- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Giọt Lệ Trường An
- Chương 32: Mất mặt
Giọt Lệ Trường An
Chương 32: Mất mặt
Ở trước mặt ba người bọn họ té ngã, nàng cũng ngại mất mặt.
Mặt Đại Tranh lộ vẻ xấu hổ, mặt đỏ rần.
Càng làm nàng sợ hãi chính là, ngay lúc nàng hoạt động tay chân, mảnh vải dùng buộc ngực cũng bị gợn nước tách ra.
Trước ngực nàng trống rỗng.
Có người đang tới gần, tầm mắt bị nước sông làm mơ hồ, nàng căn bản không kịp tự hỏi.
“Đừng tới đây!”
Hai tay Đại Tranh chống trên đất, nàng theo bản năng lùi về phía sau vài bước, lau sạch nước trên mặt, bóng người mơ hồ cũng dần rõ hơn.
Người trên bờ đang hỏi là Tống Tiên Chu, mà Phó Lan Tiêu thì đứng ở bên cạnh, nhìn nàng từ trên cao, ánh mắt lạnh lẽo, một người khác nhìn nàng với vẻ hứng thú.
Nghe ý vừa rồi, rõ ràng hai người này là huynh đệ, nhưng không giống nhau.
Trái tim của Phó Lan Tiêu thật cứng.
Rõ ràng hắn có thể kéo nàng trước khi nàng rớt xuống sông, khoảng cách của họ rất gần nhau.
“Đại Cống Sĩ, Đại Cống Sĩ? Ngươi không sao chứ?”
Người tới giúp Đại Tranh chỉ có một mình Tống Tiên Chu.
Nàng nhìn vào bàn tay trắng nõn đang giơ ra trước mặt nàng, bàn tay nhìn là biết chưa từng làm việc nặng, tinh tế thon dài, móng tay được cắt sạch sẽ, đốt ngón tay vẫn còn lưu lại vết chai mỏng.
Nhưng nàng chỉ có thể dùng một tay nắm lấy tay hắn ta, tay còn lại thì che ngực mình.
Nàng khoanh tay, thầm nghĩ từ khi đến Trường An mình đã gặp phải bao nhiêu chuyện.
Nhưng lần này so với những lần trước thì khiến nàng nhục nhã hơn, nàng cảm thấy mình thật kém cỏi, hiện tại bị làm nhục nhã, nàng cúi đầu, mặt đỏ bừng.
“Ta đi trước……”
“Chờ một chút, Đại Cống Sĩ, ngươi quay về ngay như vậy không sợ bị sốt sao?”
Tống Tiên Chu là người tốt, nguyện ý giúp đỡ nàng.
“Ở vùng ngoại thành ta có một biệt viện, không bằng Đại Cống Sĩ đến chỗ tay thay một bộ đồ khác đi, là người gia quốc, vẫn là không nên để bị bệnh thì tốt hơn.”
Nhưng trong lòng nàng vẫn còn ba phần cảnh giác, bởi vì nàng đã từng cảm thấy Lan Cửu là người tốt nhất thế giới.
Đúng vậy, một người nguyện ý chỉ nàng thơ ca, người sẽ giúp nàng không bị bắt nạt, nàng chưa bao giờ muốn “Vì sinh tồn mà bị buộc phải hạ sách”.
Lòng người khó đoán, nàng không biết Tống Tiên Chu có phải là người khẩu phật tâm xà hay không, dù sao bị một con rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng.
Nhưng mà nghĩ đến hai người họ cũng không có bất cứ quan hệ nào, Tống Tiên Chu cũng không có ý muốn lợi dụng nàng, chắc hắn ta chỉ đơn thuần muốn giúp nàng.
Từ nơi này quay về chỗ nàng, sợ là sẽ bị nhiễm bệnh, lại phải tốn rất nhiều tiền.
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, Tống đại nhân.”
Tống Tiên Chu cũng không giống Phó Lan Tiêu, người có địa vị cao nhưng bản tính lại lạnh lùng và lập dị, hắn ta còn tốt bụng mời nàng ngồi chung xe ngựa với hắn ta.
“Đại Cống Sĩ ngồi cùng ta đi, không phải ngươi nói ngươi rất am hiểu việc chữa vết thương do bị cắn sao?”
Phó Lan Tiêu lại chen vào, đúng là hắn rất biết cách lấy cớ để lấp miệng mọi người, máu ở miệng vết thương mơ hồ, đều làm mọi người hoài nghi, có phải hắn không biết đau hay không.
Mọi người nhịn không được mà thầm chửi, làm sao Phó Lan Tiêu có thể trêu chọc nô tỳ này chứ, đúng là đủ tàn nhẫn.
Xe ngựa lần này Phó Lan Tiêu ngồi không giống lần trước, bên trong rộng hơn, đơn giản mà cao quý, thích hợp đi đường xa.
Đại Tranh ngồi mép ở cửa xe ngựa, sợ nước trên người nàng sẽ ướt chỗ khác, nàng xốc gốc áo lên, dùng hai tay vắt nước trên xiêm y, để nước nhỏ xuống bên cạnh.
Trong tiềm thức nàng luôn nói xe ngựa tốt như vậy, nếu làm dơ, có phải họ sẽ bắt nàng bồi thường hay không?
Phó Lan Tiêu lại khôi phục như lúc ban đầu, hắn thu lại cảm giác thô bạo, ngược lại làm cho người ta thấy nho nhã.
Đúng là người làm như vậy mới khiến người ta sợ hãi.
“Đại Tranh.”
Hắn không chút để ý mà gọi tên nàng, giống như một con quỷ đang từ từ chấm nháp con mồi của mình, khiến Đại Tranh run bần bật, ánh mắt nàng hoảng sợ.
“Hình như ngươi rất sợ ta.”
Vẻ mặt của hắn nhìn rất tiếc hận, bất đắc dĩ, nhưng lời nói ra lại không khiến nàng thấy chút đáng thương nào.
Hắn rất hiểu cách đối phó nàng, vừa ép chặt nàng, vừa ra lệnh: “Lại đây.”
“Cái gì? Ta không lại.”
Đại Tranh tức giận nói, nàng hơi khom người về phía trước, như vậy để tránh người khác có thể thấy được dệt vải ở ngực nàng.
Phó Lan Tiêu không cho nàng có hội từ chối, hắn duỗi tay, dễ dàng túm lấy chân nàng.
Cơ thể Đại Tranh đυ.ng vào chân hắn, nàng nâng mông dịch cách hắn vài bước, lại nghe hắn nói: “Một nam tử, luôn sợ động tay động chân, ngồi ở một góc, còn ra thể thống gì nữa.”
Nhưng hắn cũng không để Đại Tranh ngồi chung với hắn, như thể bị thuần hóa.
Đại Tranh cảm thấy hắn đang sợ nàng làm dơ xe ngựa của hắn.
Phó Lan Tiêu không giận, lấy hộp gấm ra, để trước mặt nàng và nói: “Giúp ta băng bó miệng vết thương.”
Hắn nhìn chằm chằm nàng như vậy khiến nàng rất khó chịu, nàng cầm lấy hộp gấm, lau miệng vết thương cho hắn.
Một chút máu khô đã biến thành cục máu trong suốt bao trùm lấy miệng vết thương.
Nàng cũng từng tỉ mỉ cẩn thận, hiện tại lại chỉ làm qua loa.
Tay hắn rất đẹp, so với người luyện võ cứng cáp như Tống Tiên Chu thì đẹp hơn, Đại Tranh cũng chỉ có thể nhớ tới lúc hắn như rắn độc quấn quanh nàng.
Khiến nàng sởn tóc gáy.
Người này, ngay cả lòng bàn tay cũng lạnh.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Giọt Lệ Trường An
- Chương 32: Mất mặt