Chương 21: Thi đậu

May là kỳ thi mùa xuân đang đến gần, nàng thật sự không thể thoát được, ngoài việc lấy vòng tay của Đại Sách đi cầm để mua sách mới thì nàng gần như chưa từng lên bờ, ngày đêm cực khổ đọc sách.

Đương nhiên trên thuyền không chỉ có một “Khách nhân” là nàng, mỗi ngày Đại Tranh đều nhìn thấy các nương tử tiếp đãi mọi loại nam nhân khác nhau, cũng mở rộng tầm mắt vì sao Nhị nương nói nam nhân đều dùng hai lượng thịt.

Nếu về sau nàng có thể giúp các nàng ấy thì tốt rồi.

Nàng không biết Lan Cửu, à không, chắc nên gọi là Lan Tiêu, là quan lớn nhường nào, nếu nàng có thể thi đậu thì không biết phải làm bao lâu mới được vị trí kia. Nhưng mà chắc để những người này trở lại cuộc sống bình thường cũng không khó.

Triều Yến vừa mới thực hiện thi cử, cất nhắc nhà nghèo, cũng là để hạn chế sĩ tộc*, khó tránh khỏi nhà nghèo chiếm phần lớn tên trên bảng điểm, cho nên lần này nàng thi hội cũng rất chiếm ưu thế.

(*Ghi chú: Thời Nam Bắc Triều 南北朝 Trung Quốc trọng quan quyền, các nhà có người làm quan trở thành một giai cấp đặc thù có nhiều đặc quyền, đặc lợi hơn thứ dân, gọi là “sĩ tộc”.)

Đại Tranh có thiên phú đọc sách nhớ rất nhanh, từ nhỏ nàng đã đọc trộm sách của Đại Sách, mỗi khi đi đón hắn ta nàng đều lén chạy đến một góc để nghe thầy giảng bài. Sau khi tới Chu phủ, Chu Lang không thích đọc sách, thư phòng cũng không tính là dơ nhưng Đại Tranh vẫn luôn chủ động ở đó quét tước thư phòng và trộm đọc sách.

Sáng nay chế độ khoa cử vẫn còn chút lổ hổng, bọn họ không bắt mọi người cởi đồ để lục soát, Đại Tranh vốn dĩ đã được nuôi dạy như một cậu bé, tóc buộc ở phía sau, nhìn như người bị bệnh, bị lục soát một lúc, cảm giác khó chịu trong lòng cũng tiêu tan.

Đề thi khoa cử thật ra cũng gần giống với ý của Lan Cửu, Đại Tranh hạ bút có thần, lúc bước khỏi đó cả người nàng tràn đầy sức sống.

Khi bảng xếp hạng được công bố vào tháng tới, Đại Tranh bị đẩy ra ngoài như thể nàng đã đâm vào một quả bóng đệm mềm, nhưng xét theo tình hình chiến đấu phía trước, có những người trên bảng xếp hạng có người thấy tên mình thì giơ tay hô lớn, có người không thấy tên mình thì than ngắn thở dài, nàng đã cố gắng chen vào và tìm thấy tên của mình một cách thuận lợi.

Tâm trạng nàng như bay lên mây, cuối cùng nhịn không được mà mỉm cười, người bên cạnh thấy nàng cười thì hỏi: “Thấy ngươi như vậy chắc là thi đậu rồi nhỉ! Chúc mừng, chúc mừng nha.”

Đại Tranh thẹn thùng cười, nàng cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, giống như mơ vậy, tiếng roi ngựa chợt vang lên, nàng nhìn thấy một con ngựa đến tiến đến gần.

Vó ngựa có bùn, làm cho văng đến xiêm y của mọi người.

Thiếu niên kia nhìn chỉ mới 16-17 tuổi, nét mặt trẻ con, gương mặt non nớt nhìn lướt qua bảng điểm. Thậm chí, Đại Tranh còn cảm nhận được người nọ nhìn lướt qua mình, ánh mắt người nọ khinh thường, nhướng này nói: “Làm thế nào mà một nữ tử cũng có thể ở trong bảng vậy.”

Mọi người đều đang nghị luận về thân phận của người này, trong lòng nàng đối với loại người vô cùng khó chịu, nàng thấp giọng mắng: “Một tên tự cho mình là kẻ có tiền, đồ chỉ biết ăn chơi.”

Nhưng cái này chỉ là nhạc đệm, không làm mất đi sự vui vẻ trên gương mặt nàng, nàng vui vẻ mua hai con cá, chuẩn bị làm món cá cho các nương tử ăn.

Chân nàng vừa rời đi, thì tiếng bước chân ở phía sau ngày càng đến gần.

“Ta còn tưởng là người đọc sách cao quý nào, nhìn dáng vẻ thận yếu của ngươi xem, phía dưới còn được không đấy?”

Tay Đại Tranh run rẩy, xém chút nữa đã phóng sinh hai con cá.

“Ai nha!”

Giọng nói Đại Tranh thanh thúy, thấy người kia là người cưỡi ngựa vừa rồi, giọng điệu cũng tức giận hơn.

“Ngươi theo dõi ta?”

Nếu là nam nhân bình thường nói chỗ kia của hắn không được, thì chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, tiểu lang quân nắm roi ngựa trong tay, hỏi lại: “Ngươi nói tiểu gia ta nói bậy, ta làm sao có chuyện sẽ bỏ qua cho ngươi chứ?”

“Thính lực của ngươi cũng tốt thật.”

Hơn nữa cũng rất mang thù.

Đại Tranh đánh giá quần áo xa xỉ trên người người nọ, thở dài một hơi ở Trường An, một cục đá rớt xuống, mười người thì hết chín người là quý nhân.

Nàng lại nghĩ đến Lan Cửu, nàng không muốn đắc tội ai nữa: “Vậy ngươi mắng lại ta một câu đi, xem như chúng ta huề nhau.”

“Ta mắng ngươi? Ta cũng không nhàm chán như vậy?”

“Nhưng ngay từ đầu là ngươi mắng ta, ngươi nhìn ta, ta đều thấy hết.” Đại Tranh ăn nói ngay thật, bến tàu gió lớn, nửa gương mặt của nàng bị cổ áo che lại, nhìn rất nhu hòa.

Đối diện với người có vài phần nhu nhược đáng thương, hắn ta thầm nghĩ, mình hà tất gì phải cãi nhau với người đọc sách yếu ớt chứ: “Thôi, tiểu gia ta đại nhân đại lượng, tha cho ngươi lần này, được rồi, ngươi nhanh về nhà đi.”

Đại Tranh ừ một tiếng, nhẹ nhàng nhảy lên thuyền.

“Không phải ta kêu ngươi nhanh về nhà sao?”

“Nhà ta ở đây này, ngươi đừng có dây dưa với ta, mau về đi.”

“Này, sao lại là ta dây dưa với ngươi? Chỉ là ta ——”

Nhưng Đại Tranh đã sớm rẽ vào thuyền hoa, không nghe hắn ta nói.

May mắn tiểu lang quân này nhìn thì hù người, nhưng cũng không đuổi theo nữa.

Cùng với cuộc thi đình gần đến, gió xuân thỏi tan băng tuyết ở Trường An, sau khi mơ màng đọc sách không biết ngày đêm, Nhị nương xong việc xong, liền lật hai trang Đại Tranh tự viết, nàng ta thuận miệng nói một câu: “Năm nay Ngày Của Hoa chúng ta có thể sẽ không đi được, Tranh nương nếu ngươi rảnh thì có thể giúp bọn ta viết mấy chữ để treo lên cây không?”

“Sao mà không thể chứ, ta làm phiền nhóm nương tử lâu như vậy, chuyện nhỏ như vậy đương nhiên là được rồi.” Đại Tranh vừa giúp các nàng viết nguyện vọng, vừa hỏi: “Nhị nương, chuyện lúc trước ta nhờ ngươi hỏi….”