Chương 30: PN: Lời thú nhận của Tống Thời Hạc (Phần 1)

Vài năm trước khi tôi bắt đầu viết thư với Sinh Sinh, tôi đã nghĩ về đêm đó và bình tĩnh lại để sáng tác. Tôi đã viết rất nhiều tác phẩm khiến tôi hài lòng về nhịp điệu và lập luận, nhưng thật đáng tiếc, thơ của tôi vào lúc đó chỉ là một dòng chảy (*)

Đồng thời, tôi cũng đang nghiêm túc học giám định và cảm thụ nghệ thuật, lúc đó tôi càng mê giám định nghệ thuật hơn, bởi vì giám định cảm thụ không thể so sáng tác, giám định nghệ thuật là phải đứng thẳng rồi nhìn xuống tác phẩm. Còn sáng tác là đêm khuya cúi người xuống viết, giám định và thưởng thức dễ hơn việc đặt bút xuống viết rất nhiều. Khi nghiên cứu các tác phẩm nghệ thuật, tôi có thể thoát ra khỏi cái l*иg tôi đang bị nhốt để hít thở.

Cùng Sinh Sinh viết thư qua lại được một năm, cũng là năm tôi học xong lớp cảm thụ nghệ thuật, cũng là năm trăng treo trên cao.

Đôi mắt bằng đá cẩm thạch sáng của các vị thần sắc đẹp đã bị người ta đập vỡ trong cơn giận dữ, bị một chiếc búa gõ, rơi xuống đất rồi biến thành những mảnh gạch vụn mờ. Mọi người mang họ thay thế cho ánh trăng.

Sau này, người ta còn xô ngã vị thần sắc đẹp cao lớn, ném đá vào váy, dùng lưỡi dao cào vào mặt, ném nàng vào phế tích, rồi treo trăng lên thềm đá cao để hát ca tụng hàng ngày.

Đương nhiên, tôi cũng bị đưa đến đống đổ nát cùng với chiếc xe đẩy chở những bức tượng bị hỏng, tất cả những tác phẩm tiêu tốn nhiều ngày đêm đã bị xé nát bởi những nhà thơ suy đồi nhỏ nổi tiếng, họ giẫm lên chân tôi, như thể tôi là kẻ thù sẽ lấy đi mạng sống của họ.

Họ luôn có thể tìm thấy một bài thơ giống tôi, chỉ vào mũi tôi và mắng mỏ tôi mà không biết xấu hổ và không biết sức mình, mặc dù tôi biết rằng bài thơ giống tôi được viết vào ngày thứ bảy sau khi bài thơ của tôi được xuất bản.

Đôi khi tôi hẹn những người bạn bận rộn của mình vào buổi tối để nói chuyện về thơ ca, và chúng tôi lại bị giới truyền thông miêu tả là hẹn hò, tôi bị gán danh tai tiếng về đời tư hỗn loạn, là một kẻ không đàng hoàng.

Những câu chuyện với tựa đề kỳ quái, bạn bè của tôi dần dần không còn liên lạc với tôi nữa.

Có thể có một số người biết sự thật, hoặc có thể cả thế giới đều biết chúng, nhưng bên cạnh những tín đồ suy đồi, ai quan tâm? Mắt người ta mở, nhưng tâm hồn không mở.

Những cái nắm tay không để lại bất kỳ cảm xúc nào đối với tôi, những lời nói cay nghiệt và trái tim đầy sẹo, ngoại trừ bản thân đau điếng người, tôi toàn nói với người khác rằng “không có gì đặc biệt” hoặc “không mới mẻ lắm. Không quan tâm lắm”

Thời gian học nghệ thuật giảm dần sau khi ra trường, dành nhiều thời gian hơn cho sáng tác, nhiều phần trái tim tôi dần bị đốt cháy bởi những ngôn từ như nọc độc nóng hổi đã được thêm vào trái tim của tôi. Tôi luôn nhắc nhở bản thân không cần quan tâm đến những chuyện này, chỉ cần tôi hài lòng là được, nhưng lòng tôi như một kẻ liều lĩnh phiêu bạt, không tự chủ được bản thân, chỉ muốn chui vào khu rừng gai góc đầy rẫy những lời đàm tiếu, tôi muốn chạy đi. Muốn thoát ra, nhưng toàn bộ cơ thể lại nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.

Tôi nhớ rằng vào một đêm trăng rất sáng, như thể ánh sáng trên ánh đèn mờ nhạt trên bàn làm việc, lúc đó tôi đang học nghệ thuật và quay sang Pompeii: Villa of the Mysteries. Mặt trăng tình cờ nhất thời tới hứng thú xem xét rượu thần chuyện xư, nhất thời hứng thú xem câu chuyện xưa của rượu thần. Sau khi đọc kỹ, tôi bắt đầu ngưỡng mộ anh ấy sâu sắc, ghen tị như ghen tị với tập thơ luôn được đặt trên kệ cao, ghen tị như ghen tị với thanh niên được dạ oanh yêu mến. Cùng lúc đó, trong lòng tôi sinh ra thất vọng, cô đơn cùng cực.

Được chúa cứu chuộc ba lần, tôi hâm mộ, hâm mộ đến đỏi đôi mắt.

Tôi biết mình nên bằng lòng, vì tôi cũng được chàng trai trước tượng nàng thơ cứu giúp, nhưng trong hoàn cảnh tôi bị mắc kẹt trong đám dây leo, dù có làm gì đi chăng nữa, trong lòng tôi thầm nghĩ, nếu được ánh mặt trời chiếu sáng lần nữa thì tôi sẽ ổn.