Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giọt Tình

Chương 293: Chương 293

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhiễm Nhiên nói xong câu này, sửa lại tóc, hời hợt nói: “Cổ mà trân trọng cô ấy đi, nói thật, có thể tận mắt nhìn thấy quá trình cầu hôn Tiểu Hàm, tôi cũng rất cảm động.”

“Cô cử nói cô hận việc cưới gả đi, có điều nhìn cô nhanh mồm nhanh miệng như này, nếu muốn tìm người chịu được cô thì khó lắm!”

Miệng Mộc Tử Thông như có gai, nói năng rất gợi đòn, cho nên Nhiễm Nhiên quay đầu lườm anh ta.

“Liên quan gì đến anh, chẳng phải anh ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có người phụ nữ nào sao?”

Tôi lấy lại tinh thần trong khi hai người bọn họ đấu võ miệng, nhìn người đàn ông có ánh mắt dịu dàng sắp chảy ra nước trước mắt, mỉm cười nói: “Không sao, em kết hôn với anh chứ không phải với mẹ anh, cùng lắm thì sau này em ít tiếp xúc với bà ấy là được.”

Đường Kiêu vuốt tóc tôi: “Tủi thân cho em rồi, anh sẽ cố gắng thu xếp bên mẹ anh.”

Mộc Tử Thông lại chen mồm “Như vậy đi, chuyện kết hôn của hai người đã không tiện nói, vậy buổi trưa đăng ký xong mời hai bọn tớ ăn bữa cơm, coi như hai bọn tớ làm nhân chứng, cô nàng bạo lực, cô thấy đúng không?”

Nói xong, tay anh ta cực kỳ tự nhiên khoác vai Nhiễm Nhiên, Nhiễm Nhiên gần như phản xạ có điều kiện ném qua vai, ném anh ta xuống đất.

Sau đó mấy người chúng tôi nghe thấy rõ tiếng kêu thê lương thảm thiết.

“A a a, cô nàng bạo lực, chờ ông đây học xong cách đánh nhau gần, ông đây muốn quyết đấu với cô!”

Nhiễm Nhiên nhìn xuống anh ta, phủi tay, lạnh lùng uy hϊếp anh ta: “Anh dám đưa tay qua thử xem?”

Đường Kiêu kéo cánh tay tôi dịch sang bên cạnh một chút, chắc là sợ máu bắn lên quần áo tôi.

Tôi quay sang, mang vẻ mặt thương xót nhìn bọn họ, lắc đầu…

Buổi chiều Chủ tịch dẫn tôi đi thẳng một chuyển đến Cục Dân chính, làm thủ tục rất suôn sẻ, cuối cùng khi đóng dấu, nhân viên hỏi chúng tôi.

“Có phải tự nguyện không?”

Não tôi co lại, nói: “Dĩ nhiên không phải tự nguyện, tôi còn chưa đồng ý lời cầu hôn của anh ấy đâu.”

Vốn là một câu nói đùa, ai ngờ nhân viên đó lại để giấy kết hôn xuống, nói: “Hai người nghĩ kĩ rồi hằng đến, phía sau còn người đang chờ đấy

Mặt Đường Kiêu lập tức đen lại: “Đầu óc cô ấy có vấn đề, cô mặc kệ cô ấy đi, đóng dấu là được.”

Nhân viên đó cũng không tinh mắt lắm, không nhìn ra tôi đang nói đùa với người đàn ông của tôi sao? Cô ấy nói thẳng: “Hai người như này tôi không làm việc được đầu.

Vì để khỏi phải hứng cú lườm của Đường Kiều, tôi lập tức cười làm sáng tỏ với nhân viên.



“Là tự nguyện, đương nhiên là tự nguyện, ai tự dưng trời đang rất lạnh lại chạy đến Cục Dân chính để sưởi ấm không? Cô cứ đóng dấu đi, tôi chỉ đang tán tỉnh với bạn trai tôi thôi mà?”

Nghe thấy tôi đã nói như vậy, sắc mặt nhân viên tốt hơn nhiều, lập tức đóng dấu.

Tôi cẩn thận cầm giấy kết hôn đỏ rực đi ra khỏi Cục Dân chính, luôn toét miệng cười như đồ ngốc.

Đường Kiêu nhéo mặt tôi: “Cười đến chảy cả nước mũi rồi, xấu chết đi được.

Tôi vô cùng tự hào ngẩng đầu, hùng hồn hô: “Ông xã, lau nước mũi giúp em!”

Đường Kiêu cũng cười tủm tỉm, lấy giấy ra khỏi túi lau mặt cho tôi, làn mi dài run nhẹ, sườn mặt hoàn mỹ đến vô thực.

Tôi nhìn mà mê, đưa tay sờ mặt anh, ấm áp mà co dãn

Sau khi sở xong, tôi còn sản tới hôn một cái, sau khi hôn xong, tôi còn cười ngây ngốc hì hì.

Hôm nay Đường Kiêu dịu dàng không chút cáu bản nào, mặc cho tôi giày vò, như con mèo quấn người, anh đưa tay vén mái tóc bị gió thổi rối của tôi ra sau tai.

“Kết hôn với anh khiến em vui vậy sao?”

Tôi bĩu môi: “Chẳng lẽ anh không vui à?”

“Đương nhiên anh vui chứ.”

“Vui thì sao anh không cười?”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, sương mù bị gió thổi đi xa.

Anh bế tôi lên, trong mắt lóe lên ánh sáng rạng rỡ: “Em không thấy anh cười thôi.

Tôi ôm đầu anh nói: “Cười ở đâu? Sao em không thấy?”

Đường Kiêu ôm tôi xoay một vòng, dọa tôi thét liên tục, cuối cùng, anh dừng lại, mắt cong cong chỉ vào tim mình nói: “Cười ở đây, vì em ở trong đó.

Tôi lại bắt đầu nhếch môi cười ngày ngô, nhón chân lên ôm vai anh nói: “Đại gia, em thích dáng vẻ nói ngọt này của anh, đi, tối nay đi tới nhà hàng ăn đi, mời bọn họ ăn cơm, không say không về!”

Dưới ánh trời chiều, bóng của tôi và Đường Kiêu được kéo rất dài, như hai cái cây quấn quít lấy nhau.

Vĩnh viễn không chia lìa.



Buổi tối Đường Kiêu nổi hứng bao cả nhà hàng xoay trên cao, cả nhà hàng chỉ có Mộc Tử Thông, Nhiễm Nhiên và hai chúng tôi. Bốn bọn tôi ăn cơm hào hứng, Mộc Tử Thông và Đường Kiêu can rượu không nói, còn chuốc tôi uống rượu.

Trong bốn người tôi uống rượu kém nhất, cuối cùng tôi uống đến nỗi say bất tỉnh nhân sự, mà mấy người bọn họ vẫn đang nâng ly cạn chén.

Hôm sau lúc tôi tỉnh lại, ánh nắng bên ngoài vừa đẹp, khiến tôi giật mình tưởng mùa xuân đã đến gần.

Có điều kéo rèm cửa sổ ra xem, bên ngoài vẫn giá lạnh, mùa đông phương Bắc có vẻ rất dài, có điều bây giờ đã sang năm mới rồi, sẽ ấm lên nhanh thôi.

Ánh nắng chiếu vào đột ngột đánh thức Đường Kiêu nằm trên giường, anh mở một mắt ra, sau khi nhìn thấy tôi, cười thỏa mãn.

“Chào buổi sáng vợ.”

Tôi vừa nghe thấy anh gọi tôi là vợ, lập tức mừng rỡ không ngậm miệng được, hấp tấp nhào qua hôn anh.

“Chào buổi sáng chồng”

Ừm, cuộc sống không biết xấu hổ không biết thẹn của chúng tôi bắt đầu như vậy đấy, không có bất kỳ ai ngăn cản, thật tốt.

Nhưng thường càng đắc ý quên mình càng dễ bị sét đánh, bên này tôi còn chưa hưởng thụ đủ cuộc sống như keo như sơn sau khi cưới Đường Kiêu, bên kia cảnh báo lại vang lên lần nữa.

Buổi sáng hôm nào đó, tôi và Đường Kiêu vừa tới công ty không bao lâu, đang chuẩn bị lật nữa đi họp, đột nhiên cửa phòng làm việc bị mở ra.

Tôi và Đường Kiêu đồng thời ngẩng đầu, thấy mẹ Đường Kiêu đang đứng ở cửa, khí thế hùng ho.

Sau khi nhìn thấy tôi, trong ánh mắt bà ta hiện lên cảm xúc phức tạp, bên trong hàm chứa chán ghét, hiểu rõ…

“Bảo sao bây giờ con ở lỳ trong công ty không chịu về nhà, thì ra giấu hồ ly tinh ở nơi này là “

Sắc mặt Đường Kiêu lập tức tối đi, ngồi trên ghế xoay nhìn mẹ anh chăm chăm, hỏi: “Mẹ, mẹ tới công ty làm gì?”

Mẹ anh đi tới, ngồi trên ghế sofa cạnh tôi, tôi lập tức đứng dậy, rót một chén cà phê cho bà ta, bà ta chỉ nhíu mày, nói một câu.

“Tôi không uống cà phê đen.”

Ha, cuối cùngbây giờ bà ta không nói sợ bị tôi bỏ độc nữa, chắc vì con trai bà ta đang ở bên cạnh.

Tôi xoay người đi lấy cốc nước trái cây đặt bên cạnh bà ta, nói một câu: “Nước trái cây đây ạ.”

Bà ta vẫn không để ý, nói thẳng với con trai bà ta: “Hôm nay mẹ đến vì giới thiệu nhân tài cho con.”
« Chương TrướcChương Tiếp »