“Bữa tối cuối cùng”*
“Không có gì, thật ra em cũng có giúp tôi nhân tiện nhìn khoá học.”
Tống Thời Hạc thu dọn máy tính và định đi, trước khi đi, anh cười nói với Quý Du Sinh:
“Mà, khoá của tôi ở đây chắc không được hoan nghênh lắm đâu. Em không cần căng thẳng như vậy.”
Quý Du Sinh không biết phải trả lời như thế nào, một giọng nói khàn khàn đột nhiên truyền đến.
“Tiến sĩ Tống, tại sao cậu lại ở đây?” Một người đàn ông mặc bộ đồ cổ điển hỏi.
“Không phải buổi sáng cậu nói một chuyện quan trọng sao? Cố tình trì hoãn cuộc họp?”
Một tia bối rối lướt qua mặt Tống Thời Hạc, nhưng chỉ giống như chuồn chuồn lướt nước. Anh cười và đáp:
“Đã xong sớm hơn dự kiến nên tôi về sớm hơn.” Anh nhìn đồng hồ một cách tự nhiên, ngẩng đầu lên nói với người đàn ông:
“Sắp đến giờ rồi, giáo sư Ngô, đi thôi.”
Tống Thời Hạc là một người hoàn hảo, anh làm mọi thứ mà không xẩy ra một lỗi nào. Quý Du Sinh không tưởng tượng nổi bộ dáng của anh lúc không giải quyết được một chuyện sẽ như thế nào.
Trước khi sự tưởng tượng của cậu bay xa, câu nói tiếp theo của Tống Thời Hạc đã gϊếŧ chết trí tưởng tượng của cậu.
“Dù sao, cũng cảm ơn em vì đã thích….”
Quý Du Sinh nghĩ đến bàn tay vì chọn lớp mà ướt đẫm mồ hôi, vành tai dần dần thành màu hồng đào, gợi cho người ta nhớ đến trái đào chín mềm.
“Bài học của tôi.”
“Tôi mong được gặp Sinh Sinh trong lớp của tôi.”
Mấy chữ cuối cùng bị gió thổi bay đi, Quý Du Sinh không nghe rõ, nhưng qua miệng lại bắt được một chữ.
“Sinh.”
Sau khi lựa chọn khóa học, có một lớp học phụ đạo kinh tế, Quý Du Sinh chạy thẳng đến lớp học, cố gắng làm mát đôi tai bằng những ngón tay lạnh giá. Cơn gió thổi qua hành lang lại như mang theo một luồng hơi nóng, khiến tai cậu đỏ bừng hơn.
Bây giờ cậu chỉ muốn dội gáo nước lạnh vào mặt, cậu còn chưa tính Tống Thời Hạc tự nhiên gọi mình là Sinh Sinh đâu, nhưng mà cậu thấy sự hoàn hảo của Tống Thời Hạc hơi giống với của Tiên sinh.
Quý Du Sinh lắc đầu, cố gắng gạt những suy nghĩ kỳ lạ này ra khỏi tâm trí.
Bởi vì máy tính bảng của cậu đã hết pin, cậu không thể sử dụng máy tính bảng để đọc sách điện tử trong lớp học, vì thế cậu chỉ có thể hỏi các bạn học ngồi bên cạnh, những người này trước kia cùng một nhóm với cậu.
*
“Có chuyện gì vậy?” Cô gái bên cạnh có mái tóc dài màu nâu, lạnh lùng đáp, cảm giác như vẫn còn giận vụ ở thư viện.
“Máy tính bảng của tớ hết pin rồi, mình có thể đọc sách điện tử cùng nhau được không?”
“Chẳng phải cậu không thích lớp học kinh tế sao? Có sách hay không cũng không quan trọng.”
Sắc mặt của cậu hơi tái xanh, giống như bức tường trắng vừa mới được sơn lại, sau đó bốc lên một đợt nóng.
Một người bạn học bên cạnh chạm vào cánh tay cô và nhỏ giọng gọi lên.
“Triệu Đình Đình.”
Cô quay lại nhìn người bạn cùng lớp đã gọi cho mình và nói:
“Gì? Không phải cậu ấy không thèm tham gia tất cả các hoạt động của khoa kinh tế, còn hoạt động của khoa mỹ thuật thì lại không bỏ cái nào à?” Sự bất mãn của các bạn học đối với cậu rõ ràng như là lens của một chiếc máy ảnh đắt tiền.
Bạn học bên cạnh buồn cười nhìn Quý Du Sinh, sau đó cao quý như một quyển sách bằng vàng thuyết phục:
“Quên đi, đều là bạn học, cho cậu ấy mượn.”
Mặc dù bạn học cuối cùng bên cạnh vẫn cho cậu mượn sách điện tử, nhưng cậu cảm thấy lòng mình bị quấn chặt và bị giam cầm bởi những sợi dây bạc lạnh lẽo xuyên suốt lớp học.
Sau giờ học, một mình Quý Du Sinh đi bộ trên con đường rợp bóng cây, cây cối hai bên đường dường như có thể cảm nhận được tâm trạng của cậu mà chắn hẳn ánh trăng. Tri phí của trường kinh tế đều đặt trong những hoạt động nghiên cứu luận văn. Ngọn đèn đường sắp sửa nhấp nháy, bóng của Quý Du Sinh thấp thoáng, giống như một con mèo tinh nghịch đang chạy xung quanh.
Cậu thực sự cảm thấy buồn khi không kết bạn được, vốn dĩ cậu nghĩ mình chỉ cần thoải mái chút là có thể kết bạn, thời gian 4 năm qua đã dạy cho cậu một điều, những người có sở thích khác nhau thật sự rất khó nói chuyện với nhau.
Nói với họ những giấc mơ hay điều gì đó, họ sẽ chỉ nghĩ rằng cậu không thực tế. Đối với một số người, những giấc mơ dường như thật sự vô nghĩa.
Cậu cúi đầu đi trên con đường, bất ngờ đυ.ng phải ai đó, sau đó trên tay cậu có một vệt nhớp nháp, giống như một con sên dính trên nền nhà sau cơn mưa.
Ngay cả trên con đường lờ mờ có ánh trăng lấp ló, người bên kia vẫn có thể phát hiện ra tâm trạng không vui của Quý Du Sinh.
Suy nghĩ của cậu chưa kịp kéo cậu lại thì đối phương đã lập tức xin lỗi.
“Xin lỗi! Tớ rất xin lỗi! Ở đây tối quá, tớ không nhìn thấy—“
Giọng nói xin lỗi vội vàng của người bên kia đột ngột dừng lại, sau đó là một giọng nói trong trẻo che mất. Giống như tiết trời vốn đã ảm đạm, u ám khoác lên mình lớp áo xám xịt bỗng chốc quang đãng.
“Du Sinh!”
Tác giả có điều muốn nói:
“Bữa tối cuối cùng” của Leonardo da Vinci