Chương 13: Mộng tưởng tan

“Đây là cái gì?”

Hắn chỉ vào tờ giấy La Văn Chi kín đáo đưa cho nàng, mặt không thay đổi hỏi.

Nàng không buồn nói: “Không có gì.”

Hắn muốn đưa tay ra lấy.

“Không có gì!”

Giọng nói của Đại Tranh lập tức trở nên lớn hơn, nàng tuyệt vọng cướp lấy bản thảo xé nát, giấy theo gió nóng bay xuống đất.

Không thể cho hắn xem.

Nếu bây giờ để hắn phát hiện, nàng tình nguyện chết.

Những ảo tưởng giấu trong nội tâm nàng, tình yêu còn sót lại được giao phó trong cuốn truyện, sự xấu hổ vì sợ bị chính chủ vạch trần buộc nàng phải cúi đầu, nghiến răng không dám nói lời nào.

Nàng không dám nghĩ nữa, nàng không nên hy vọng xa vời, Thuần Tân Phương Đông lẽ ra không thuộc về nàng, nhưng rốt cuộc với Lan Cửu nàng là gì?

Nàng tốt với hắn như vậy, tại sao lại bị đối xử như vậy?

Nàng thậm chí không biết mình sai ở đâu nhưng trước sức mạnh khủng khϊếp, nàng chỉ là một tư nô không có tôn nghiêm, vụng về lấy chuỗi tiền hôm nay vừa xâu nhét vào lòng bàn tay hắn, quỳ xuống đất, nắm lấy ống quần hắn, cầu xin: "Xin ngươi hãy để chúng ta đi ... Văn Chi sẽ chết mất..."

"Rất tốt.”

Hắn đột nhiên mỉm cười, hắn vẫn rất tự tin với hành động của mình, đối mặt với phụ thân luôn tỏ sợ kính sợ, đối mặt với huynh trưởng luôn giả vờ cung kính, khi đối mặt với tỷ muội luôn có chút sủng ái, khi đối mặt với Đại Tranh chỉ cần một chút ấm áp, tên ngu xuẩn này đã bắt đầu vẫy đuôi chờ mong.

Hắn có ý định gϊếŧ nàng tại đây nhưng tâm trạng của hắn không hiểu sao lại bị nhiễu loạn.

Thấy nàng cầu xin lòng thương xót, hắn thực sự có một chút kɧoáı ©ảʍ, nhưng hắn cần nhiều hơn nữa.

Sự bất lực, sự đáng thương, sự sụp đổ của nàng.

Hắn muốn nhiều hơn nữa.

“Ngươi còn nhớ tờ giấy bán mình không?” Phó Lan Tiêu đang dùng nụ cười tươi nhất của mình nói chuyện với Đại tranh: “Đừng lo, nó vẫn ở đây.”

Đại Tranh nhìn hắn lấy ra điều khao khát nhất của mình, khi hắn buông tay ra, gió cuốn tờ giấy mỏng vào ngọn lửa, biến mất không còn dấu vết.

Nàng há hốc mồm, nhất thời không nói được lời nào.

Nàng không hiểu được tâm tình phức tạp của hắn.

Qua một lúc lâu nàng mới phục hồi lại tinh thần, nước mắt lưng tròng: "Lan Cửu, ta muốn cùng ngươi đi Trường An, không phải chúng ta đã nói xong rồi sao?"

Phó Lan Tiêu khinh thường liếc nhìn nàng một cái, sáu tháng qua không phải Đại Tranh không bị người cùng viện bắt nạt, trời đông giá rét nàng cũng không khóc một lần nào, nhưng hôm nay nàng đã khóc.

Năm Gia An hai mươi ba năm, mồng một tháng giêng, ngày mồng một.

"Ngươi là cái gì? Suy nghĩ của ngươi đối với ta không đáng nhắc tới."

Hắn là quý nhân y không nhiễm bụi, một nô ɭệ mạt tịch thì có là gì.

Hắn không thể hiểu được tình cảm của mình bây giờ là gì, bản thân hắn rất lạnh lùng, khi nhìn thấy nàng dây dưa với người trong ngực nàng, loại cảm giác này khiến đầu hắn đau như búa bổ.

Nàng không biết xét đoán tình hình mà dám can đảm từ chối hắn.

Nhưng hắn biết nó nằm ngoài sự rung cảm của sự trả thù.

Một loại xúc động nguyên thủy kêu gào trong nội tâm hắn, nàng có lẽ đã khóc, khóc nhiều hơn nữa.

“Đúng rồi, ngươi nói ngươi còn muốn một chiếc vòng tay bằng bạc.” Hắn cúi xuống nắm lấy cằm của nàng, ép nàng đến gần mình, trên người nàng còn có chút thuốc kí©ɧ ɖụ©.

Phó Lan Tiêu nhếch miệng, thì thầm vào tai nàng.

Giọng điệu lạnh lùng như ma quỷ đang gặm cắn nàng.

"Ta không kịp chuẩn bị, ta lập tức chặt đứt tay biểu đệ của ngươi, nhưng chiếc vòng vẫn còn treo ở trên đó, ngươi phải tự mình tới lấy."

Chuỗi tiền bị ném trên mặt đất, hắn cũng không thèm nhìn, quay người đá một cái vào đám cỏ dại trong góc.

"Tại sao? Tại sao lại phải đối xử với ta như vậy?”

"Đại Tranh, muốn trách thì trách chính ngươi quá tin người, dễ tin người

Hóa ra người kia chưa bao giờ là ánh trăng của nàng.

***

Đại Tranh không biết mình đã vượt qua ngày hôm đó thế nào, nàng chỉ nhớ khi Lan Cửu nói rõ chuyện vòng tay thì hai mắt nàng đã tối sầm.

Khi tỉnh lại, nàng ngửi được mùi sách ngào ngạt xung quanh.

“Ngươi tỉnh rồi.”

“Chưởng quầy……”

Giọng nói nàng vô cùng khàn, chắc là đã khóc một lúc lâu.

La chưởng quầy thấy nàng tỉnh dậy thì rót một chén trà đưa cho nàng.

Đại Tranh vừa duỗi tay, thì phát hiện trên tay mình có một vòng bạc, trong phút chốc, trời đất quay cuồng, nàng chạy vào trong viện, ôm thùng nước và bắt đầu nôn.

Ký ức đáng sợ tràn ngập trong đầu, nàng căn bản chưa ăn gì, chỉ toàn nôn ra nước, uống vài ly trà nóng mới miễn cưỡng ngừng lại.

“Ngươi có khỏe không?”

Có người vỗ vỗ lưng nàng, Đại Tranh xoay người thì thấy đó là La Văn Chi.

Hắn thoạt nhìn không sao, chỉ hơi tiều tụy.

“Không tốt lắm.” Lời nàng nói là thật.

“Người nọ đã đi rồi.” La Văn Chi đang quét tuyết trong sân và nói: “Cụ thể thì ta không rõ lắm, chỉ biết chủ của Chu phủ không thấy đâu, huyện lệnh không quản việc này, còn hỗ trợ họ, nhìn thì chắc là không dám đυ.ng đến.”

Nàng dùng mu bàn tay chùi khóe miệng, tháo vòng tay ra, lấy lại tinh thần và nói: “Ừm, ngươi không sao thì tốt rồi.”