Chương 19: Đột ngột thay đổi tính cách

*

Quý Du Sinh quay đầu lại, không nhìn giáo sư và Thời Úc nữa, phát hiện cửa phòng tranh chưa được đóng chặt, để lại một khe hở nhỏ, Quý Du Sinh nhìn vào trong thấy có một hình vẽ rất thật trên bảng vẽ, đó là bông hoa hứng dương màu vàng, đường nét và bóng mờ rất rõ ràng, nhưng vẫn chỉ là một tác phẩm chưa hoàn thành.

Quý Du Sinh đang muốn ghé vào trong nhìn thêm nữa thì có người đóng cửa “rầm” một tiếng, Quý Du Sinh bị giật mình như những chiếc lá trên cành bị cơn gió mạnh thổi bay.

“Xin lỗi, tớ còn chưa thu dọn đồ đạc xong, cậu chờ chút nữa nhé.”

Rõ ràng tâm trạng của Thời Úc xấu hơn vừa nãy, hành động vừa nãy của Quý Du Sinh hơi xúc phạm đến cậu ta, giọng điệu của cậu ta trở nên lạnh lùng như ngà voi trắng.

Trong phòng có tiếng thu hồi giá đỡ, chắc rằng Thời Úc đang cất bức tranh đang vẽ đi. Quý Du Sinh đợi một lúc, sau đó Thời Úc mở cửa cho cậu vào.

Vừa bước vào phòng, một mùi sơn nồng nặc xộc vào khoang mũi, đập vào mắt là bức tường được vẽ bằng những đường thẳng ngẫu hứng đầy màu sắc, không theo chủ đề cụ thể. Mặc dù không nhìn chủ thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng tâm trí của người họa sĩ. Quý Du Sinh không hiểu chính xác, nhưng cậu có thể cảm nhận được tâm trạng của người họa sĩ. Một tấm bảng vẽ đối diện thẳng ra cửa được phủ bởi một tấm vải đen, một bảng màu vàng với các sắc thái khác nhau được đặt bên cạnh. Cậu chắc rằng, tác phẩm Thời Úc đang vẽ đó có chủ đề màu vàng.

“Cậu ở đây đợi tớ một lát để tớ đi lấy quần áo.”

Quý Du Sinh vẫn còn đang ngạc nhiên nhìn những bức tường trong phòng vẽ tranh, hồn cậu vẫn chưa về, chỉ khẽ gật đầu.

Thời Úc tưởng rằng cậu đang thắc mắc sao phòng vẽ lại có quần áo, vì thế cậu nói thêm:

“Không biết các bạn sinh viên khác có như vầy không, nhưng đối với chúng tớ phải bắt buộc có quần áo dự phòng. Tớ thường mải mê vẽ tranh và quên mất mọi thứ ngoài nghệ thuật, vì vậy quần áo của tớ vô tình thường bị dính sơn màu. Để ngỡ ngại lúc trên đường về nhà nên tớ luôn chuẩn bị một vài bộ quần áo.”

Thời Úc vừa giải thích vừa lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng trong tủ.

“Tuy rằng không biết áo này có phù hợp hay không, nhưng thân hình của chúng ta giống nhau. Cậu thử mặc quần áo của tớ đi.”

Thời Úc cầm quần áo đi đến bên cạnh Quý Du Sinh, đặt quần áo lên vai cậu thử so, gật đầu xem như cảm thấy vừa vặn, sau đó đưa quần áo cho Quý Du Sinh.

“Tớ thực sự xin lỗi vì tớ vô tình làm bẩn quần áo của cậu.”

Lúc Quý Du Sinh quay lưng lại để thay quần áo, cậu nhìn thấy trong góc phòng có một tấm vải đen lớn, tấm vải đen không che hoàn toàn thứ mà chủ nhân muốn nó che, chừa lại một góc. Từ góc độ của hình tam giác nhỏ đó, có vẻ như tấm vải đen bao phủ là một bức tranh, và toàn bộ hình tam giác nhỏ được tô bằng màu đen, suy ra rằng màu của bức tranh khá u ám.

Mặc dù lúc này trong đầu Quý Du Sinh cảm thấy có chút kỳ quái, giống như một cái xương cá nhỏ mắc kẹt trong cổ họng không thể khạc ra được, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, cũng không hỏi nhiều.

Sau khi Quý Du Sinh thay quần áo, cậu nghĩ rằng Thời Úc sẽ tám chuyện lải nhải với cậu, nhưng Thời Úc lại nói:

“Trời khuya rồi, bức tranh của tớ vẫn chưa hoàn thành xong. Tớ muốn ở lại vẽ tranh một mình, cậu hãy về nhà sớm đi. Buổi tối khá nguy hiểm.”

Câu cuối cùng của Thời Úc như là có ý gì đó, nhưng tại Quý Du Sinh vẫn đang nghĩ về thái độ kỳ lạ của Thời Úc sau khi gặp giáo sư cho nên không để ý.

Sau khi Quý Du Sinh bước ra khỏi phòng vẽ, Thời Úc cười nói rằng sau khi giặt quần áo xong sẽ trả lại cho cậu. Lúc cánh cửa chuẩn bị đóng lại, Quý Du Sinh nhìn thấy biểu cảm chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt của Thời Úc, một khuôn mặt vô cảm xen lẫn một chút tuyệt vọng, giống như những chiếc mặt nạ lông kỳ quái trên sân khấu.

Quý Du Sinh đã nghĩ rất nhiều, nhưng cậu không nghĩ rằng cậu ta sẽ không kêu cứu với người lạ không thân thiết.

“Xin hãy giúp tôi.” Quý Du Sinh cảm thấy rằng lúc đó cậu ta muốn nói câu này, nhưng sau này cậu phát hiện ra rằng có lẽ đây chỉ là một tưởng tượng mà cậu áp đặt cho Thời Úc.

Tác giả có điều muốn nói:

“Autumn Rhythm” của Jackson Pollock

Bức tường của phòng vẽ trông như thế này

Như Ngộ