Chương 41: Mì trường thọ

Nhưng hắn vẫn còn hùng hổ dọa người, hắn nắm lấy cổ áo nàng, không chút thương tiếc nào kéo lấy áo nàng: “Ngươi có thể ở lại chỗ này, được cho ăn uống đầy đủ. Gần đây ta tốt tính, vì sao lại không nghe lời ta nói?"

“Chỉ để ngươi làm bài văn, ngươi liền than trời than đất, lúc trước nói tin ta, bảo vệ ta đều là giả sao?"

Kẻ lừa đảo khôn kéo.

Trong lòng hắn thầm mắng nàng.

Đại Tranh bị hắn nói như thế, nàng nén giận trong lòng nhưng dũng khí của nàng lại đột nhiên xuất hiện, nàng mắng lại hắn: “Vậy ngươi là Lan Cửu sao? Ngươi gạt ta còn nhiều hơn! Ngươi còn hứa với ta nhưng lại cảm thấy ta không xứng!”

Hắn thật sự quá tuyệt tình, nhìn đôi môi đóng mở của nàng, hắn mới nói: “Thế gian này vốn không có Lan Cửu, ai bảo ngươi tin."

Đại Tranh bị lời này làm cho kinh ngạc, không nói gì một lúc lâu.

Đúng, nàng có thể không biết chuyện này sao? Chỉ là từ trong miệng nàng nói ra với việc Phó Lan Tiêu thừa nhận, dù sao cũng khác nhau.

Lời nói thật lòng lại lần nữa ép nàng suy sụp, tất cả đều là giả.

Cũng chỉ là vì sinh tồn mà nói dối thôi, dù sao cũng chỉ có nàng xem nó là thật.

Người cho đi chân thành đều bị bỏ rơi.

Mẹ nàng nói làm người phải lương thiện, đối xử với người khác hào phóng, không cần e dè.

Nếu làm không tốt sẽ cảm thấy áy náy và bất an.

Vì sao nàng không thể nhìn thấy được đều đó trong mắt Phó Lan Tiêu?

Ít nhất nàng cảm thấy hắn cũng sẽ cảm nhận được gì đó, vì thế nàng im lặng hơn nửa ngày, mới nói ra một câu: “Ngay cả —— ngay cả, sinh nhật mà ngươi nói với ta cũng là giả, liền lừa ta rằng ngươi muốn ăn mì trường thọ!”

Phó Lan Tiêu nghe xong thì nhịn không được mà cười nhạo nàng, ánh mắt hắn đầy sự khinh thường: “Cũng chỉ có ngươi mới xem cái đó như bảo bối."

Nàng á khẩu không trả lời được, lại phải mạnh miệng nói: “Đúng thì thế nào, lúc trước ta đau lòng cho ngươi nên mới ngây ngốc tin tưởng ngươi.”

Ngón tay hắn ấn vào ngực nàng, không nhanh không chậm mà hỏi: “…… Đau không?”

Trái tim nàng đập nhanh, co rú, nơi đó là trung tâm đâm xuyên qua người nàng, máu của nàng không đổi được trái tim chân thành.

Nàng không trả lời, chỉ nhìn về phía kệ sách, bướng bỉnh không nhìn hắn.

“Về sau sẽ càng đau hơn.” Hắn không quan tâm kéo tay nàng, cưỡng ép nàng mở tay ra, lòng bàn tay bên trong: “Sớm nhận ra hiện thực đi."

“Ngươi nghe lời ta nói, sẽ có vinh hoa phú quý để ngươi sống, nhưng nếu ngươi làm sai, Đại Tranh. Ta sẽ phả ngươi, phạt đến khi ngươi nghe lời thì thôi.”

Lòng bàn tay nàng rất trắng, nhưng vì khi còn nhỏ nàng đã làm rất nhiều việc nặng, lại nhỏ hơn so với tay hắn, Phó Lan Tiêu nhịn không được mà vỗ nhẹ, thật mềm.

Hắn cũng đã nghĩ xem nên dùng lực thế nào.

Sẽ không quá đau, nhưng nàng nhất định sẽ nhớ kỹ.

“Lan Cửu, Lan Cửu, đại nhân, đại nhân ——” Đại Tranh cũng không biết gọi hắn là gì, bỗng nhiên nghĩ tới quý nữ kia đã từng kêu tên của hắn: “Lan Tiêu, có phải ngươi tên Lan Tiêu không?”

Phó Lan Tiêu mắt điếc làm ngơ: “Đừng gọi tên ta, ngươi không xứng.”

Trước khi cây thước đánh vào tay nàng, đột nhiên có người gọi hắn: “Đại nhân, mì trường thọ mà ngài gọi đã tới rồi, nô tỳ có kêu thiện phòng chuẩn bị chút thức ăn, đại nhân có muốn dùng bữa chưa ạ?”

Đôi mắt Đại Tranh sáng bừng, hắn nhìn dáng vẻ của nàng, định sẽ tìm lý do nào đó để trốn, lúc này nàng như một con thú đang hy vọng, tràn đầy hoang dã và nhanh nhẹn, tỏa ra sức sống trong thế giới đen thui của Phó Lan Tiêu.

Nàng như thể có thể cứu được người, nàng đã nói với La Y bên ngoài: “Ta ăn chứ hắn không ăn, ngươi nhanh ——”

Nàng còn chưa nói xong, đã bị thước của hắn che miệng lại, Phó Lan Tiêu cúi đầu, tóc dài bên cạnh nàng, trầm giọng nói với nàng: “Nếu bị nàng ta thấy được, ngươi cảm thấy ta sẽ làm gì nàng ta? Vì người khác mà nghĩ đi, Đại Tranh.”

“Đại lang quân, Đại lang quân?” La Y không dám bước vào khi chưa có sự cho phép, chủ yếu là nàng ấy sợ vị đại nhân kia, nhưng lời Đại Tranh nói được một nửa lại im lặng, nàng ấy nhịn không được mà hỏi “Có chuyện gì sao?”

Đại Tranh vội đuổi nàng ấy đi. Bởi vì đối với lời này của hắn, nàng tin một trăm phần trăm: “.... Ngươi đặt ở cửa là được rồi!”

Phó Lan Tiêu đối với dáng vẻ ngoan ngoãn lúc này của Đại Tranh rất hưởng thụ, nhưng hắn vẫn không từ bỏ việc đánh vào tay nàng.

Hắn cũng đang hối hận, trước khi chuyện thoát khỏi sự khống chế của hắn thì hắn hẳn là nên gϊếŧ chết nàng mới phải.

Nhưng một mặt hắn lại cảm thấy, rất thú vị, chơi rất vui, những cảm giác bạo ngược trong lòng hắn khi tới nơi này đều được giải phóng.

Đại Tranh là một món đồ chơi hiếm có, tùy ý để hắn chà đạp.

“Chịu đựng.”

Khi cây thước đánh vào tay nàng, không phải cảm giác đau như đâm vào tim, nhưng cũng đủ làm nàng cảm giác được sự đối đãi nàng.

Đại Tranh cắn môi, chỉ có thể yên lặng thừa nhận, ngẫu nhiên sẽ rên vì đau, cố gắng nhỏ giọng mình lại.

Chờ khi ăn mì trường thọ, lòng bàn tay nàng đã đỏ một mảnh, nàng cũng chưa ăn xong.

Nàng ghét sinh nhật năm nay, ghét người bên cạnh nàng.

Đại Tranh dùng đũa ngọc khuấy khuấy vài lần, phía trên đã lạnh, cho vào miệng đã lập tức tan trong miệng.

Ăn miếng đầu tiên là phải ăn cho hết một sợi.

Dù mì trường thọ khó ăn nhưng nàng vẫn cố ăn hết.

Dù sao cuộc đời nàng cũng từng phải chịu đói, dù là ăn gì nàng cũng sẽ không lãng phí.