Chương 14: Tưởng niệm (Nhớ nhung)

Edit: windchime

Noãn Noãn và Phó Bác Ngôn liếc mắt nhìn nhau, nàng dời đầu đi, nói thật nhanh: "Phó lão sư...Tôi không cố ý."

Phó Bác Ngôn cúi đầu nhìn cô, hầu kết khẽ chuyển động, ánh mắt sâu thẳm: "Ừ"

Tầm mắt Phó Bác Ngôn rời trên đôi môi đỏ mọng của Noãn Noãn, lúc Noãn Noãn ra ngoài thường có thói quen trang điểm, dù cho không trang điểm cũng thích dùng son môi, cho nên đôi môi ấy lúc này, dưới ánh đèn vàng nhạt, càng trở nên kiều diễm ướŧ áŧ, có chút quyến rũ người khác.

Gương mặt của Noãn Noãn lặng lẽ đỏ, dưới ánh nhìn của Phó Bác Ngôn, cô khẽ cắn môi dưới, vừa mới chuẩn bị cất lời, Phó Bác Ngôn lại dời ánh mắt.

Thang máy đến nơi, vang lên tiếng "Đinh", đánh thức hai người.

Noãn Noãn nhanh chóng phục hồi tinh thần, hoàn toàn không dám nhìn Phó Bác Ngôn, cứ thế vứt lại một câu: "Tôi thực sự không cố ý."

Sau khi nói xong liền bỏ chạy, đi về phía căn phòng của mình.

Luống cuống tay chân lấy chìa khoá, sau đó mở cửa, đi vào, đóng cửa, Noãn Noãn thực hiện một loạt các động tác liền mạch.

Phó Bác Ngôn cứ vậy đứng nhìn đằng sau, không nói không rằng, không hề ngăn cản cô, nhìn bóng lưng bối rối của người nọ, nhẹ nhàng cong môi, trong mắt ánh lên nụ cười.

Nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng, Phó Bác Ngôn cúi xuống nhìn vào hai túi lớn đang xách. Đang nghĩ ngợi, cánh cửa trước mặt lại được mở ra, một cái đầu nhỏ ló ra, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.

"Phó... Phó lão sư, đồ của tôi."

"Tôi còn tưởng là cô đã quên mất."

Noãn Noãn vô cùng xấu hổ, khóc không ra nước mắt, cô nhìn Phó Bác Ngôn, khuôn mặt đỏ bừng.

Phó Bác Ngôn khẽ cười: "Buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút."

"Vâng, Phó lão sư ngủ ngon, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cho anh."

Nghe vậy, Phó Bác Ngôn hơi ngừng lại, nhíu mày muốn từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt lúc này của Noãn Noãn, chợt đổi ý: "Được."

Noãn Noãn thò tay nhận lấy túi đồ, có lẽ do sốt ruột, lúc đưa tay cầm đồ, tay cô lại đυ.ng phải ngón tay hơi lạnh của Phó Bác Ngôn.

Bàn tay anh lúc này thật lạnh, ngón tay thon dài vừa lúc chạm vào lòng bàn tay Noãn Noãn, có chút nhột, khiến cho cô suýt nữa làm tuột túi đồ.

Phó Bác Ngôn quan sát vẻ mặt của cô, khẽ cong môi.

Sau khi đưa đồ cho cô, Phó Bác Ngôn nhẹ giọng nhắc nhở: "Ngày mai tôi sẽ đến Đài truyền hình, các cô muốn ăn gì có thể đi đến đường đối diện, nếu không muốn ra khỏi nhà, tối nay tôi sẽ gửi cách liên lạc cho các cô, có thể gọi để mua đồ ăn ngoài."

"Được, cám ơn Phó lão sư."

"Không cần khách khí, cần phải vậy."

Noãn Noãn: "..." Trong nháy mắt, cô không biết nên nói gì, cảm giác, cảm giác rằng lời nói tiếp theo..., Phó Bác Ngôn còn có câu nói gì đó đang đợi mình.

Vì tránh cho mình rơi vào bẫy, Noãn Noãn chỉ đơn giản là im lặng.

Cũng may Phó Bác Ngôn không tiếp tục, đưa túi đồ cho cô, sau khi nhìn cô vào nhà đóng cửa, anh liền xoay người di về căn phòng đối diện.

Trong nhà không bật đèn, chỉ có ánh trăng chiếu vào, xuyên qua cửa sổ, vương nơi mặt nền.

Phó Bác Ngôn đứng trước cửa, cúi đầu đổi giày, cúi thấp đầu, đột nhiên anh đưa tay nhẹ chạm vào gò má, nơi Noãn Noãn vừa chạm vào.

Chỉ chút xíu, nhưng bây giờ vẫn như còn cảm nhận được cảm xúc lúc ấy, mềm mại cực kỳ.

Vẻ mặt anh vẫn như bình thường, chỉ là mắt khẽ khép, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, cũng rất tự nhiên liếʍ môi.

*

Còn Noãn Noãn, sau khi đóng cửa lại, liền dựa lưng vào cửa, nhẹ thở ra, có chút luống cuống chạm vào môi mình.

Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, Noãn Noãn cảm thấy thật lúng túng và xấu hổ.

Tuy rằng, cô cũng từng có suy nghĩ đó, dù chỉ chốc lát, thì chuyện tối nay thực sự không phải cố ý.

Nhưng cho dù là vậy, khi nhìn vào ánh mắt Phó Bác Ngôn, Noãn Noãn vẫn cảm thấy tay chân luống cuống, tim đập rộn lên, mặt đỏ tới mang tai.

Cái cảm giác này, không thể đè xuống được.

Dường như có một đáp án nào đó, vừa chợt loé qua trong đầu.

Một tiếng động vang lên, khiến Noãn Noãn hồi thần.

Lâm Lâm từ trong phòng ngủ đi ra, vừa quay đầu thì nhìn thấy Noãn Noãn, lên tiếng: "Chị Noãn Noãn, chị về lúc nào, sao lại đứng ở cửa?"

Lâm Lâm vừa nói chuyện điện thoại nên không nghe thấy tiếng mở cửa.

Noãn Noãn thu lại suy nghĩ lung tung của mình, lắc đầu: "Vừa về thôi, trước tiên mang đồ đi cất đã, lát nữa rửa mặt đi ngủ, đã nói chuyện với gia đình xong chưa?"

Lâm Lâm trả lời: "Đều ổn ạ." Lâm Lâm lớn lên tròn tròn, hơi mũm mĩm, được gọi là Bé Mập, nhưng mà tính tình không tệ, sống chung với Noãn Noãn có thể nói là vui vẻ, cho nên Noãn Noãn cũng khá thích người trợ lý này.

Khi hai người ở chung, cũng không như là nghệ sĩ với trợ lý mà càng giống bạn bè hơn.

Sau khi cất đồ xong, Noãn Noãn trở về phòng riêng của mình, trong phòng có vệ sinh khép kín, sau khi Noãn Noãn sắp xếp xong sữa tắm, liền đi tắm.

Ánh đèn ấm áp, trang trí trong phòng cũng rất tốt, rất ấm áp, đúng là phong cách Noãn Noãn thích.

Tuy rằng cô không nói nhiều, nhưng thật ra lại luôn hướng đến cuộc sống gia đình ấm áp như thế này.

Vừa lau khô tóc, điện thoại vang lên.

Là Trương Duyệt

"Trương Duyệt à."

Giọng nói trong trẻo của Trương Duyệt vang lên từ đầu dây bên kia: "Noãn Noãn, cậu đang làm gì vậy?"

"Vừa tắm xong, sao vậy?"

Trương Duyệt vui vẻ nói: "Vậy sao, thật tốt quá, không phải lần trước bàn về kịch truyền thanh sao, báo với cậu một chuyện tốt, vừa nhận được câu trả lời từ Thu Phong đại đại, Ngôn thiếu đồng ý tham gia với chúng ta."

"Thật sao?" Noãn Noãn khϊếp sợ, giọng nói không tự giác mà nâng lên cao.

Vẻ mặt vừa vui vẻ vừa kinh ngạc.

Sự vui vẻ hiện rõ.

Trương Duyệt cười to: "Thật đấy, bây giờ cậu online đi, vào phòng chat, mọi người đang nói về chuyện này đấy, nghe bảo muộn một chút Ngôn thiếu sẽ xuất hiện."

"Được, tớ lập tức mở máy tính." Noãn Noãn kết thuộc cuộc điện thoại, nhanh chóng từ giường bò dậy, bật máy tính trên bàn lên, mặc đồ ngủ, ngoan ngoãn ngồi trước màn hình máy tính, chờ đợi trong lo lắng.

Sau khi đăng nhập vào phòng chat, Noãn Noãn liền nghe thấy những người quen trong đoàn nói chuyện.

Đang nói đến bộ kịch truyền thanh(*) tên "Tưởng niệm" mới nhận, trước đây Noãn Noãn đã từng thử giọng, giọng nói của cô rất phù hợp với nhân vật nữ chính trong bộ kịch truyền thanh này, cho nên lúc đó liền xác định cô l*иg tiếng cho nữ chính.

(*) Kịch truyền thanh, tên tiếng anh là Broadcasting Play, chỉ loại kịch phát trên radio, chủ yếu là do các MC hoặc diễn viên phối âm đến diễn kịch. Còn gọi là kịch phát thanh, kịch âm hiệu, kịch thanh. Kịch truyền thanh lấy cơ sở là nhạc đệm để tạo bầu không khí, yêu cầu diễn viên phải sử dụng âm điệu có cá tính hóa, khẩu ngữ hóa, động tác hóa, khi đọc ngắt nghỉ, âm điệu nhấn chữ rõ ràng, biểu đạt chuẩn xác sinh động cảm tình nhân vật, phối nhạc phải có tính đặc sắc, rung động lòng người, tạo âm hưởng mạnh.

Nhưng lúc này, cô mới vào phòng chat, liền nghe thấy Thu Phong đang nói: "Xác minh tin tức, Ngôn thiếu đồng ý l*иg tiếng bộ kịch truyền thanh Tưởng niệm."

Đại Nguyệt Lượng nhanh chóng hỏi: "Vậy Ngôn thiếu sẽ l*иg tiếng nam chính đúng không?"

Nói thật, Đại Nguyệt Lượng hỏi như vậy, thật ra cũng có tư tâm, Noãn Noãn rất thích giọng nói của Ngôn thiếu, mà Noãn Noãn lại là bạn tốt với cô ấy, có thể nói, Đại Nguyệt Lượng mong muốn Noãn Noãn có thể thoả mãn được nguyện vọng của bản thân, đương nhiên còn vì Ngôn thiếu đồng ý l*иg tiếng..., diendanlequydon, không thể l*иg tiếng cho nhân vật quá nhỏ, nói như vậy, Ngôn thiếu nên l*иg tiếng cho nhân vật chính, mà giọng nói của anh cũng phù hợp với nam chính trong lòng mọi người.

Bên tai rất lâu không nghe thấy tiếng nói chuyện.

Chỉ có những tiếng rè rè của tai nghe khi dòng điện chuyển động, một lát sau, Phong Miên chuẩn bị lên tiếng phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, vừa mở miệng, bên tai mọi người vang lên giọng nói trầm thấp: "Có thể."

Noãn Noãn còn chưa kịp phản ứng, liền nghe được câu hỏi của Ngôn thiếu: "Người l*иg tiếng cho nữ chính là Tiểu thái dương sao?"

Đại Nguyệt Lương lắp bắp: "Tạm thời xác định là cô ấy."

Ngay khi mọi người cho rằng anh định đưa ra ý kiến gì khác, Ngôn thiếu trầm ngâm một lát rồi nói: "Cũng không tệ lắm."

Trong nháy mắt, dường như mọi người thở ra một hơi, phải biết rằng, có thể được Ngôn thiếu khen ngợi, từ khi anh bắt đầu việc này đến nay vẫn chưa từng nghe anh khen ai.

Nhưng bây giờ lại khen ngợi một người không nói chuyện nhiều với mình, một tiểu trong suốt.

Người trong phòng kinh ngạc hổi lâu, sau một lát, Ngôn thiếu logout, Noãn Noãn nhìn chằm chằm máy vi tính hồi lâu, mới cúi xuống, tắt máy, đi ngủ.

Vừa nằm xuống, bên tai cô, dường như vẫn vang vọng lời nói của người ấy, vừa có lực, lại vừa mang theo tính thuyết phục.

"Cũng không tệ lắm."

Nghĩ một chút, đột nhiên cô càm thấy bản thân mình bây giờ thật giống như câu nói trong bộ kịch truyền thông Tưởng niệm ấy.

Nhỡ mãi không quên, sẽ nghe thấy tiếng vọng.