Tôi nghĩ tôi là kẻ nɠɵạı ŧìиɧ mất mặt nhất lịch sử, khi người đàn ông đó đi ngang qua người tôi, ngẩng đầu nhìn rõ mặt anh ta, tôi đã từng nghĩ hẳn phải chết đi mất.
Bởi vì tôi quen với người đàn ông này.
Anh ta là Đường Kiêu, là bạn của sếp tôi, hình như đã từng đến công ty hai lần rồi, tôi còn đưa cà phê cho anh ta với tư cách là thư ký của sếp, thế mà không ngờ lại như thế…
Tôi lúng túng đến đỏ cả mặt, hoảng loạn đến mức muốn đẩy anh ta ra, nhưng anh ta đẩy người vào khiến tôi chịu không nổi phải hét lên.
“Lý Nhã Hàm, cô sung sướиɠ rồi thì không cần tôi nữa, không phải là quá thất lễ sao?” Anh ta… anh ta lại còn biết cả tên của tôi? Ngay lúc đó máu toàn thân tôi gần như chảy ngược, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
“Đừng phân tâm, chúng ta còn phải tiếp tục làm… chuyện yêu nên làm…” Người đàn ông này không chút bỡ ngỡ, không như lúc nấy quay lưng lại, bây giờ mặt đối mặt anh ta càng không chút giữ kế, cả người vùi vào ngực của tôi, dùng răng cắn để mở nút áo của tôi.
“Không… đừng, đừng như thế… Tôi quá hoảng loạn, hoàn toàn mất đi cái dũng khí tùy tiện tóm một người đàn ông lên giường lúc nãy, toàn thân tôi run rẩy không ngừng.
“Đừng như thế? Không phải là cô muốn làm sao? Mặc dù tôi có chút bất ngờ, nhưng tôi rất sẵn sàng phối hợp, dù sao thì… làm trên máy bay kí©h thí©ɧ như vậy, tôi mới thử lần đầu tiên.” Chết tiệt! Điều này nghĩa là anh ta đã làm qua ở nhiều nơi khác nhau sao? Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ thì anh ta đã trực tiếp bế tôi ngồi lên trên bồn rửa tay, hoàn toàn không cho tôi có cơ hội suy nghĩ mà một lần nữa lại xâm lấn †ôi mãnh liệt.
Mỗi một lần đều tới điểm khiến tôi dù đã mím chặt môi vẫn không kiềm được mà phát ra tiếng thở gấp.
Ngoài cửa tiếp viên đến gõ cửa vài lần làm tôi sợ đến hồn bay phách lạc, nhưng anh ta vẫn không chút mảy may lo lắng, vẫn bá đạo và mạnh mẽ nằm trên người tôi, hoàn toàn không có một chút ý định dừng lại.
Tôi cũng không biết rốt cuộc đã làm trong bao lâu, anh ta hoàn toàn giải phóng bản thân, còn tôi thì cũng đã trả giá cho sự bướng bỉnh của tôi, bởi vì anh ta dám đưa toàn bộ dịch thể vào trong cơ thể tôi, khiến tôi muốn mắng anh ta nhưng không biết làm thế nào mở miệng.
Càng quá đáng hơn đó là khi anh ta mở cửa ra nói với cô tiếp viên đang ngơ ngác là: “Chuyến hành trình này là lần bay khiến tôi hài lòng nhất, khi về nhất định sẽ ghi thêm một điểm cho hãng hàng không công ty cô.” Tôi xấu hổ đến mức muốn độn thổ, chỉ muốn kiếm ngay cái lỗ để chui vào, tôi không màng đến ánh mắt ngơ ngác của cô tiếp viên hàng không mà cứ thế cúi đầu chạy ra khỏi nhà vệ sinh.
Đến khi đã về vị trí ngồi thì tôi mới tá hỏa phát hiện thì ra Đường Kiêu đang ngồi kế bên tôi? Trời ạ, đây rốt cuộc là cái nghiệt duyên gì mà khi lên máy bay tôi lại không phát hiện ral Vì đã xảy ra chuyện ngông cuồng lúc nấy, tôi thật sự không đủ dũng khí để nhìn anh ta, tôi nép chặt đôi chân sau đó đeo bịt mắt vào giả vờ ngủ.
Đột nhiên bên tai tôi truyền tới một làn khí nóng, giọng nói trầm của anh ta vang lên: “Đã nói sau khi xong chuyện sẽ rất dễ ngủ, xem ra cô cũng không ngoại lệ.” Tôi thầm xả một tràng chửi rủa trong bụng, người đàn ông này có thể coi tình huống không, đúng là cái gì cũng dám nói! Tôi đột nhiên nhớ ra như thế không được, nếu anh ta buột miệng nói với sếp tôi, mà sếp tôi lại biết tôi đã có chồng, như thế chẳng khác nào nói với cả thế giới rằng là tôi đã nɠɵạı ŧìиɧ sao? Lập tức tháo bịt mắt ra và quay qua nhìn Đường Kiêu bằng khuôn mặt nghiêm túc: “Cái đó… chuyện này xem như chưa từng xảy ra, anh xem như đã mơ một giấc mơ đi, tôi… tôi cũng sẽ quên nó.” Tôi thấy Đường Kiêu nhướn nhướn mày, khuôn miệng nhếch cười và nói bằng giọng giễu cợt: “Giấc mơ như vậy tôi không ngại mơ thêm vài lần, quên đi…
làm sao có thể chứ?” Đột nhiên cả thân người anh ta đè qua khiến tôi sợ đến mức áp sát bên cửa sổ: “Xem ra lúc nãy tôi vẫn chưa ra sức đủ, lại khiến cô muốn quên đi, lần sau nhất định sẽ khiến cô hài lòng.” Còn lần sau sao? Anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì? Chẳng lẽ muốn bám dính lấy tôi sao? Tôi lập tức nghiêm mặt và đẩy anh ta ra: “Xin lỗi, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi, không có lần sau đâu.” Dường như anh ta không để ý đến lời nói của tôi, anh ta nới lỏng cà vạt và quay lại cười ma mị: “Có lần sau hay không, điều đó không phải do cô quyết định.” Trong giây phút đó, cả người tôi đều thấy không ổn, khó trách nói người không nên làm chuyện sai trái, bây giờ hối hận cũng không kịp. Lễ ra cứ nghĩ chỉ là trên máy bay, bướng bỉnh một lần để trả thù Khương Chí Cang, dù gì thì sau khi máy bay hạ cánh cũng trở thành người xa lạ, không còn liên quan tới.
Nhưng không ngờ tôi tinh thần bất ổn đến nỗi lại dính vào người đàn ông này, rốt cuộc tôi phải làm sao đây? Tôi còn muốn nói vài điều nhưng Đường Kiêu đã nhắm mắt đi ngủ, không màng đến tôi nữa…
Thôi thì dù sao tôi cũng muốn ly hôn với Khương Chí Cang rồi, cái thành phố này tôi cũng không muốn quay lại thì sao phải lo sợ bị sếp phát hiện chứ, chẳng còn quan trọng nữa.
Cứ như thế trôi qua hai tiếng đồng đồ bay trong lo sợ, sau đoạn tôi và Đường Kiêu làm trong nhà vệ sinh thì không bao lâu máy bay đã bắt đầu hạ cánh.
Tôi thậm chí còn có chút đỏ mặt nghĩ thầm, cái tên này thể lực tốt vậy, ít nhất đã dùng cả tiếng đồng hồ, hèn gì cô tiếp viên hàng không đã phải gõ cửa đến vài lần.
Sau cái suy nghĩ vẩn vơ này mà đã khiến tôi sợ đến xanh mặt, khi xuống máy bay tôi kéo hành lý đi thẳng ra ngoài, hoàn toàn không dám nhìn Đường Kiêu.
Trong lúc tôi đang xếp hàng đợi taxi thì có một chiếc xe đua BM chạy tới ngừng trước mặt, sau khi kính xe hạ xuống thì tôi thấy Đường Kiêu với khuôn mặt như cười lại không cười.
“Muốn tôi quên chuyện xảy ra lúc nãy cũng không phải là không được, lên xe!” Tôi mím chặt môi, đứng ngơ đi một lúc, rốt cuộc cũng đã mở cửa bước lên xe anh ta.