Chương 30: Ngu xuẩn đến cực điểm

Cảm giác áp bách trời sinh của nam nhân khiến cho nàng lùi về phía sau một bước theo bản năng, cúi đầu, nhìn cẩm ủng của hắn, vắt hết óc mà suy nghĩ sắp xếp câu chữ cho tốt.

“Đúng là có.”

“Ngươi toàn nói chuyện kiểu này với người ta à?”

Thiếu nữ chỉ mặc một chiếc áo đơn mỏng, ở trong hoa rụng có vẻ càng thêm đơn bạc.

Phó Lan Tiêu nhịn không được mà nhíu mày, còn có nam tử nào mặc đồ mỏng hơn cả nàng được nữa không?

“Xin lỗi.” Ánh mắt nàng lại dạo qua một vòng ở trên giày tiêm của hắn, mới ngẩng đầu nhìn hắn, cố ý dừng ánh mắt ở trên môi mỏng của hắn, “Lan Cửu, ta biết như vậy là không đúng, nhưng ta cũng không có cách nào.”

Nàng trung thực, cho rằng để lộ ra nơi yếu ớt nhất, như vậy sẽ có thể càng dễ dàng được người khác chấp nhận, “Hiện tại Chu phủ lụi bại, dượng và cô mẫu không muốn chuộc thân cho ta, chỉ muốn để ta tiếp tục ở lại trong nhà làm trâu làm ngựa, ta dĩ nhiên là không muốn, mới nảy ra hạ sách này.”

“Lan Cửu, ta biết, ngươi không thích Nhữ thành, ngay cả ta cũng cảm thấy Nhữ thành không có gì tốt, được ngắm sự phồn hoa của Trường An rồi, cả đời ta cũng không muốn trở lại nơi đó.”

Sau khi nói ra những lời này, gánh nặng trong lòng Đại Tranh giảm bớt, lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của Phó Lan Tiêu, thấy hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng, nàng ngừng lại một khoảng thời gian thật dài, mới rối rắm tiếp tục nói, “Những chuyện của hai ta, ta vẫn chưa nhắc tới với bất kỳ kẻ nào, ta thề, sau này cũng sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, ngươi thật sự không cần lo lắng, sẽ có chuyện gì ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi truyền ra ngoài.”

Đại Tranh xoắn ngón tay, “Nếu, nếu có thể, có thể đòi thêm một phần thân khế của ta ở chỗ Chu Lang quân được không? Bây giờ ta có thể có tiền chuộc thân, nhưng mà ta không hỏi thăm ra được hắn ở đâu……”

“Ngươi cảm thấy như thế nào?” Nàng mềm giọng nói, hy vọng có được đáp án vừa lòng đối với nàng, “Về sau chúng ta sẽ ai đi đường nấy, tốt hay không đều bỏ qua, không còn liên quan gì nữa, được không?”

Được không?

Dứt lời, Đại Tranh thở phào nhẹ nhõm thật mạnh, đầy mắt chờ mong nhìn Phó Lan Tiêu.

Tròng mắt nàng sáng trong đen nhánh, có thể chiếu ra gió mát nước chảy, chiếu ra đủ loại sắc màu, hiện giờ, chỉ chiếu ra một mình hắn.

Nhưng hắn không thích như vậy, hận không thể vĩnh viễn giữ khoảng cách với nàng.

Bọn họ vốn đã không xứng.

Phó Lan Tiêu có trăm ngàn loại lý do có thể gϊếŧ Đại Tranh cho xong hết mọi chuyện, hắn cũng không cần bắt lấy thời cơ, chỉ cần hắn thuận miệng nói với Thích Vô một tiếng là có thể nhẹ nhàng giải quyết nàng, nhưng tới hôm nay rồi hắn vẫn chưa hạ được quyết tâm.

Một nguyên nhân trong số đó là ngay chính bản thân hắn cũng không muốn.

Như vậy được không ư?

Ai cũng có số mệnh của mình, hắn cũng không thương cảm cho Đại Tranh.

Sợ là giờ phút này nàng đang suy nghĩ, đống lời nói chân thành tha thiết này của nàng, nhất định sẽ mạnh mẽ đả động được hắn, hơn nữa sẽ rộng lượng thi ân, phân rõ giới hạn với nàng.

Đại Tranh chính là như thế, thích đè hy vọng được ăn cả ngã về không lên trên người hắn.

Ngu xuẩn đến cực điểm.

Nếu là người khác, có lẽ sẽ đại phát từ bi, thả cho nàng một con ngựa. Nhưng Phó Lan Tiêu, hắn chỉ biết càng thêm hèn hạ nặng nề hơn, trả thù người khác, nếu hắn không được yên ổn, thì hắn sẽ phải làm cho người đó cảm nhận được đau khổ của hắn gấp đôi, kéo nàng cùng xuống địa ngục.

“Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Nàng dựa vào đâu mà thoải mái nói ra câu ai đi đường nấy, không còn liên quan.

Rồi lại liên tục xâm nhập vào trong mộng của hắn, làm cho tâm thần hắn không yên?

Đại Tranh, đồ dơ bẩn tự cho là đúng, tâm tư xấu xa này.

Phó Lan Tiêu duỗi tay, túm chặt cổ áo nàng, xách tới bên cạnh hắn, làm cho nàng không chịu khống chế hướng về phía trước, khiến cho mũi chân nàng nhón lên, theo bản năng mà chống đôi tay ở trên ngực hắn.

“Đây đều là do chính ngươi sai.”

“Tiện nô, có phải ngươi thích loại địa phương này, đây là chỗ ngươi có thể tới đúng không?” Hắn cúi đầu ở bên tai này, hơi thở ấm áp trong lúc nói tạo ra một trận ngứa, “Sao lúc trước ta lại không gϊếŧ ngươi, nếu không ngươi cũng sẽ không mang cái thân phận này đi giả danh lừa bịp.”

“Ta không có, đó là người khác mời ——”

Đại Tranh như nghẹn ở cổ, nước mắt không tiếng động mà lăn xuống, còn không chờ nàng nói một câu hoàn chỉnh, ánh mắt Phó Lan Tiêu bỗng nhiên bắn xuyên qua về nơi nào đó, ánh sáng sắc bén chớp động.

Bỗng nhiên, cả người nàng bị Phó Lan Tiêu kéo tới chỗ tối.

Đại Tranh gần như không khoẻ mà xoay thân mình một chút, lại bị hắn giữ lấy vòng eo, đè chặt ở bên người.

“Suỵt.”

Cách đó không xa, nam tử đồng hành cùng hắn đang đứng ở chỗ vừa rồi của bọn họ, nhìn xung quanh.

Hắn giống như lúc trước, che lại miệng nàng, tránh để nàng phát ra tiếng sẽ khiến cho người của hắn tới tìm chú ý.

“Đại Tranh, ngươi vốn không nên tới Trường An, ngươi biết đại tịch thế khảo dựa theo luật pháp Yến triều sẽ xử trí như thế nào không?” Hắn giống như quỷ mị thấp giọng đe dọa ở nàng bên tai, những trừng phạt đó giống như hiện ra ngay ở trước mắt nàng, “Những người đó sẽ mổ bụng ngươi, ngươi từng thấy chưa?”

“Ta đã thấy rồi, những người đó đau đến nỗi ngay cả kêu cũng kêu không được, máu còn lưu lại ba ngày ba đêm cũng rửa không sạch.” Ngón tay hắn nhẹ điểm bụng nàng, có thể dễ như trở bàn tay mà cảm nhận được nàng run rẩy.

“Đại Tranh, chỉ cần ta muốn, ta sẽ có thể khiến cho ngươi rơi vào kết cục này,” hắn từng chữ tru tâm, buốt giá giống như gió lạnh, “Cho nên, sao ngươi còn dám nhắc điều kiện với ta?”