Rốt cuộc là phương diện nào hữu dụng? Tôi là người phụ nữ đã có chồng, vừa không có thân hình lại chẳng có tiền, một người phụ nữ quá đỗi bình thường thì có gì mà hữu dụng chứ? Tôi nghĩ điểm đặc biệt duy nhất của tôi là một người đồng vợ, tệ hơn nữa là người đồng vợ đã bị gạt năm năm.
Sau khi lại bị Đường Kiêu xâm chiếm hai lần, anh ta mặc quần áo và bảo tôi hãy thu dọn hành lý.
Tôi được thông báo sẽ cùng Đường Kiêu và người khách nước ngoài đi bàn chuyện làm ăn. Chưa đợi tôi đồng ý, anh ta đã kéo tôi lên xe và đưa tôi đi đến nhà hàng để gặp khách hàng.
Tôi ngoài việc là thư ký của sếp tổng thì còn là một người thông dịch tiếng Anh, và cũng vì lợi thế này, tôi đã thành công trở thành thư ký của sếp tổng và cùng ông tham gia nhiều cuộc hội nghị.
Khi đến nhà hàng, chúng tôi được mời vào phòng VỊP và gặp được hai người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.
“Tôi đã từng gặp cô ở hội nghị với ông Triệu, tiếng Anh của cô rất xuất sắc, đúng lúc thư ký của tôi mới nghỉ việc vì không chịu nổi tính khí của tôi, tôi còn đang đau đầu không biết hôm nay sẽ bàn bạc như thế nào thì vừa đúng lúc gặp được cô, cô nói… đây có phải là định mệnh không?” Rõ ràng là đang giải thích cho tôi, nhưng giọng điệu nhẹ tênh của Đường Kiêu khiến tôi muốn cắn chết anh ta! Vả lại làm gì có chuyện đột nhiên kéo tôi đến làm thông dịch viên chứ? Công việc của một thông dịch viên, muốn làm tốt ở một lần hội nghị thì công tác chuẩn bị là rất quan trọng, có rất nhiều thuật ngữ cần phải nắm rõ, bây giờ anh ta muốn tôi đột xuất làm thông dịch thì chẳng phải là muốn tôi bẽ mặt sao? Nhưng nói điều đó với anh ta cũng vô ích thôi, có nói ra anh ta cũng không hiểu, tôi ngoài việc đồng ý ra thì còn lựa chọn khác sao? Tôi rất yêu công việc của tôi, mỗi lần phiên dịch đều rất chân thành nhưng lần này là ngoại lệ. Cũng may chủ đề lần này không có gì đặc biệt khó khăn, tôi hoàn thành công việc rất thuận lợi.
Cuộc nói chuyện kết thúc tốt đẹp, chỉ đợi đến khi tiễn hai vị khách kia về thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đường Kiêu đi qua vỗ vào vai tôi bảo tôi đã làm rất tốt thì mới gọi là tìm được một lý do để vui.
“Anh nói tôi hữu dụng là ám chỉ cái này sao?” Ra khỏi nhà hàng ngồi trên xe, tôi mới chợt nhớ ra câu nói Đường Kiêu nói với tôi trong khách sạn nên mới hỏi anh ta.
Anh ta gật gật đầu với khuôn mặt thản nhiên, lúc này gánh nặng trong tim tôi mới đặt xuống.
“Cô có từng nghĩ muốn nhảy việc qua công ty tôi làm thư ký cho tôi không? Tôi trả cô tiền lương gấp ba lần ông Triệu.” Tôi lắc đầu, lương cao gấp ba lần thật sự rất hấp dẫn nhưng tôi không muốn quay trở lại thành phố đó lần nữa.
Đường Kiêu cũng không hề miễn cưỡng tôi, chỉ nói răng nếu muốn suy nghĩ lại thì lúc nào đến tìm anh ta cũng được.
Anh ta còn đưa cho tôi danh thϊếp của anh ta, tôi tiện tay đã bỏ vào trong túi áo.
Ba ngày này, tôi cùng Đường Kiêu bàn bạc xong chuyện làm ăn, tất nhiên tên ác ma này không dễ dàng buông tha cho tôi, ba ngày này mỗi ngày thức dậy cả người tôi đều đau nhức.
Chuyện này coi như đã thoát khỏi sự đeo bám của Đường Kiêu, anh ta hứa với tôi là sẽ không đem chuyện trên máy bay nói với sếp tôi.
Mặc dù tôi chưa hoàn toàn tin tưởng anh ta nhưng lo lắng cũng vô ích, tôi bây giờ chỉ muốn về nhà ngay lập tức.
Đường Kiêu đã giữ đúng lời hứa đưa tôi về nhà.
Vừa đến nhà tôi đã không kiềm được nỗi uất ức trong lòng mà chạy ào vào lòng mẹ mà kể hết mọi uất ức.
Nhưng không đợi tôi vào nhà thì đã gặp khuôn mặt tôi không muốn gặp tới.
Khương Chí Cang đang ngồi trên chiếc sofa ở phòng khách, ba tôi và mẹ tôi ngồi kế bên thở dài. Lần trước gặp tình cảnh này là lúc Khương Chí Cang mang rượu đến nhà tôi hỏi cưới. Tôi nghiêm mặt, liếc Khương Chí Cang một cái và đi vào trong phòng khách.
“Sao anh lại đến đây?” Khương Chí Cang vừa nhìn thấy tôi đã lập tức quỳ xuống, nước mắt nước mũi chảy dài: “Nhã Hàm, em đã hiểu lầm anh rồi, làm sao anh có thể có người phụ nữ khác sau lưng em chứ?” Cái gì? Tìm người phụ nữ, điều này thật nực cười. Tôi im lặng nhìn anh ta xem anh ta bày trò gì.