Chương 5: Ngụy trang

Nhưng chuyện đã đến nước này, nàng cũng không thể nhịn nữa, nàng đem mấy thứ đó dọn dẹp xong, phủ thêm xiêm y, nàng rón rén đi đêm trước mặt Lan Cửu, đưa phân nửa xiêm y cho hắn: “Lan Cửu, trên núi lạnh lắm, nếu ngươi cảm thấy không lạnh thì cũng nên đắp một chút đi, bị bệnh chẳng phải sẽ rất phiền toái sao.”

Khoảng cách giữa họ có có một cánh tay, Lan Cửu ngửi được mùi ẩm bởi nước mưa trên người nàng, cùng với mùi vị ngọt ngào, mùi hương này có liên quan đến việc Đại Tranh Phủ hàng ngày chăm sóc hoa trong phủ.

Ngày thường hắn rất quen thuộc với mùi hương này, nhưng dưới tình huống này, mùi hương này làm hắn thấy rất quái dị, nhưng mà rất nhanh cảm giác này đã bị hắn đè ép.

Đại Tranh Phủ không ngốc, lúc đó nàng rất sợ. Sợ cái biểu đệ ngu ngốc kia làm hại Lan Cửu, hiện tại bình tĩnh nghĩ lại thì, nếu lúc trước Lan Cửu chưa từng làm chuyện gì, thì hắn cũng sẽ không thu thập tốt đồ dùng trước khi quan binh đến.

Có lẽ chuyện lúc trước hắn nói, có thể là giả.

Nàng thấy hơi mất mát và mệt mỏi, cộng với tinh thần căng thẳng, nàng chà chà hai tay bị lạnh đến đông cứng, nàng không tự chủ được mà tiến lại gần hắn, hỏi: “Lan Cửu, ngươi thật sự không có quan hệ gì với đám quan binh kia sao?”

Thấy Đại Tranh Phủ không có hứng thú với tiền bạc, giọng nói của hắn bất giác lạnh đi vài phần: “Thế nào, nếu họ thật sự muốn bắt ta, thì ngươi muốn đưa ta cho họ sao.”

Đại Tranh Phủ không đòi tiền, vậy nàng muốn nghĩ gì?

“Làm gì có chuyện đó?” Đại Tranh Phủ gấp gáp giải thích với hắn: “Chúng ta đã biết nhau nửa năm rồi, ta tin cách làm người của ngươi, ngươi giảng văn chương cho ta, còn luyện chữ cho ta, còn bảo vệ ta, ngươi là người tốt, nhất định là bị người ta vu oan!”

Tin tưởng cách làm người của hắn.

Hắn cũng không biết mình làm người thế nào.

Lan Cửu cảm thấy thật buồn cười, hắn theo thói quen bày ra dáng vẻ vô tâm và nói: “A Tranh, đúng như ngươi nói. Ta và đại ca ta xảy ra xung đột, bị hắn ta tính toán nên mới lưu lạc đến nơi này. Hiện tại hẳn là hắn ta đã nghe được tin ta chưa chết, đại ca của ta ở Trường An, hiện tại không bằng ngươi giao ta cho họ, bảo ngươi ——”

“Hóa ra là thế?!” Đại Tranh Phủ không đợi Lan Cửu nói xong, nàng cắn môi, thấp giọng mắng: “Cái này còn hơn cái đứa biểu đệ đao chém chết kia của ta, suốt ngày uống rượu cùng mấy tên bằng hữu rồi la lối om sòm, đúng là không biết đọc sách có lợi ích gì, cũng chỉ là một tên tham quan vô lại!”

Trong lòng nàng vô cùng tức giận, đem những lời nói thật trong lòng nói ra.

Lan Cửu: “A Tranh, ngươi nghĩ vậy thật sao?”

Mưa ngày càng lớn, còn có cả tiếng sấm, cơ thể Đại Tranh Phủ run lên vì lạnh, đột nhiên nàng nắm lấy tay hắn, giọng nói nói kiên định đến dị thường: “Đương nhiên, Lan Cửu, ngươi là người thế nào, ta hiểu rõ nhất.”

Lan Cửu cảm giác được tay nàng rất ấm.

Khi bàn tay trắng nõn đó rút ra, gỡ lấy châm cài tóc của mình, thành thạo nướng lửa: “Lan Cửu, khi còn bé ta thường vào núi tìm đồ ăn, ngây ngốc mấy ngày trong núi cũng không sao. Luật lệ ở Đại Yến nghiêm ngặt, quan binh cấu kết làm bậy, chờ bọn họ rời đi, chúng ta cùng đến Trường An, cáo quan để trị tội hắn ta.”

Nàng không biết, đây là cuộc chiến giành thiên hạ của người trong cung.

Lan Cửu dùng nhánh cây chọc chị vào đống than lửa, nhìn vẻ mặt có mười phần nghiêm túc của nàng, ánh mắt nàng hiện lên màu đỏ của lửa, hắn khẽ cười, cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Trong sơn động lạnh lẽo, họ cách nhau không xa, hai người mỗi người đắp một nửa xiêm y và chìm vào giấc ngủ.

Hiếm khi Lan Cửu nằm mơ, đêm đó hắn mơ tới Chu phủ.

Không phải giấc mơ về việc hắn bị đại ca là Thái Tử bắt ở trong phủ, mà là vào mùa thu, Đại Tranh Phủ kéo hắn đến thư phòng của lang quân Chu phủ để chăm sóc cây hoa quế đang nở rộ…..

Mùi hoa quế vô cùng thơm, chăm sóc lâu ngày nên mùi hương thơm bám vào người.

Hắn còn nghe được: “Ngươi là người thế nào, ta biết rõ.”

Chỉ là, người trong mơ, mặt một bộ váy nhẹ nhàng, là một nữ tử.

Trong sơn động lạnh lẽo như cũ, ánh mắt của hắn càng mờ mịt, có mùi hương thoang thoảng như còn ở trong mơ.

Không ngờ đối phương vừa cử động nhẹ, da thịt mềm mại cọ lên môi hắn.

Giống như vừa hôn nhẹ lên môi hắn.

***

Lan Cửu ngủ không ngon, hắn đã tỉnh được một lúc, cũng nhìn rất lâu, thẳng cho đến khi ánh ban mai khó khăn chiếu vào sơn động, lúc này Đại Tranh Phủ mới tỉnh giấc, nàng vẫn còn trong cơn buồn ngủ, nhìn vô cùng vô tội.

Hắn ngồi ở cạnh nàng.

“Lan Cửu?”

Ánh mắt hắn nhìn về một phía, hắn nhìn nàng với ánh mắt ghét bỏ chưa từng có.

So với nước biển càng sâu thẳm hơn, khiến nàng hơi sợ hãi.

Hóa ra dưới lớp da dịu dàng, là sự hung ác, nham hiểm và tàn nhẫn vẫn luôn ở đó.