Chương 1: Giấc mộng

Sau năm mới, Trường An rơi một trận tuyết lớn một lúc lâu.

Tuyết rơi lả tả, bao phủ tường đỏ ngói xanh như ngọc vỡ, màu trắng vô tận.

Các cung nhân thả chậm bước chân, cẩn thận dọn dẹp.

Trong nội điện, địa long đang bốc khói nghi ngút, hương trầm thoang thoảng, trên chiếc ghế dài bằng gỗ đàn hương đỏ sẫm có hoa văn, người nam nhân xõa tóc, khoác một chiếc áo choàng mềm mại bên ngoài áo choàng mỏng, lười biếng ngồi đó, trong tay còn cầm một quyển sách giống như thoại bản.

Đại Tranh vén triều phục, quỳ trước trường kỷ, khuôn mặt xinh đẹp không khiêm tốn cũng không siểm nịnh.

Nàng cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy một góc áo lông chồn của nam nhân, giống như tuyết ngoài trời.

“Thần Đại Tranh, khẩn cầu bệ hạ buông tha cho Tống thị lang.”

Nàng vừa dứt lời, nam tử ngồi trên liền duỗi tay, ngón tay khẽ nhúc nhích, móc lấy quan bào màu xanh để lộ cổ áo bên trong.

Đồng thời, thoại bản cũng rơi xuống đất.

Ngón tay giống như thanh đao sắc bén, hoa văn ở cổ áo, để lộ xa dấu hôn sâu bên trong cổ, nàng lập tức muốn giấu đi.

Quan phục kín mít, cơ thể đoan trang, khác với bên trong.

Giọng nói hắn khàn khàn, trào cũng không rõ ràng: “Đêm qua ở trên giường ta, hôm nay đã quỳ xuống cầu xin ta, Đại Tranh, ta vốn nghĩ rằng ngươi là kẻ kiêu ngạo.”

“Là vì Tống Tiên Chu sao?”

Hắn hơi nghiến răng nói: “Đại Tranh, ngươi có biết vì sao ngươi có vị trí hiện tại không?”

Đại Tranh muốn đẩy bàn tay đang sờ trên xương quai xanh của nàng ra: “Ta thi đậu.”

“Đại Tranh……”

“Chẳng lẽ bệ hạ đã quên rồi sao? Ta là Thám Hoa được khâm điểm, tất nhiên là do ta đường đường chính chính thi đậu mà tới đây!”

“Đại Tranh Phủ!”

Theo tiếng rống của người nam nhân, Đại Tranh Phủ bị kéo về hiện thực.

Hiện tại, nàng đang bị một thư sinh đứng chặn ở cửa sau, trên đầu thư sinh đội trâm hoa, vòng bạc đeo trên tay rất dễ thấy.

Người qua đường thường xuyên quay đầu nhìn lại, một là người đọc sách, một là người mặc phục trang của tạp dịch.

Tạp dịch này nhất định là vừa ăn cắp nhưng bị thư sinh bắt được.

Nhưng Đại Tranh Phủ thật sự bị oan, người trước mắt nàng là biểu đệ Đại Sách, ba năm trước vừa trúng cử nhân, nhưng mà cử nhân này….

“Ta đang nói chuyện với ngươi đó, thất thần cái gì!”

Người trước mắt đang lải nhải, giống như nếu không đạt được ý định sẽ không bỏ qua.

Nhưng so với hắn ta, thì không bằng nàng nên để tới giấc mộng hoang đường đêm nay thì hơn, yêu đương kiểu cung đình hầu tước, có thể viết thoại bản để kiếm chút tiền.

“Vô nghĩa, ngươi cũng nên ngẫm lại những lời ngươi nói đi, làm sao ta có thể làm chuyện đó chứ?” Lần này hắn ta đến cản nàng, đơn giản là vì muốn mạng nàng.

Mạo danh thay thế thi cử, trừ phi nàng bị điên.

“Trước kia cũng không phải chưa từng làm qua, hiện tại giả thanh cao làm gì chứ?”

“Ngươi không thể suốt ngày chỉ nghĩ việc này được, học tập thật tốt mới là chính đạo, lần này không trúng thì còn có lần sau. Huống hồ, lúc đó ngươi tuổi còn trẻ, hiện tại ta giống ngươi chắc? Ngươi cũng không thể không biết xấu hổ!”

Đúng rồi, sở dĩ Đại Sách lớn mật như vậy là vì lúc trước có một lần Yến triều thực hành khoa cử, cỗ vũ người nghèo nhập sĩ 10 năm, tuy mệnh lệnh chưa được cấm, nhưng chỉ cần không lộ ra bên ngoài thì quan phủ sẽ nhắm một mắt mở một mắt.

Nhưng thi hộ lại là cách nói khác.

Hai người là bà con, khi còn bé có dung mạo tương tự nhau, đứng chung một chỗ cũng không nhìn ra, quả nhiên sống mái khó phân biệt.

Nhưng sau khi hai người qua 15 tuổi, sự khác biệt giữa nam nữ ở hai người dần hiện ra, nàng trổ mã trở nên mảnh khảnh, dịu dàng, mà Đại Sách thì hoàn toàn trái ngược, trở thành một nam nhân thô kệch.

Đại Sách không ngờ nàng nói ra hết, hắn ta vung tay áo, xém chút nữa đã đánh lên mặt Đại Tranh Phủ.

Hắn ta chỉ vào mặt Đại Tranh Phủ và nói: “Ngươi đúng là có tâm địa rắn rết mà, ngay cả người nhà mà cũng không giúp, nhà chúng ta nuôi lớn ngươi, nếu không thì ngươi đã sớm bị tên thổ phỉ kia mang đi rồi! Làm sao có thể lớn lên như bây giờ chứ? Ngươi gỡ cây trâm ra ——”

Dứt lời, hắn gỡ cây trâm trên đầu ra, sau đó hướng về phía đầu nàng.

“Ngươi tránh xa ta một chút!”

Đại Tranh Phủ không muốn chạm vào đồ của hắn ta.

Nhưng dù sao nàng cũng không phải nam nhân thật, căn bản không đánh lại Đại Sách, nên khi nàng định cắn hắn ta thì Đại Sách đột nhiên ngã ra phía sau!

Đại Sách bị ngã mà choáng váng, hắn ta cứng cổ mắng: “Bà nhà mày, đứa nào dám đá tiểu gia?!”

Chỉ thấy một người đứng dựa lưng vào cổng sắt, mặc bộ đồ màu đen, lưng đeo trường kiếm, giống như hòa một thể với màu đen.

“Đây là cửa sau của Chu phủ.” Người nọ có gương mặt tuấn tú, cao như cây đình, tạo thành vẻ đẹp chết chóc.

Gió lạnh phất phới tóc của hắn, đôi mắt hắn âm trầm.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo còn nhiều hơn so với tuyết, nhưng ánh mắt Đại Tranh Phủ lại vô cùng ấm áp.

“Lan Cửu!”