*“Student?Student?” Đột nhiên có một loạt tiếng anh cẩu thả từ phía sau truyền đến, Quý Du Sinh quay lại và phát hiện là một người nước người có bộ râu râm, cố ý không nhìn thấy cậu. Không biết có phải do bộ râu che mất không mà lúc ông ta nói, cái miệng không hề cử động.
“Why…standinghere?Are…astudentofartfaculty?” Giọng người kia đặc sệt, Quý Du Sinh chỉ hiểu được vài từ, còn không hiểu được hết câu cho nên không biết trả lời như thế nào.
[1] “Tại sao … lại đứng ở đây? Là … là sinh viên khoa mỹ thuật sao?”
Đối phương thấy vậy lại đi gần thêm rồi lớn tiếng hỏi thêm lần nữa, đúng lúc Quý Du Sinh đang không biết phải làm sao thì bên trong cánh cửa phát ra tiếng di chuyển bàn vội vã.
Cuối cùng Thời Úc cũng mở cửa, cậu ta xuất hiện trong khe cửa lặng lẽ thở dài khi nhìn thấy người nước ngoài đối diện Quý Du Sinh, sau đó mở cửa bước ra ngoài nói chuyện trực tiếp với người đó
Thời Úc cười và nhiệt tình nói:
“Dr Watson,goodevening!”
[2] Thầy Watson, chào buổi tối!”
“Tiểu Úc!” Người nước ngoài không ngừng cau mày với Quý Du Sinh, lúc nhìn thấy Thời Úc thì lông mày của Ông ta mới căng ra như cành xuân.
“Đây là một giáo sư từ Học viện mỹ thuật, đến từ Pháp.” Thời Úc nhỏ nhẹ nói với Quý Du Sinh trong khi giáo sư đang chào cậu ta.
“Em đang làm gì vậy?” Lần này người nước ngoài hỏi Thời Úc với giọng Trung Quốc phát âm không chuẩn.
“Vẽ tranh.” Thời Úc đáp, chỉ vào vết sơn trên mặt.
“Tôi có thể hiểu được, vào lúc ban đêm khi cảm hứng đang tràn ngập thì mang giấy ra vẽ rất tuyệt! Tôi đã từng—“
Khi vị giáo sư đang cười và trả lời, ông chợt nhìn thấy vết sơn đen trên tay Thời Úc, ánh mắt ông thay đổi, như thể ông đã nhìn những chú bướm đêm nhỏ trên bề mặt của những quả trái cây đang ngậm miệng.
“Em lại vẽ Night and Fall à?” Giáo sư cau mày hỏi một cách nghiêm túc.
Vai Thời Úc đột nhiên run lên giống như một tên trộm tháo chạy, hoảng sợ nhìn Quý Du Sinh một cái, sau đó lập tức xua tay một cách điên cuồng.
“Không không, em không còn như vậy nữa.”
Vẻ mặt căng như cung tên của vị giáo sư bắt đầu thả lỏng hơn, giọng nói có chút thương hại:
“Em thích hợp với ánh sáng, không thích bóng đêm. Màn đêm sẽ khiến em sa ngã và hủy hoại em.”
“Những bức tranh hoa hướng dương của em luôn làm tôi ngạc nhiên. Em nên kiên trì với nó, em phải biết tài năng của mình đến đâu, đừng để bị những thứ khác làm mờ mắt.”
Quý Du Sinh không hiểu rõ lắm những lời giáo sư nói, nhưng Thời Úc rõ ràng đang lo lắng, hơi thở của cậu ta bắt đầu trở nên gấp gáp.
Cậu ta ngắt những lời rót mật của giáo sư, cuống quít nói:
“Được rồi, em hiểu rồi, em không làm thế nữa. Em đang vẽ hoa hướng dương!”
Cậu ta đẩy vai giáo sư để giục ông ta rời đi.
“Thôi, bức tranh của em còn chưa vẽ xong, lần sau nói chuyện tiếp nhé !”
Thời Úc từ từ đẩy giáo sư của Học viện Mỹ thuật ra, Quý Du Sinh không thể nghe thấy những lời lẩm bẩm của giáo sư, chỉ mơ hồ nghe thấy nói gì đó không đáng.
Có gì không đáng? Là bức tranh? Hay cái gì khác?
Tác giả có điều muốn nói:
“Hoa hướng dương (tiếng Pháp: Tournesols)” của Vincent van Gogh
Khi nói về bức tranh này, tôi nhớ rằng tôi đã đến London để xem bức tranh này, khi tôi đến phòng triển lãm, bức tranh đã biến thành một bức ảnh, người kế bên nói rằng phải bảo vệ nó nên không cho xem, tâm trạng của tôi lúc đó suy sụp …