đi tôi lụt lội thùng rác trong phòng, ngoài cửa tìm lại chiếc cốc đó, thật sự mất rồi chiếc cốc mất rồi, cũng giống như tôi mất đi Trần Hạ Vũ tôi vò đầu bức bối, đập đầu vào tường mấy cái để rồi nhận lại cơn đau tê tái.

Trần Hạ Vũ đi rồi căn trọ nhỏ này trống rỗng lạ thường, không có anh hết thảy đều vô nghĩa.

Tôi kể cho một người bạn thân ở quê chuyện tôi và anh chia tay, cậu ta còn không tin mà bảo tôi trêu cậu ấy, tôi mở video call và quay những nơi từng để đồ của anh nay đã trống trải gọn gàng cho cậu xem, trong đó có cả những giọt nước mắt đang rơi của tôi.

Vài ngày sau khi tôi đang làm công tác thiện nguyện thì nhận được tin nhắn cậu lên thăm. Cậu lặn lội không ngại đường xá xa xôi đến thăm tôi, tôi rất cảm động.

Xong việc tôi trở về đón cậu.

Cậu và tôi cùng ngồi trên sô pha, tôi không kìm được mà khóc nức nở trước mặt cậu, cậu vỗ nhẹ lưng tôi mà an ủi, nghe những lời thương hại của cậu tôi cảm thấy bản thân mình nay đã bi thảm hơn.

Từ khi Trần Hạ Vũ dọn đi không có lấy một tin tức từ anh, bạn bè của anh cũng không nói gì, nhất là chuyện bạn gái mới của anh, tôi thật sự rất tò mò: Cô ta có đẹp hay không? Có tốt với anh hay không? Có chờ đợi anh mỗi khi anh về muộn hay không?

Những suy nghĩ về anh dạo gần đây càng nhiều lên, tôi không phải là không chịu từ bỏ mà chỉ đơn giản là không thể quên anh. Thật đó, tôi không có cách nào quên anh.

Hè này tôi về quê thăm gia đình vài ngày rồi trở lại thành phố để tìm thêm việc làm nhân lúc nghỉ, lúc đi qua cổng trường học cấp ba, nhìn vào trong tôi có chút không nỡ mà đứng yên hồi tưởng.

Bóng dáng của hai cậu học sinh đùa giỡn dưới gốc phượng vĩ rực đỏ đang dần hiện lên trong tâm trí tôi, những tiếng ve kêu nghe sầu đến não lòng cũng đua nhau inh ỏi cả một vùng trời. Sau đó tôi lại bất chợt nhớ về Trần Hạ Vũ.

Một người bạn tìm giúp tôi một công việc bán thời gian ở gần công viên, cậu bạn này là bạn cùng khoá với anh, nhiều lần tôi mượn chuyện học hành để hỏi thăm anh nhưng cái gì cậu bạn ấy cũng không rành.

Nghe đâu anh đã không đến trường hơn 3 tuần, tôi cười trừ bảo rằng anh lại vì yêu đương mà bỏ bê việc học, dẫu sao hết yêu tôi thì ít ra cũng phải nhớ đến công sức thức khuya dậy sớm kèm cặp cho anh mới có ngày hôm nay.

Có một chuyện về cô bạn gái bí ẩn của anh, bạn của anh nói rằng anh chưa từng ra mắt bạn bè cũng như kín tiếng về cô bạn gái này luôn. Tôi xoa cằm lấy làm thắc mắc.

Công việc bận rộn nên rằng đây không còn tâm trí để nhớ đến Trần Hạ Vũ nữa, dẫu sao cũng chia tay rồi, anh cũng đã có cô bạn gái bí ẩn, tôi cũng nên buông bỏ tình cảm này xuống.

Sáng tôi làm thêm, tối tôi làʍ t̠ìиɦ kiểu sống này thật là khoái lạc nhưng khi cận kề người con trai khác thì tôi lại cảm thấy mình như một lọ thuỷ tinh rỗng, không có chút gì để lấy làm cảm giác. Tôi không thể cùng người khác làʍ t̠ìиɦ vì chỉ cần vùi đầu vào nó thì hình ảnh của Trần Hạ Vũ tưởng chừng đã quên lại hiện một mạch rõ ràng trong tâm trí tôi. Chắc có lẽ tôi mắc nợ anh.

Chuyện là đầu tuần chịu chứng đau dạ dày lại tái phát, ăn uống vào lại muốn nôn ra thật sự rất khó chịu, tôi nhờ cậu bạn đưa đến phòng y tế, tôi vô tình bắt được hình bóng quen thuộc của anh, anh trông tiều tụy hơn thân hình gầy nay cũng gầy hơn trước, chiếc áo anh mặc rộng thùng thình trong rất xấu xí.

Cô gái bên cạnh chắc là bạn gái bí ẩn mà bạn bè của anh hay bàn đến, cô gái đó cao gần bằng anh cơ, thật sự nhìn cũng rất đẹp đôi, nhìn họ tôi lại nhớ thời gian trước khi anh theo đuổi tôi. Anh nói anh thích người lùn hơn anh một cái đầu như tôi, như thế anh có thể dễ dàng mà xoa đầu nhéo má, lúc đó tôi trừng mắt với anh nói rằng: "Em lùn, Trời sập xuống người cao chết trước."

Anh xoa đầu tôi: "Thế thì, lũ dân cao người lùn chết trước." Tôi liền phản bác, "sao mà chết trước được, em biết bơi mà, không thì tới đó em trèo lên người anh."

Nghĩ lại mà thấy buồn cười, như lúc trước thật sự rất hạnh phúc, nhìn về hiện tại quá nỗi buồn sầu. Có lẽ tình yêu này có quá nhiều ràng buộc, gia đình anh không thể chấp nhận con dâu của mình là một thằng con trai và ngược lại gia đình tôi cũng thế.

Hôm về quê nghỉ lễ quốc khánh, người em thứ hai của mẹ thăm hỏi về chuyện tôi có bạn gái hay chưa, ngồi trong mâm cơm tôi chỉ gật gật đầu cho qua chuyện, dì còn hỏi về Trần Hạ Vũ lúc đó tôi lặng người mấy giây.

Dì hỏi về anh, tôi thật sự không biết, tôi cũng như dì rất muốn biết hiện tại anh đang làm gì ở đâu, có lẽ anh đang cùng bạn gái của mình ăn uống vui chơi, hốc mắt tôi bắt đầu đỏ lên, nước mắt cũng đang sắp sửa tuôn ra dữ dội. Tôi quay người rời đi nhầm tránh khỏi ánh mắt từ người thân.

Tối thứ sáu anh bất ngờ gõ cửa phòng tôi kêu nhớ tôi, anh say rượu, không thể tin được anh lại đến đây, tôi pha cho anh một ly nước chanh giải rượu, tôi ngồi trên sô pha nhìn anh, gương mặt của anh, vóc dáng của anh thật sự quá khác trước kia.

Anh tiếp cận hôn tôi một cái: Anh nói thật sự rất nhớ tôi. Đâu phải chỉ có anh là biết nhớ, tôi cũng thế rất nhớ anh chỉ là tôi không bộc lộ ra mà thôi. Nhiều đêm trở mình nhận ra không anh bên cạnh, cảm giác đó xa lạ mà lạnh lẽo cô đơn đến tê dại. Cũng sớm biết thế nên đã dối lòng mua con gấu bông to giả vờ như anh vẫn nằm bên cạnh tôi, nhưng cố ôm chặt lấy con gấu ấy thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào thay thế được anh. Thật sự rất lạ, tôi không quen.

Cảm giác ôm anh vào lòng rất tốt, tâm trạng giây phút này xem như là trở về những ngày tháng tươi đẹp trước kia. Dù như vậy thì sao, sáng tỉnh giấc rồi mọi chuyện cũng trở về với thực tại. Trần Hạ Vũ vẫn sẽ quay về với bạn gái, tôi chẳng qua chỉ là tình một đêm trong lúc anh say rượu. Anh nhớ tôi, hay anh chỉ đang thương hại tôi? Tôi đã từ bỏ anh rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »