Chương 2

………

Trông thấy thái độ hờ hững của Tống Thời Hạc, Quý Du Sinh cảm giác như mình bị ném ở ngoài cửa, khó chịu siết chặt đôi tay đang cầm tác phẩm điêu khắc. Lúc này, mái hiên đột nhiên có một khe hở, như là nó không muốn che mưa gió cho cậu, những hạt mưa đáp xuống cổ cậu, mưa lạnh siết thấu tim, kèm theo tiếng giọt mưa rơi lộp bộp rơi trên mái hiên.

Quý Du Sinh cảm thấy cơ thể mình như chôn vùi trong tuyết sâu, cậu cắn đôi môi đông lạnh rồi hít một hơi thật sâu, nói với bóng lưng đang đi xa dần của Tống Thời Hạc:

“Tiên sinh, em一一”

Nhưng chưa kịp nói xong, Tống Thời Hạc đã quay người lại, mặt không có biểu cảm gì đi về phía cậu. Quý Du Sinh cảm thấy cổ họng mình bị nhét một cục xà phòng nghẹn ứ đến mức không thể nói được, tay khẽ run, tác phẩm điêu khắc suýt như trượt xuống đất rồi tan ra trong mưa.

Chắc tiên sinh thấy rằng cậu đường đột quá, muốn đuổi cậu đi? Đúng là tiên sinh là người coi trọng lễ tiết. Nhưng tại vì bức thư tình cách đây khá lâu và câu nói của Tống Thời Hạc như lửa đốt não cậu, khiến cậu bất chấp đi tìm anh. Vì thế mà cậu còn chẳng có bất kỳ kế hoạch nào, chứ chưa nói đến lễ tiết, chắc hẳn lúc này tiên sinh đang nghĩ rằng cậu thật là thô lỗ.

Mấy năm nay cậu luôn muốn mình phải giỏi hơn, độc lập hơn, biết suy nghĩ nhiều hơn thì tiên sinh mới thích cậu, dù sao thì đã là bạn lữ thì phải ngang tài ngang sức.

Nhưng giờ vì hành động cư xử thô lỗ này mà mọi thứ đổ sông đổ bể*, cậu lại thấy mình cư xử thô lỗ giống như năm đó, không có ý chí kiên định, cậu tưởng rằng mình có thể tự tin khi đối mặt với tiên sinh, nhưng thực tế thì có vẻ không phải.

Liệu tác phẩm điêu khắc này có tan chảy không? Trái tim của tiên sinh sẽ tan chảy chứ?

Nếu tiên sinh đuổi cậu đi thì cậu biết đi đâu tối nay đây? Hai ngày rồi không có chuyến tàu trở về thành phố X.

Lúc Du Quý Sinh cúi đầu suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào tác phẩm điêu khắc trên tay, thì đột nhiên có một chiếc khăn tắm lớn rơi xuống người cậu, thay thế mái hiên chở che cho cậu.

Sau đó là giọng nói của tiên sinh, pha một chút sự tức giận khó phát hiện:

“Tại sao em không mở ô ra?”

Cảm thấy tiên sinh đang giúp mình chỉnh sửa lại khăn tắm trên người, vén vun khăn tắm hoàn toàn bao bọc lấy mình, đã lâu rồi cậu không nghe thấy giọng nói của tiên sinh. Quý Du Sinh đột nhiên cảm thấy sương gió trên người bay đi hết rồi, bây giờ tất cả những thứ chảy trên cơ thể của cậu mùi hương cậu quen thuộc- mùi của tiên sinh, hoà thêm một chút mùi tanh của mưa, mùi đất, mùi của thân rễ của cây cối.

Mùi chẳng nồng, nhưng là mùi hương khiến Quý Du Sinh xao xuyến nhất, bởi vì đó là hơi thở của tiên sinh, mùi duy nhất khiến xoang mũi cậu ngọt lịm.

Mấy năm dài đằng đẵng sống ở tòa nhà văn phòng ngập tràn nước hoa, đã lâu lắm rồi mới ngửi thấy hương thơm của cây thường xuân, Quý Du Sinh cảm thấy mình như một sinh mệnh mới trỗi dậy vào mùa xuân, được phép hấp thụ oxy lúc gần như chết ngạt, sau đó có thể tiếp tục sinh trưởng.

Đây là dưỡng khí và cây thường xuân mà cậu chờ đợi đã lâu, đã bốn năm rồi không thấy thường xuân.

Cuối cùng vào năm thứ năm, cậu đã tìm được lại cây thường xuân của mình.

“Vì anh từng nói muốn chạy dưới mưa mà không có ô với em.” Cậu muốn trả lời như vậy, cũng muốn nói với tiên sinh rằng cậu đã đọc kỹ bức thư gửi cách đây 5 năm rồi, muốn hỏi xem tâm tư của tiên sinh còn giống như thủa xưa không, nhưng khi cậu nhớ lại năm đó, nhớ lại mọi chuyện và nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của tiên sinh, lại không thể mở miệng được. Cậu lo lắng rằng tiên sinh sẽ cau mày và nói rằng sẽ không tha thứ cho cậu, hoặc lại khuyên cậu tiếp tục đi về phía trước, đừng để bị dây leo trói chặt như trước đây.

Khi cậu nghĩ được như vậy, đột nhiên cậu cảm thấy nhức mắt, cậu đang nghĩ: Nó sẽ tan chảy, nó bắt buộc phải tan chảy.

“Cảm ơn tiên sinh.”

Nhìn Quý Du Sinh nép mình trong chiếc khăn tắm, cậu đang nhìn mình với đôi mắt mong manh đầy hy vọng, ánh mắt Tống Thời Hạc chìm xuống, anh lạnh lùng nói:

“Tôi không còn là tiên sinh của em nữa, không phải em là người rõ ràng nhất sao?”

Nghe những lời này, cậu lại nhớ lại những gì đã xảy ra trong quá khứ, tâm trạng tụt xuống. Rõ ràng ngọn lửa trong mắt cậu đã bị dập tắt, Tống Thời Hạc quay mặt đi, không nhìn cậu rồi nói:

“Vào trước đi, mưa tràn vào nhà mất.”

Sau đó anh mặc kệ Quý Du Sinh rồi quay người vào nhà, khi vào nhà anh có vẻ ảo não điều gì đó: Sinh Sinh, em không thể nhìn tôi như thế này được, vì cây thường xuân quá dễ động lá rồi nở hoa.

Thấy Tống Thời Hạc có phản ứng với danh sưng “Tiên sinh”, cậu lập tức cảm thấy nước cuốn trôi đi mùi thường xuân mất rồi, cậu cố gắng bắt lấy nó, nhưng nó lại len lỏi thoát ra từ kẽ tay cậu.

Rõ ràng khi họ gặp nhau, anh ấy đã yêu cầu cậu gọi anh ấy như vậy, nhưng bây giờ anh ấy từ chối cái tên này bằng mọi cách. Rõ ràng cậu sẽ dùng danh xưng này gọi anh ấy cả đời, nhưng bây giờ thậm chí anh ấy không muốn nhắc tới nó nữa.

Quý Du Sinh buồn bã tự hỏi liệu trái tim năm đó của Tống Thời Hạc đã biến mất không còn sót lại ít vụn gì rồi đúng không.

Tác giả có điều muốn nói:

Mốc thời gian của quyển thứ nhất (Greco-Roman) và quyển thứ hai của (Modernity) chủ yếu là về quá khứ, còn tập thứ ba của (Neo-classicalperiod) chủ yếu là về hiện tại, độ dài khoảng một nửa rưỡi~

Từ Sinh ở đây, Quý Du Sinh, Sinh Sinh ở đây là trong từ Đời Đời kiếp kiếp, cả đời kiếp này.