Phó Lan Tiêu nhìn nàng không chớp mắt, cảm nhận ngón tay hồng hào nàng cọ nhẹ, nhìn nàng lấy thuốc mỡ từ hộp gấm, chắc là không biết chọn cái nào mà mặt nàng buồn rầu, một dáng vẻ không biết gì.
“Chọn cái này.”
Sau khi được nhắc nhở, Đại Tranh chỉ ừ một tiếng, nàng thoa thuốc mỡ lên mu bàn tay của hắn.
Nàng cúi đầu, chú tâm thoa vết thương.
Giống một nương tử bị bắt nạt.
Phó Lan Tiêu sắc mặt trầm xuống, liếc nhìn chỗ khác.
Lạnh lẽo, thuốc mỡ lạnh cũng không làm xua tan cái nóng trong người hắn, ngược lại càng ngày càng nóng.
Hắn biết, hắn từng ở trong mộng, đem một nữ tử như gậy đè dưới thân mình, cổ tay của nàng rất nhỏ, một tay hắn có thể nắm lấy hai cổ tay nàng chéo ra sau.
Nàng sẽ giãy giụa, ngẫu nhiên cũng sẽ phối hợp, vui sướиɠ tràn trề qua đi, lại càng ngày càng tăng dục / niệm.
Khi Phó Lan Tiêu hoàn hồn, hắn đã đối mặt với đôi mắt đen nhánh của Đại Tranh, hắn bóp nhẹ cổ nàng, hắn cảm thận được hơi của của nàng.
Hắn bật cười, “Ngươi có phải nam nhân không vậy, sao lại không có hầu kết?”
Nếu Đại Tranh là nữ tử, cũng không phải hắn chưa từng gặp qua người đẹp.
Người đẹp ở Trường An như mây, so với nàng hoặc là dịu dàng, hoặc là mị hoặc, hoặc là một số nữ tử có gia thế.
Cũng chỉ là có vài phần sắc đẹp.
Thật kỳ quái.
Thật ghê tởm.
“Tư thế này của ngươi thật kỳ quái, vì sao?”
“Đại Tranh.”
Hắn thích gọi tên nàng, giống như rất thích tên nàng.
Đại Tranh không biết hắn muốn gì, lại muốn gϊếŧ nàng sao?
Nàng hơi há miệng, không ngờ vừa há miệng bánh xe ngựa lại bị xốc.
Nàng không khống chế được ngã về phía trước, ngã vào người trước mặt.
Nàng sợ thân phận của mình bị bại lộ nên nàng không ngừng khom lưng, sợi tóc rũ bên cạnh hông hắn, vẫn còn nước chưa khô.
Nàng luống cuống tay chân chống lên người hắn, để giữ khoảng cách với hắn.
Tâm trạng thiếu nữ thoải mái, nhân cơ hội này nàng hỏi hắn: “Ta sẽ không nói với ngươi, ta muốn thân phận này, ta sẽ không buông tay. Ngươi không buông tha ta, tượng đất cũng có tính cách, ta cũng sẽ bị thương.”
Có thể nàng nóng hổi, càng làm hắn thấy lạnh.
“Chủ tử, tới rồi.”
Giọng nói Thích Vô truyền từ ngoài xe ngựa.
Những lời này như nói cho Đại Tranh, nàng chạy như bay, như vọt vào trong viện.
Thích Vô không hiểu nhìn nàng một cái, lúc sao hắn ta mới bừng tỉnh: “Chủ tử, người này không phải là ——”
Nô tỳ kia sao?
Sao nàng lại ở đây?
“Câm miệng.”
Bên trong xe truyền đến giọng nói khàn khàn, lại làm nửa câu sau của Thích Vô biến mất.
Hắn ta nghĩ nghĩ, lại nhắc nhở một câu: “Chủ tử, tới nơi rồi ạ.”
“…… Cút xa một chút.”
Giọng nói Phó Lan Tiêu vẫn mất tiếng như cũ.
Trong miệng Tống Tiên Chu tuy nói là biệt viện, lại đẹp như lãnh uyển, cũng vì hắn ta ít khi đến chỗ này nên nô tỳ cũng ít.
“Đại Cống Sĩ.” Tống Tiên Chu nói với nàng: “Chỗ này bố trí đơn sơ, mong rằng sẽ ổn.”
“Nơi nào nơi nào, với ta mà nói, nơi này giống như chỗ ở cho thá f tiên vậy.” Đại Tranh không lựa lời, Tống Tiên Chu bị chọc cười: “Đại Cống Sĩ thật biết nói giỡn, sao có thể so được với nơi đó chứ? Bệ hạ nghe thấy được, chắc sẽ hỏi tội ta mát.”
“Thiên tử đương triều nhân hậu, tính khí rộng rãi, nhất định sẽ không so đo với chúng ta.” Đại Tranh nghĩ tới gì đó, cũng hỏi thăm hấn: “Ngươi biết địa vị của người lang quân kia là gì không?”
Ánh mắt nàng nhìn Lan Cửu ở xe ngựa sau đó vội đứng phía sau Tống Tiên Chu.
“Hắn không nói cho ngươi biết sao?” Tống Tiên Chu cũng lộ vẻ kinh ngạc, ngay sau đó lại cười như hồ ly: “Nếu hắn không có nói cho ngươi, nhất định là hắn không muốn nói, ngươi vẫn nên hỏi hắn thì hơn.”
Thật ra nàng cũng muốn.
Bữa tối kia nàng vẫn chưa đi theo hai anh em họ.
Điều này đúng ý Đại Tranh làm nàng nhẹ nhàng rất nhiều. Sau đó Đại Tranh được xếp vào phòng dành cho khách, nàng thay bộ xiêm y mới, nàng cẩn thận vuốt ve chất liệu của vải, nàng thầm nghĩ đợi mình có tiền nàng cũng muốn mua bộ xiêm y tốt như thế.
Có lẽ vì đã quen bị thô bạo, cơ thể nàng giống như lò sưởi, mắc mưa, té sông, chỉ cần tắm qua nước ấm, thì cơ thể nàng sẽ khôi phục như ban đầu.
Nàng lén lút lấy miếng vải ở trong xiêm y ướt phơi ở đầu giường, đi ngủ sớm, nàng muốn cảm nhận cách sử dụng đồ dùng cao cấp là thế nào.
Giấc mơ có phải cũng sẽ thơm không?
Không ngờ, họa vô đơn chí, ban đêm khi nàng đột nhiên bừng tỉnh, nàng cảm nhận được trong cơ thể có một cổ dòng nước ấm đang trượt xuống.
Nàng nháy mắt từ trên giường bật dậy, nàng đành xé khăn trải giường để làm thành miếng băng nguyệt sự.
Nô tỳ phòng bên rất nhanh đã tỉnh lại, vất vả lắm chủ tử mới đến đây một lần, định biểu hiện thật tốt, nhất định phải cư xử tốt để những người này cảm thấy như ở nhà.
“Lang quân, có chuyện gì sao?” Dứt lời, nàng ta định đẩy cửa vào.
“Không có việc gì, ngươi đừng tiến vào!” đầu Đại Tranh rối loạn, không chút suy nghĩ liền nói dối: “Sợ là ta bị nhiễm phong hàn rồi, nếu lây bệnh cho ngươi thì không ổn lắm!”
Nô tỳ “Ồ” một tiếng, lập tức tỏ vẻ: “Vậy lang quân chờ nô tỳ một lát, nô tỳ sẽ đi nấu chút nước ấm cho ngài.”
Phó Lan Tiêu ở phòng bên cạnh, hắn ngủ rất nhẹ, bên ngoài có tiếng đi lại hắn liền mở mắt.
Biểu cảm hắn uể oải, không vui nói: “Làm sao vậy?”
Thích Vô từ ngoài bước vào, hắn ta nói: “Nghe nói tiểu nô tỳ kia bị nhiễm phong hàn, đang định kêu lang trung.”
Hai chữ kia của Thích Vô hắn liền biết tiểu nô tỳ kia là ai.