Chương 38: Uy hϊếp

Giọng nói Phó Lan Tiêu từ tính, lại khó lòng giải thích:

“Nghe lời, nghe theo ta.”

“Ta sẽ tha cho ngươi.”

Tiếp theo, Đại Tranh nhận lấy một thanh trường kiếm, chuôi kiếm rủ xuống mu bàn tay, như thể có lông vũ cào vào.

Nàng biết hắn muốn làm gì, nàng giãy giụa: “Không, không cần, Lan Cửu, ta cầu xin ngươi ——”

Nhưng Phó Lan Tiêu không để ý đến cảm nhận của nàng, hắn dùng một tay nắm lấy tay nàng, một tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, cứ như vậy kéo nàng về phía trước, trường kiếm cào vào phiến đá, tựa như cào ra tia lửa.

Hắn muốn nàng tự chặt đứt đám ruồi bọ trên người nàng.

Vóc người của nàng kém xa với Phó Lan Tiêu, thể lực cũng không bằng hắn, nàng vặn cổ tay, hai chân cũng giãy dụa kịch liệt nhưng cũng chỉ làm cho ánh sáng của trường kiếm thêm tɧác ɭoạи vài phần.

“Lan Cửu, Lan Cửu, cầu xin ngươi, đừng...”

Phó Lan Tiêu nhíu mày nói: "Tiểu tử Ngụy gia kia nói không sai, ngươi nên luyện tập một chút.”

“Cái gì?”

Đại Tranh hỏi rất nhiều câu hỏi nhưng không suy nghĩ gì nhiều, nhưng nàng không đợi câu trả lời, cổ tay nàng đã bị giữ lại dễ dàng xoay người lại, một cánh tay còn lành lặn của Đại Sách rơi xuống đất.

Máu tươi chảy xuống áo của nàng, kèm theo là tiếng la hét của Đại Sách, Đại Tranh hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Phó Lan Tiêu, lúc đó nàng mới nhận ra rằng hắn thật sự có thể làm mà không thay đổi sắc mặt.

Mặc dù máu tươi đều bắn đầy trên mặt hắn nhưng hắn cũng chỉ hơi nheo mắt lại, giống như đang hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ gϊếŧ chóc.

“Nhìn rõ chưa?”

Đại Sách tất nhiên là hôn mê, máu từ cánh tay của hắn ta không ngừng chảy ra tạo thành một vũng máu.

Còn cha mẹ của hắn ta bị người khác giữ chặt hai tay sau lưng, quỳ dưới đất, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Đại Sách nằm trên đất không rõ sống chết.

Hắn nắm lấy tay nàng, dùng mũi kiếm chọc vào vũng máu trên mặt đất, nhất thời máu tươi bắn sang một bên: “Gϊếŧ bọn họ đi, ta tha cho ngươi.”

Giọng nói của Đại Tranh run rẩy, nàng đột nhiên nhớ đến phía sau núi Nhữ Thành Lan Cửu cũng như vậy, lúc ấy nàng còn có thể vì Lan Cửu dũng cảm ngăn cản cái đao sắp chém về phía mình, còn Lan Cửu cũng chỉ muốn lợi dụng nàng để kéo dài thời gian.

Hắn thấy nàng không đáp lại thì lôi nàng cầm kiếm chỉ về phía hai người còn lại: “Nghe lời của ta, ngươi muốn gϊếŧ như thế nào thì tùy ngươi.”

Đại Tranh thậm chí không thể phát ra âm thanh bình thường, nàng sợ tới mức ép sát vào l*иg ngực hắn, “Lan, Lan Cửu, ta cầu ngươi được không……”

“Vì sao?” Phó Lan Tiêu khó hiểu, hắn cảm thấy con mồi quá nhát gan, dễ xử lý, nhưng đó cũng không phải chuyện tốt.

Đây là hắn đang cứu nàng, tách nàng khỏi thân phận ti tiện, cho nàng một cuộc sống mới, không phải sao?

Ngoan cố không biết điều.

“Ta không muốn gϊếŧ người, ngươi thả bọn họ đi, ta sẽ không đến Trường An...” Đại Tranh không đồng tình với gia đình Đại Sách, nhưng nàng sợ, tại sao hắn lại bắt nàng dính vào tội này.

Phó Lan Tiêu nhìn nàng đột nhiên nở nụ cười, khuôn mặt hắn lúc sáng lúc tối dưới ánh lửa, thậm chí nụ cười của hắn cũng giống như tiên tư ngọc cốt, nụ cười yếu ớt giống như gió xuân, nhưng lúc này lại lạnh sát lòng người.

“Ngươi lặp lại lần nữa?”

Hắn còn cảm thấy rất bực mình vì nàng cứ dính lấy hắn, hơn nữa người này còn không ngừng nhào vào lòng hắn chắp tay cầu xin.

Hắn trực tiếp buông tay đang chế trụ eo nàng ra, đẩy nàng ra, lạnh lùng nhìn nàng ngã trên mặt đất: “Để ta thả ngươi ra, ngươi xứng sao?”

Đại Tranh mặc kệ hắn, biết rằng mình sẽ không thành công, nàng ý thức được lập tức đứng lên xông ra ngoài cửa.

Kết quả là nàng chạy chưa được hai bước đã bị người ép quy lại, giống như tội phạm nghịch thiên, quỳ dưới đất.

Đại Tranh ngẩng đầu nhìn hắn, con mắt đen nhánh của nàng tràn đầy không cam lòng và oán hận.

Lần đầu tiên nàng sinh ra ý tưởng thâm độc như vậy, tại sao lúc trước Lan Cửu không bị sói hoang cắn chết đi.

Phó Lan Tiêu cụp mắt xuống, trong mắt mang theo sát ý không thể xóa được.

Không thể tách rời, cuộc sống của nàng chính là cuộc sống ti tiện.

Bọn họ quỳ cùng một chỗ, bộ dáng giống nhau, không thể nào nắm giữ vận mệnh của mình, chỉ có thể chờ mong lòng từ bi của hắn.

Hắn không nên có bất kỳ quan hệ gì với những người này.

Huống chi nàng vẫn còn là nam nhân.

Hắn đã cho nàng nhiều cơ hội lựa chọn như vậy.

Như nàng vẫn không chút do dự lựa chọn Mại Thư Lang, Ngụy Phù Nguy, Tống Tiên Chu.

Bây giờ, ngay cả trước mặt người biểu đệ mà nàng luôn căm ghét, nàng vẫn muốn xin tha cho bọn họ.

Sao nàng có thể không biết tốt xấu như vậy.

Dưới ánh lửa đung đưa, Phó Lan Tiêu xoay cổ tay, trường kiếm trong không trung vẽ ra một đóa kiếm hoa, ngân quang hiện ra, chiếu vào mặt hắn, có thể nói là tràn đầy âm trầm.

Trường Kiếm chỉ về phía Đại Tranh, chỉ cách trán nàng 1cm rồi dừng lại, máu trên thanh trường kiếm vẫn nhỏ giọt xuống.

Thời gian như dừng lại ở đây, giữa hai người có một loại tâm tình bất khả tư nghị, ngăn cách mọi thứ, ngay cả Đại Tranh, tiếng cha mẹ hắn kêu rên, có thể nghe thấy tất cả âm thanh rất nhỏ trong đêm xuân đều hóa thành hư vô.

“Ngươi thật đáng chết.”

Ngươi cũng nên chết.

Đại Tranh cũng nghĩ như vậy.