Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giọng Nói Của Anh

Chương 21: Rời khỏi chương trình

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: windchime

Phòng nghỉ an tĩnh, Lâm Lâm đứng ở cửa nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy quỷ dị.

Về phần Noãn Noãn, từ đầu đến cuối đều không có lại xem Trần Trạch.

Trần Trạch nói xong thì đi vào trong phòng, trong tay còn cầm một cái bịt mắt, chắc là vừa rồi ra ngoài để lấy mang vào.

Bịt mắt còn chưa xé mác, vẫn đang được đóng gói như mới.

Trên bịt mắt trang trí bằng hình ảnh hoạt hoạ, không phải thứ Noãn Noãn sẽ dùng đến, nhưng nhìn cái bịt mắt, ánh mắt cô tối đi, ngược lại ngước mắt nhìn về phía Trần Trạch: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Trần Trạch cười khẽ, duỗi tay vỗ đầu cô: “Thật sự muốn nói chuyện với tôi như người xa lạ?”

Nghe vậy, Noãn Noãn khẽ thay đổi sắc mặt, nâng ánh mắt nhìn về phía Trần Trạch, giọng nói như mang theo chút run rẩy, “Ừ, không có.”

Chỉ là cô không biết phải nói chuyện với Trần Trạch như thế nào.

Lâu lắm không gặp, sau khi nhìn thấy Trần Trạch, lại nhớ tới quá nhiều sự việc không tốt, cho nên từ đánh đáy lòng Noãn Noãn không hề muốn gặp Trần Trạch.

Nhưng mà, cùng theo đó, cũng là một cảm giác mâu thuẫn khác, cô cũng muốn gặp Trần Trạch, còn muốn nhìn thấy một người khác.

“Nhà sản xuất được chọn lúc trước không phải một người khác sao?” .đến diendanlequydon để ủng hộ editor, tất cả các trang web khác đều là ăn cắp.Cô hỏi điều khiến mình thắc mắc, nếu biết nhà sản xuất là Trần Trạch, lúc trước, Noãn Noãn đã không dễ dàng đồng ý làm công việc này.

Trần Trạch khẽ ừ: “Đạo diễn cũng thay đổi, tiết mục hoàn toàn được chỉnh đốn và cải cách, đài truyền hình điều chỉnh tất cả một lần nữa.”

Nghe vậy, tay của Noãn Noãn khẽ cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía Trần Trạch, nhẹ hỏi: “Hiện tại, đạo diễn là ai?”

“Cô cảm thấy là ai?"

Noãn Noãn không nói chuyện, sau khi suy nghĩ một lát, mới ngước mắt nhìn về phía Trần Trạch, lên tiếng cười nhạo: “Sao tôi lại quên mất, hai người vẫn luôn là cộng sự không phải sao?”

Một đạo diễn, một nhà sản xuất.

Ở đài truyền hình Orange này, là cộng sự trứ danh, cũng là đạo diễn cực kỳ có danh tiếng cùng nhà sản xuất nổi danh, trên cơ bản, ở đài truyền hình Orange đang có gameshow với ratings tốt đều là hai người bọn họ quay chụp cùng chế tạo ra.

Trần Trạch nhìn dáng vẻ này của cô, có chút khó chịu.

Trên mặt Noãn Noãn là bài xích, trong ánh mắt biểu hiện ra là cực kỳ chán ghét.

Hoặc là, cũng không thể biểu đạt chán ghét, nhưng chắc chắn không vui mừng, xem như xa lạ.

Trần Trạch duỗi tay xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Chương trình này, nếu như bây giờ cô không muốn tiếp tục dẫn, còn có thể thay đổi người?”

Hắn làm nhà sản xuất, đương nhiên biết nội dung cụ thể trong chương trình là gì, những vấn đề đó, thật dễ chạm đến những chuyện Noãn Noãn cất giấu sâu trong nội tâm, nhữngkhông muốn lấy ra tới đối mặt thế nhân một ít tiểu bí mật.

Nếu làm dẫn chương trình cho tiết mục này, tất nhiên phải đối mặt với những chuyện cũ trong quá khứ.

Trần Trạch lo lắng, đến lúc đó cô sẽ không chống đỡ được.

Không nói những chuyện khác, chỉ nói tới tình thân, với Noãn Noãn là thứ tình cảm nguội lạnh, mà chương trình này, lại chủ yếu nói về tình thân.

Việc hắn lo lắng, không phải không có lý.

Noãn Noãn tránh, suy nghĩ một lát nói: “Ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn suy nghĩ một chút.”

Tay Trần Trạch cứng đờ, cúi đầu nhìn cô đang khép hờ mắt, nhẹ nhàng trả lời: “ Được thôi, ngươi nghĩ kỹ lại nói, buổi chiều còn có hội nghị, đến lúc đó nếu ngươi muốn, có thể nói ra.”

“Được.”

“Đạo diễn xác định là người đó?”

“Đúng vậy.”

Noãn Noãn cười khẽ, giọng điệu mang theo sự trào phúng, dò hỏi: “Hôm nay tại sao người đó không tới?”

Trần Trạch sửng sốt, cúi đầu nhìn cô một cái, trả lời: “Có chuyện chậm trễ, hôm nay trở về, máy bay bị trễ, cho nên không đến kịp.”

"Vậy còn buổi chiều thì sao?" Thứ cô muốn hỏi chính là, chiều nay họp, người kia sẽ xuất hiện sao?

Trần Trạch nhấp môi, tự hỏi một chút rồi cho cô một đáp án mơ hồ: “Không xác định.”

Máy bay trễ giờ, nhưng cũng không có khả năng trễ hết ngày, nếu như thuận lợi, có thể buổi chiều người kia sẽ xuất hiện ở phòng họp, không thể biết trước được.

Sau khi nghe Trần Trạch nói xong, Noãn Noãn ngây ra một lát, mới chậm rãi gật đầu: “Ta đã biết.”

Khẽ dừng lại, Noãn Noãn nhẹ nhàng nói: "Ngươi đi ra ngoài đi, ta suy nghĩ một chút."

"Được, vậy ngươi nghỉ trưa cho tốt, nếu khó chịu vì tấm màn này, có thể đến phòng nghỉ của ta."

“Không cần.” Noãn Noãn rũ mắt nhìn bịt mắt trong tay, nở nụ cười hiếm thấy, nhìn về phía Trần Trạch nói: “Ta có bịt mắt là được rồi, cảm ơn.”

Trần Trạch duỗi tay, vỗ bả vai của cô: “Khách khí với ta làm gì, buổi chiều họp xong đừng đi trước, cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Noãn Noãn: “……” Còn chưa kịp cự tuyệt, Trần Trạch đã đi ra khỏi phòng nghỉ, chỉ để lại một bóng lưng tiêu sái cho cô.

Noãn Noãn nhìn người nọ biến mất, thu lại ánh nhìn, cúi đầu nhìn vào bịt mắt một lúc lâu, sau đó mới khẽ thở dài, nhìn về phía Lâm Lâm đang đứng đực ra, nói: "Đóng cửa lại đi, chúng ta nghỉ ngơi một lúc."

Lâm Lâm ngây ngốc trả lời: "A..Vâng."

Sau khi đóng cửa lại, Lâm Lâm nghĩ nghĩ, mang theo vẻ mặt muốn nói gì đó nhìn về phía Noãn Noãn.

Noãn Noãn cười khẽ, ngước mắt nhìn về phía cô ấy: “Muốn hỏi gì sao?”

Cái này, Lâm Lâm cũng không giấu, chỉ chỉ ngoài cửa nói: “Chị Noãn Noãn, người vừa rồi là ai?”

Noãn Noãn cong cong môi, chớp chớp mắt nhìn cô ấy: “Không nói cho em.”

Lâm Lâm nghẹn lời, đổi sang vấn đề khác: “Vậy, chị Noãn Noãn, chuyện chị vừa nói là thật à?”

“Chuyện gì?” Noãn Noãn trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.

"Chính là chuyện chị nói chị sẽ suy nghĩ việc có tiếp tục tham gia chương trình này hay không ấy ạ, nhưng mà đã ký hợp đồng còn có thể đổi ý sao?"Lâm Lâm có chút nghi ngờ, năm nay cô ấy vẫn là thực tập sinh, cho nên đối với những việc này, cũng không rõ ràng lắm.

Noãn Noãn ừ một tiếng: “Có thể.” Cô cong cong khóe môi, cười nói: “Trả tiền vi phạm hợp đồng là được.”

Lâm Lâm: “……”

Noãn Noãn nhìn khuôn mặt ngây ngô của Lâm Lâm, cảm thấy buồn cười, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo mặt cô ấy, trêu ghẹo nói: “Được rồi, để chị Noãn Noãn suy nghĩ một chút được không? Chúng ta cứ nghỉ ngơi trước đã.”

Lâm Lâm vội vàng đáp lời: “Được ạ, chị Noãn Noãn nghỉ trưa đi.”

“Ừ, nghỉ trưa đi.”

*

1 giờ 45 phút chiều.

Noãn Noãn đúng giờ xuất hiện ở cửa phòng họp, giống như bao lần họp, cô luôn là người đến trước, đẩy cửa ra, cứ thế vào ngồi, ngồi đúng vị trí sáng nay.

Phó Bác Ngôn cùng đi vào ngay sau cô, cũng đến trước.

Sau khi ngồi xuống, anh mới đưa mắt nhìn sắc mặt Noãn Noãn, sắc mặt có chút trắng bệch, nhìn qua có vẻ không tốt lắm.

“Không ngủ được sao?” Phó Bác Ngôn thấp giọng hỏi, giọng nói mềm nhẹ trầm thấp, rất là mê người.

Noãn Noãn gật gật đầu, "Vâng, có một chút.”

Ánh mắt sâu thẳm của Phó Bác Ngôn nhìn cô thật lâu ,sau một lúc cũng không phát hiện được cảm xúc gì từ mặt cô, anh khẽ nói: “Là bởi vì việc tấm rèm cửa sao?”

Noãn Noãn sửng sốt, a một tiếng, sau đó mới lắc đầu: “Không phải.” Cô dừng một chút, nghiêng người về phía Phó Bác Ngôn, nhỏ giọng dò hỏi: “Phó lão sư, tôi có thể hỏi anh một vấn đề được không?”

“Cái gì?” Phó Bác Ngôn hạ thấp âm lượng, nghiêng người về phía Noãn Noãn, "có việc gì, cô nói đi?"

Noãn Noãn dừng một chút, giãy giụa hỏi: “Nếu như tôi không muốn tiếp tục làm dẫn chương trình của chương trình lần này, thì có thể không?"

Bàn tay đang nắm bút của Phó Bác Ngôn khẽ khựng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Noãn Noãn, ánh mắt trầm xuống.

Nhìn giây lát, lúc anh mở miệng trả lời, giọng nói càng vì hạ xuống mà trầm thấp khàn khàn.

"Vì sao lại không muốn tiếp tục chương trình này?".đến diendanlequydon để ủng hộ editor, tất cả các trang web khác đều là ăn cắp. Trong cảm xúc đè nén mà chính Phó Bác Ngôn cũng không hiểu được, anh khống chế giọng điệu của mình, dò hỏi.

Noãn Noãn cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Không có lý do gì.”

“Bởi vì tôi sao?”

“A?” Noãn Noãn kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía Phó Bác Ngôn: “Sao lại bởi vì anh?”

Phó Bác Ngôn nhấp môi, thấp giọng nói: “Tôi khiến cô cảm thấy bối rối sao?” Nói xong câu này anh khẽ dừng lại trong chớp mắt rồi tiếp tục, “Cho nên cô mới không muốn tiếp tục làm chương trình này?"

Noãn Noãn hoàn toàn kinh ngạc, nhìn về phía Phó Bác Ngôn, nhanh chóng giải thích nói: “Không, không phải, Phó lão sư, chuyện này không liên quan gì đến anh, chỉ là tôi có lý do cá nhân nên không muốn tiếp tục chương trình này thôi."

Chỉ là, nói đến cùng cô vẫn chưa hạ được quyết tâm.

Cô vẫn đang giãy giụa, cô cũng không muốn từ bỏ chương trình này, bởi vì cô thực sự thích nó, hơn nữa, là được cùng dẫn chương trình với chủ trì mà mình thích, nếu không phải vì vấn đề đạo diễn chương trình, dù nói gì thì Noãn Noãn cũng không từ bỏ.

Huống chi lúc ấy Kỷ Băng Linh còn muốn cạnh tranh với cô ở đài, cô cũng chưa hề có một chút sợ hãi mà từ chối.

Lúc ấy không có nguyên nhân khác, đơn giản là cảm thấy bản thân mình thật vất vả mới có cơ hội tiếp xúc với thần tượng, dù thế nào đi nữa cũng không thể nhường cho người khác được.

Nhưng lúc này... lại giống như không thể không từ bỏ.

"Vậy nguyên nhân là gì?" Phó Bác Ngôn tiếp tục dò hỏi, lúc trước anh đồng ý thực hiện chương trình này, nguyên nhân lớn nhất chính là do Noãn Noãn đồng ý thực hiện.

Noãn Noãn khẽ khựng lại, không biết phải nói như thế nào.

Việc riêng của cô, không muốn liên quan đến công việc, cũng không muốn nói cho người khác.

Cho dù đó là thần tượng của bản thân - Phó Bác Ngôn, thì lúc này, Noãn Noãn cũng không muốn nói.

Phó Bác Ngôn nhìn vào vẻ mặt của cô, cố gắng kiềm chế tính tình cũng như giọng nói: "Không muốn nói cũng không sao, cứ tham gia họp đã."

Noãn Noãn gật đầu, nhìn những nhân viên công tác lần lượt đi vào, thân hình lùi dần lại, duy trì khoảng cách không xa không gần với Phó Bác Ngôn.

Chẳng qua, thời gian tiếp theo của cuộc họp, Phó Bác Ngôn không còn nhìn về phía cô, cũng không chủ động nói với cô dù chỉ một lời.

Noãn Noãn cúi đầu, thỉnh thoảng lại nghiêng nhìn về phía Phó Bác Ngôn, nhưng thứ cô nhìn thấy, chỉ có thể là sườn mặt của anh.

Phó Bác Ngôn lớn lên rất đẹp, sườn mặt trong sáng. Lúc này đây, ánh nắng từ ngoài cửa sổ đang trải mình trên bàn họp, tay của Phó Bác Ngôn đặt trên quyển sổ màu trắng, vừa hay có tia nắng chiếu lên, nhìn qua như tạo thành một vầng sáng.

Êm dịu, lại khiến cho bàn tay càng trở nên đẹp hơn.

Thời gian dần dần trôi qua, theo quy luật, ánh sáng di chuyển vị trí, chính vì thế, khi lần cuối cùng Noãn Noãn nhìn về phía Phó Bác Ngôn, tia nắng vừa lúc dừng lại trên sườn mặt của Phó Bác Ngôn.

Trong lúc nhất thời, Noãn Noãn nhìn đến mức thẫn thờ.

Cô vừa suy nghĩ kỹ về sự tức giận của Phó Bác Ngôn. Sau khi nhìn chằm chằm anh được một lúc, cô cẩn thận đưa tay xuống gầm bàn khẽ kéo góc áo của Phó Bác Ngôn, khi bắt gặp ánh nhìn sâu thẳm của anh, Noãn Noãn nhẹ giọng hỏi: "Phó lão sư, anh giận tôi sao?"

Tác giả có lời muốn nói:

Phó lão sư: Tức giận, không muốn cảm giác này chút nào.

Phó lão sư: Sắp tức chết rồi, bà xã tương lai thật không hiểu phong tình.
« Chương TrướcChương Tiếp »