Chương 8-4: Theo chàng nàng bỏ chốn chôn rau, chàng vào thành tìm gặp người xưa cũ

Giống Rồng

Tác giả: Nguyễn Khai Quốc

Hồi thứ tám:

Buông mũ giáp Đỗ đô úy tìm em.

Gϊếŧ ác nhân, rượu say luận thiên hạ.

Chương 8.4 Theo chàng nàng bỏ chốn chôn rau, chàng vào thành tìm gặp người xưa cũ

Có tiếng ráo riết ngoài cửa động, Tồn Thành chạy ra thấy toán người khố áo, gậy gộc, gươm giáo đi tới. Ông lão xua hai người chạy vào trong động. Lão dắt lừa, khệnh khạng bước ra cửa động. Vươn vai cao, lão há miệng ngáp. Tay cầm vò rượu, cưỡi lên lưng lừa, nhíu mày nhìn về phía xa. Đám người mang giáo mác chạy tới đứng quanh Lão, Lão cười hỏi:

- Phan Công đấy à. Có chuyện chi mà ông cho người đến sớm vậy. Hôm trước lão có nói với ông rồi đó. Hôm nay, huyện gia xuất binh bắc chinh, đặt tôi hai chục chum rượu. Huyện gia trả tôi, tôi sẽ thanh toán hết số nợ cho ông. Bao nhiêu năm nay, có khi nào tôi khất hứa với ông đâu. Ông cứ cho người về đi. Tôi thuê người chở rượu đi rồi. Đêm qua nấu xong rượu mệt quá, chạy tới đây ngả lưng.

- Thằng già Đinh Bá. Mày lại còn giả câm giả điếc hả. Mày xem đây là cái gì.

Đám lâu la, mặt mày nhem nhuốc ném hai cái bọc xuống trước mặt Lão Đinh Bá. Bọc tròn lăn lông lốc dưới đất, đầm đìa đầy máu. Bọc dài lộ ra cánh tay bám đất. Tên lâu la, vạch bọc vải, mắt trắng dã trợn ngược, đầu tóc lòa xòa, máu me đầy mặt. Đinh Bá giật mình thảng thốt:

- Trình Bằng. Sao ông lại gϊếŧ thằng bé. Thằng bé có tội tình gì.

- Lại còn giả vờ không biết à. Lão dám cả gan gϊếŧ thằng Toắt, Thằng Hoẹt. Thằng con trai ta Phàn Tình, con rể của lão mà lão cũng gϊếŧ nó.

Không thể kìm nỗi lòng của người cha mất con, Phan Công nước mắt đầm đìa, chỉ mũi giáo về lão Đinh Bá:

- Thằng con rể lão mà lão gϊếŧ. Lão còn định giả như không biết gì hay sao.

Đinh Bá ôm lấy cánh tay đứt lìa trên đất mà khóc rên:

- Ớ Tình ơi. Sao rể ta lại ra nông nỗi này. Kẻ nào lại hại nó cơ chứ. Ta phải tìm kẻ đỏ gϊếŧ chết nó, trả thù cho rể ta.

Phan Công khóc mếu như đứa trẻ lên ba, mũi giáo kè cổ Đinh Bá:

- Lão đừng có vờ vịt nữa. Ta phải gϊếŧ lão, mạng đổi lấy mạng. Thằng bé nói hết cả với ta rồi. Chính lão và nó gϊếŧ bọn thằng Tình.

- Phan Công ơi là Phan Công. Ông lại còn nghi ngờ lão này hay sao. Ông nghĩ làm sao tôi sức không qua ngọn lau sao có thể đánh trả bọn trai trẻ lực điền. Trước giờ, tôi và rể đâu có xích mích điều gì. Ông lại mang tội lên đầu tôi và thằng bé. Thật thảm thương thay.

Phan Công nước mắt lưng tròng, buông giáo sai đám nô tài bắt lấy lão Đinh Bá giải về quan huyện đòi tội. Lão Đinh Bá suốt đường đi lải nhải những lời phân trần, lời nói như siết vào nỗi đau mất con. Phan Công dùng giáo đập mạnh vào miệng lão Đinh, mồm mũi lão nhoe nhoét máu. Tồn Thành dẫn thị ra phía ngoài cửa động, bóng lão Đinh thấp thoáng dần bước xa. Lã Vọng nhìn chàng, đôi mắt rưng rưng:

- Cha em rồi sẽ bị chúng xé giày, cha sẽ không chịu nổi đâu. Chàng ơi. Kiếp này đã được gặp chàng, tâm sự giãi giầu, một đêm thôi cũng đã thấy toại lòng. Chàng hãy đi, ta sẽ đi với cha ta. Mong rằng chàng đừng quên em.

Tồn Thành nắm voan áo rồi lại buông, chàng lặng nhìn cô gái vừa mới quen mà như đã gắn bó từ rất lâu. Bóng nàng thoăn thoắt đuổi theo đám người xô bồ kia. Chàng định bụng bước đi, cố dặn lòng giữ lấy sự bình tâm. Nuốt vào lòng giọt đắng nghẹn ngào, chàng nhặt lấy dải yếm đào còn dính đầy bụi máu. Chàng bước đi, ngẩng mặt nhìn non nước, không ngoái đầu chàng từng bước khoan thai. Ngắt lấy một bông hoa dại, chàng cắm lên bãi bùn nhày nhụa đen ngòm. Chàng than thở: "Tình người chí trai, đường dài ngõ cụt".

Một cơn gió thoảng nhẹ lướt qua, đầu óc chàng quay cuồng giữa muôn ngả, biết lối nào dẫn tới thứ vinh quang. Một phút huy hoàng rồi tắt lịm hay tiếng thơm để mãi đến ngàn sau. Ngắt lấy chùm bông lau, chàng ghém vào mái tóc bụi đường trắng xóa, chàng chạy theo tiếng gọi của công lý. Chạy thật nhanh, hướng đông nam nơi bờ cuối con đầm, chàng thấy người con gái đang ngồi canh đám người sẽ đi qua. Chạm vào bờ vai hết đỗi thân thương, chàng ra hiệu cho nàng giữ im lặng. Mắt nhìn theo ông lão Đinh Bá mặt mũi dầm máu đỏ, nàng bật khóc, con tim đau xót, bấm ngón tay tím ngắt đùi Tồn Thành.

Vài ba tên từ đâu chạy xông tới, người rách rưới, khố đυ.m xẻ làm tư. Thằng tên Choạc bẩm lại với Phan Công:

- Bẩm lão gia. Ngày qua đêm khuya vắng, thiếu gia tìm cô gái Đinh thị về. Gặp ả cùng tình nhân trong trang Đinh lão bá. Tình thiếu gia quát mắng ả mấy lời, ả lả lơi kiếm chuyện chửi mắng. Lại xui kẻ nhân tình đánh gϊếŧ tụi con. Thắng Toắt, Hoẹt chết ngay tại chỗ. Bọn chúng con sợ quá chạy ra ngoài. Tình thiếu gia bảo bọn con đi báo quan, mà khi quay lại xác đã lạnh tanh. Mong lão gia tha cho tụi con bất cẩn trọng đã khiến thiếu gia thê thảm ở nơi này.

- Quân ăn hại, chết cả lũ cho tao. Tao không muốn nhìn thấy đám các người. Con trai tao đi cùng với bọn bay bao nhiêu năm tháng. Nhìn chúng mày tao lại nhớ con tao, làm sao mà tao có thể cho bọn mày nhởn nhơ mà sống nữa. Chi bằng bọn chúng mày chết cả đám với nhau, chon con tao có bầu có bạn.

Vừa dứt lời, gươm giáo sắc lẹm giương lên, máu đỏ tươi theo dòng suối nhuộm màu rêu đá. Phan Công khóc thảm thiết hỏi trời xanh:

- Sao lão ở trên không có mắt. Kẻ răng long tiễn kẻ sức gϊếŧ trâu. Chỉ tại tiện nữ họ Đinh con lão Bá. Phen này, lão đừng hòng thoát tội. Còn không khai mau đứa con gái lăng loàn cùng thằng chó má kia ở đâu, tao phải gϊếŧ chết chúng nó.

Đĩnh Bá chỉ cúi gằm nấc nghẹn, không một lời lặng lẽ lão buồn thiu sắc mặt. Cỏ dưới chân như gai đâm từng ngón, nắng ban mai như lửa đốt trong lòng. Lão lầm lũi tay bị buộc phía sau đi thẳng từng bước phía huyện thành. Phan Công xuống ngựa rút roi mây, vụt con lừa nó rống lên eng éc như thứ chim vẫn kêu ngoài đồng mả. Phan Công sai đám nô gia kéo xác ba người nằm chổng trơ, lấy dao bầu rạch tim, moi con ngươi dựng thành câu chuyện đổ tội cho lão Đinh.

Tồn Thành giữ lấy vai Đinh thị, nàng giẫy mình, miệng định cất tiếng gọi Phan ác bá. Thành bịt miệng, giữ lấy nàng ta. Tiếng ú ớ vọng đến tai Phan Công, Phan Công nhảy lên ngựa đánh mắt tìm. Hai tên nô tài đang dẫn giải một cô gái đến. Đinh lão bá, mặt mũi hốc hác gọi tên cô:

- Tâm Hoàn con. Trình Bằng tối qua đã chết rồi.

- Bá nói sao. Thằng bé, nó đâu rồi. Lão Phan Công ta phải gϊếŧ chết ông. Thằng bé đâu có tội gì mà lão gϊếŧ nó.

- Mày muốn hỏi thì xuống âm ti tìm nó. Cho cả nhà mày đoàn tụ với nhau.

Thằng nô gia giữ cô gái, mặt lầm lỳ nói với Phan Công:

- Ả nói rằng ả ta trông thấy hết chuyện. Không phải thằng bé và lão Đinh gϊếŧ người. Có một tên khách của Đinh trang, người khác lạ trông như hổ dữ dằn, mày ngài hàm én, mặt góc cạnh, mũi thẳng dọc, tướng người cao lớn, giọng vang vang. Hắn cùng hai tên tướng người Man đến Đinh trang tìm rượu. Mấy gã say sưa ở lại nhà lão, khi thiếu gia đến gặp tên đó cùng thiếu phu, à không Lã Vọng tiện nữ đó đang trốn ở phía sau vườn. Hai bên qua lại mấy lời, tên kia đánh bầm dập đám người của thiếu chủ. Hai người chết thì ả này chạy trốn.

Phan Công lăm le con dao nhọn giắt hông, tay túm tóc giật đằng sau Hoàn. Hoàn gào thét, miệng rung rung:

- Đồ súc sinh, ác thú. Mày gϊếŧ em tao. Tao có chết cũng về nhà mày bóp cổ.

Phan Công túm cổ Tâm Hoàn, nhấc bổng lên đôi chân rời mặt đất. Hoàn cố dứt tay lão ra khỏi cổ mình, chân muốn đạp trúng bụng dưới của lão ta. Lão nghiến răng bóp mạnh vào yết hầu, Tâm Hoàn mặt tím ngắt, người giẫy giụa. Một đoàn người ngựa đi qua, vị tướng quân đeo khuyên tai, xiên mũi, đội khăn Piêu, cài sáo trúc búi đầu. Tướng quân cưỡi lưng ngựa huyết mã đỏ mượt mà, lưng gồ ghề mai rùa, chân tay dài như ống điếu. Giọng hênh hoang hỏi đám người lếch thếch:

- Mấy người kia cho ta hỏi đường đi. Đến huyện thành Vô Công đi lối nào.

Phan Công nhìn người này dị thường, chỉ mai rùa, mái tóc bù xù như chim quạ:

- Chẳng hay anh là tướng quạ hay tướng quy.

- Ta là rùa quạ thì liên can gì đến nhà ngươi. Ta hỏi đường, không phải hỏi con thú.

- Cái giống bay trên giời hay bơi dưới nước còn không biết. Hỏi làm chi đến thành huyện Vô Công.

Vị tướng quân rút sáo trúc thả mái đầu sõa sượi, sáo vυ"t ra một viên đá vun vυ"t, trúng ngực Phan Công. Lão Phan Công lấy tay ôm lấy ngực, máu hộc ra từ miệng ướt sũng vai áo phải. Vị tướng quân bện lại mái tóc gọn, lấy cây sáo giắt ngang hông, hỏi lão:

- Ta là viện quân Dương tù trưởng, lãnh nghìn binh từ đất Man Hoàng đến Trường Châu theo đường khe núi. Chẳng hay bọn bay nhốn nháo chuyện gì. Lão già kia sao mồm miệng đầy máu, cô gái kia thoi thóp nằm dưới kia. Bọn bay là giặc cướp, hay ác bá đi dọa nạt đám dân thường vô tội.

Phan Công nghe tiếng quan châu Trường, liền cúi đầu, dập lạy đỏ cả vừng trán. Giọng run run than khóc ỉ ôi:

- Quan gia ơi. Xin quan gia làm chứng. Con tiện nhân gái của lão Đinh này giận chồng cầm dao bầu gϊếŧ chồng nó, chính là con trai duy nhất của lão đây.

- Cô gái kia cớ sao gϊếŧ hại chồng. Tam tòng tứ đức lão dạy hết cho cô chưa.

- Bẩm quan gia. Không phải ả gϊếŧ chồng. Con gái lão Đinh này, và một tên to khỏe, dáng tựa hùm beo. Hai người đó tư thông, gϊếŧ chết con trai lão. Thật xót thay, đau thay.

- Lão nói là con gái nào Đinh này. Là lão đóng khố mặc áo phanh trần kia. Còn con gái lão lại không phải cô kia. Vậy sao lão lại bóp cổ ả ta.

Đinh Bá bình tâm nhìn vị quân tướng, vội cúi đầu bẩm lại đầu đuôi sự tình. Phan Công bực giận mà không dám gây thêm chuyện. Vị quân tướng rỏng tai nghe ra, cả ba người kể lại tranh cãi, chửi bới nhau. Chàng vuốt râu con kiến, nở nụ cười, sai quân lính bắt giải về huyện nha.

Đoạn quân đi, nghìn người ngựa rợp trời, cánh đồng lau nát tươm phía sau lưng. Tồn Thành kéo Đinh Thị ra bãi cát. Chàng ôm lấy tấm thân nàng rắn rỏi, vuốt tóc nàng, chàng khẽ rót vào tai:

- Lã Vọng nàng, trời kết duyên se nguyệt. Nàng nguyện theo ta, ta sẽ chẳng phụ nàng.

Lã Vọng ôm lấy tấm thân rắn chắc, từng cơ bắp cuồn cuộn siết da nàng. Con tim nàng thổn thức loạn từng nhịp, lúc chậm lúc nhanh, khi khẽ khàng khi dập dồn. Nàng đặt tay chàng lên khuôn ngực, tay run run, nước mắt ướt vai chàng:

- Em nguyện theo chàng đến cùng trời, góc bể. Muôn vạn dặm đường sẽ có hai kẻ đi chung. Nhưng chàng hỡi, còn cha em bóng xế. Biết làm sao cho thỏa nguyện đôi đường.

- Ta sẽ vào thành thăm dò, nàng hãy cứ yên lòng. Đám binh gia ta quen biết. Nàng cứ xuôi về nam, ta sẽ báo người đón nàng. Bây giờ huyện nha không phải chỗ ta ẩn nấp. Nàng hãy kiếm lấy một mảnh vải nâu gụ, thêu chữ “Tửu” lật ngược mặt đội đầu, đi cùng đám dân buôn Man Hoàng thì hỏi nhờ về Châu Ái.

- Nhỡ chẳng may, chàng…

Tồn Thành lấy tay che miệng Thị, dặn nàng rằng hãy tin tưởng nơi chàng. Chàng đắm đuối nhìn nàng lâu thật lâu. Chàng cầm tay Thị, đặt trước ngực mà thề:

- Đời này cho đến khi nhắm mắt, nguyện cùng nàng đến góc bể, chân trời. Hãy đi đi kẻo sai nha tìm đến. Nơi này cứ để ta lo liệu.

Nàng lau nước mắt, tay túm lấy mái tóc chàng, nàng rút trên đầu cây châm sắc nhọn xén vài sợi giữ trong người làm tin. Đặt vào tay chàng chiếc châm bạc, chàng nắm chặt máu dầm qua kẽ tay. Vuốt lên áo yếm ngực nàng, chàng in dấu tay năm ngón dặn dò đôi câu:

- Mỗi khi nàng thấy dấu tay này, dòng máu ta nóng rực chảy trong nàng. Hãy giữ lấy manh yếm mỏng cho ta. Đợi ta về, thay yếm mới tặng nàng.

Đôi người đôi ngả, chàng ngoái lại nhìn theo. Nàng rảo bước tới lò rượu tìm manh vải, vội vàng thêu chữ “Tửu” đội ngược vải lên đầu. Nàng đứng đợi phía chân núi hai ngày, đám sai nha nườm nượp tìm bắt hai kẻ tư thông, gian phu da^ʍ phụ.

Nàng trốn miết trong rừng cây bãi cỏ. Mãi mới thấy có đoàn người ngựa xe, lóc cóc chở hàng hóa, lá cây rừng, nàng xin đi cùng đoàn tới Châu Ái. Xa khuất dần thung Lá, thung Lụi, những bụi lau, đầm Cót, nàng đi về chốn xa lạ xứ quê người.

Chàng tìm về phủ tướng quân họ Đỗ, đám quan binh lại đuổi chàng đi. Chàng lầm lỳ ngồi hai ba ngày ở cửa, chẳng có người ghé hỏi chàng một câu. Thi thoảng có đám trẻ con thấy chàng rách rưới, toàn thân hao gầy ốm o thương tình chúng cho chàng mấy đồng xu lẻ. Một ngày trời mưa gió bão bùng, tiếng ngựa hý vang khắp cả châu Trường. Có tin quân chinh bắc trở về, một viên tướng dũng mãnh xua trống chiêng inh ỏi. Bước theo sau cả đoàn binh mã, xe ngựa nước bắn tung.

Chàng ngồi co quắp chỗ cửa phủ, nhìn cáo thị thầm cười trong bụng “Chẳng hiểu viên huyện lệnh vẽ ai, ta đâu có bắp cơ cuồn cuộn, mặt dữ dằn như hổ cọp thế kia. Chắc thợ vẽ nghĩ ta như con hổ, vẽ thành râu trông thật buồn cười. Nàng ấy xa trông mà thổn thức, sao trong lòng xao xuyến chẳng thấy nguôi. Liêu ta có xứng được với nàng. Trông oai dũng như thế kia mới đáng.”

Một dáng người thanh tú cầm chiếc ô, mặt thanh nhã hỏi thăm chàng:

- Này anh chàng cớ sao nhìn cáo thị lại cười.

Mặt cúi gằm, Tồn Thành chẳng dám ngẩng mặt lên. Nhếch mép giọng khinh khỉnh:

- Gϊếŧ ác bá, cứu dân lành chịu tội. Cướp dân nghèo, trắng trợn bợ đỡ, nịnh nọt quan trên là trắng tội. Thật lạ thay, nhân pháp ở nơi nào.

- Nói hay lắm. Ta nghe nói, dân hương đó hả dạ lắm. Kẻ cường hào, ác bá được trừ đi, nhưng cái lo lớn vẫn là cha của hắn. Liệu có để đám người đó bình yên hay chỉ là chút thoảng qua như cơn gió vô tình, chạm mặt nhau rồi vội vàng đôi ngả.

Tồn Thành nghe giọng hết đỗi thân quen, ngẩng mặt lên chàng thảng thốt giật mình:

- Sĩ Giao huynh. Anh sao ở nơi này.

Sĩ Giao cầm chiếc áo tơi ân cần mặc cho Thành. Hai người đi tới chỗ phủ Triệu Cường. Tồn thành xua tay, gọi Sĩ Giao quay lại. Sĩ Giao trầm giọng kể cho Thành:

- Chú cứ an tâm vào trong phủ. Ta báo cho chú vài điều vui.

- Nhưng trong phủ có vài kẻ đã trông thấy mặt em. Em lo vào trong đó, có người hòng kiếm lợi báo quan huyện lại liên lụy đến anh.

- Từ khi nào, Tồn Thành lại nghĩ cho người khác như vậy. Chẳng phải chú chẳng sợ đất, sợ trời vốn như tính tình của người họ Đỗ ta vậy.

- Thật chẳng giấu gì anh. Từ lúc thằng bé Thủ Trừng ốm riết chừng ba tuần lễ. Ngẫm lại chuyện xưa cũ, nghĩ về những điều đã trải qua mà trong lòng thật giận bản thân. Mà thôi. Đứng ngoài này mưa gió ướt thân, chi bằng ta hãy kiếm quán nhỏ mà ngồi.

- Chú đến trước ta chừng một tuần mà không hay. Các tửu quán rượu huyện này đều là con nợ của Phan Công. Chỗ nào cũng có người của Phan Công. Nhỡ may bọn chúng nhận ra chú, chẳng phải còn tồi tệ hơn điều chú vừa lo lắng.

- Nhưng mà trong phủ này của Triệu Cường, cái tên đó uống rượu ba lần chối bốn. Nếu so hắn với Đặng Hoài thì chẳng phải, nhưng hắn lắm mồm, lời nói không ngay thẳng, chối từ vòng vo. Em chỉ lo người trong phủ hắn, mắt trước mắt sau lại khiến anh liên lụy.

- Ta đương là Bá Nam quân sư. Đánh biết bao nhiêu trận cùng họ Dương. Nay họ Dương nhờ hồng phúc trời ban mà lấy được Trường Châu cùng dải đất châu thổ. Kẻ nào dám to gan lớn mật, chém không dung thứ.

Tồn Thành víu vai Sĩ Giao, giọng hồ hởi:

- Từ khi nào anh có khí khái của kẻ dũng như vậy. Xưa nay em chỉ thấy anh mươi câu giáo lễ, chín câu binh lược. Chứ đâu có thấy chi chí một lời.

Sĩ Giao kéo tay Tồn Thành vào trong phủ. Khác với suy nghĩ của chàng, bước vào phía trong, hoàn toàn khác biệt. Mới đây chỉ một tuần lê trước, chàng vào trong phủ thấy kẻ ra người vào tấp nập. Nay chẳng có lấy một bóng người, chỉ có tiếng đàn gảy nên những thanh điệu khiến con người ta cảm thấy thư thái, nhẹ bớt đi những âu lo trần thế. Một tách trà nguội thay vì nóng hổi trên chiếc bàn đá xù xì cũng thay bằng chiếc chõng tre đã sờn bạc, chẻ đầu. Sĩ Giao rót chén nước mời Tồn Thành:

- Nhà không có nô tài, con ở. Nước đã nguội, chú hãy uống tạm cho đỡ nhọc. Đó là nước lá người Mường, uống vào thanh dịu, giảm hỏa khí trong người. Chú ở lại đây bầu bạn với ta, có ly rượu nhạt chút bầu tâm sự bấy lâu nay.

- Rượu nhạt mà không nhạt, trà đắng mà ngọt lòng. Chí có Sĩ Giao huynh mới có thể khiến cho người khác cảm thấy điều đó.

- Chú lại khách sáo rồi. Dương Thị nàng ấy chơi đàn hay, hát múa cũng tài chỉ có điều vụng về bếp núc. Chi bằng ta sẽ nấu một nồi canh hến, hai ta nhâm nhi ly rượu thưởng thức chị dâu chú đàn ca.

*****