Chương 9: Ngốc

Ngón tay Trần Dã khẽ cong lên, gõ lên đầu cô một cái, xụ mặt nói: “Ai nói với em rằng em phải làm việc kiếm tiền rồi để cho người khác tiêu vậy?”

Ninh Chi đưa tay sờ cái đầu bị đánh, ủy khuất phồng má: “Vì anh đối xử với em rất tốt nên em cũng muốn báo đáp anh mà.”

Ngữ khí cực kỳ tự nhiên khiến Trần Dã nghe xong có chút bất đắc dĩ, hơi buồn cười.

Cô gái ngốc nghếch như vậy, lớn lên còn xinh đẹp như thế, nếu về sau thả ra bên ngoài, chắc chắn mấy tên tra nam sẽ lao tới như điên như dại, người trước ngã xuống thì người sau sẽ tiến lên rồi nhỉ?

Anh có chút xúc động muốn giáo huấn như một người ba: “Đối xử tốt với một người là không cần hồi báo. Sau này em kiếm được tiền thì phải tự mua cho mình quần áo đẹp, mỹ phẩm đắt tiền, không được tiêu pha bừa bãi cho bất kỳ người đàn ông nào khác, nghe không?”

Ninh Chi đột nhiên bị anh giáo huấn, vô cùng sửng sốt, lúc phản ứng lại, cô mới ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”

Lúc này Trần Dã mới hài lòng gật đầu.

Vừa lúc này xe buýt đến trạm, bọn họ đứng lên từ chỗ ngồi, đi theo hai, ba người phía trước cùng nhau xuống xe.

Trong không khí tràn ngập mùi hạt dẻ xào đường, cách đó không xa có một tiểu thương đẩy xe đi ngang qua.

Ninh Chi ngửi thấy mùi thơm, quay đầu nói với Trần Dã: “Em mời anh ăn hạt dẻ nhé.”

Cô chạy vài bước tới nơi.

Trên xe đẩy nhỏ dựng một tấm bảng giấy, ghi giá công khai mười đồng một túi.

Sợ Trần Dã giành trả tiền trước, Ninh Chi lập tức lấy ra một tờ tiền giấy hai mươi đồng từ trong túi quần jean: “Ông chủ, tôi muốn hai túi hạt dẻ.”

Tiểu thương cầm xẻng, động tác lưu loát đổ hạt dẻ vào túi.

Lúc này Trần Dã mới đi qua, thấy cô đã buộc túi nilon gọn gàng bỏ vào trong cặp sách.

Anh nhướng mày: “Lại mang về cho em gái em?”

Lúc trước cũng vậy, ở bên ngoài ăn cái gì ngon cũng luôn muốn mang một ít về cho em gái.

Rõ ràng tiền tiêu vặt của mình ít đến đáng thương, tình thương của ba mẹ đã sớm nghiêng về nơi đó.

“Đúng vậy.” Cô gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, Ninh Chi kéo khóa cặp sách lại, đưa túi hạt dẻ nóng hổi qua: “Anh cầm giúp em một chút nha.”

Trần Dã tự nhiên cầm lấy, không có ý kiến.

Hai người tiếp tục song song đi về phía trước. Cô duỗi tay ra, Trần Dã cũng dừng bước, đưa túi xách đến trước mặt cô.

Ăn ý vô cùng.

Bộ dáng ăn uống của cô bé này vô cùng đáng yêu, hai má phồng lên giống như con hamster.

Trần Dã nhìn cô ăn một hơi hết bảy, tám viên hạt dẻ, muốn hỏi xem cô có khát hay không, có muốn mua nước uống hay không thì chợt nghe cô nhẹ giọng nói.

“Anh cúi đầu một chút đi.”

Trần Dã làm theo, một hạt dẻ bóc sạch sẽ hoàn chỉnh đưa đến bên môi.

Anh vô thức há miệng, cắn hạt dẻ, cánh môi cũng đυ.ng phải ngón tay cô.

Đầu ngón tay của cô rất mềm, dính hương hạt dẻ ngọt ngào. Anh theo bản năng liếʍ môi một cái.

Ninh Chi tự nhiên thu tay lại, nhìn thấy vẻ mặt Trần Dã xuất hiện chút kỳ lạ, cô trừng mắt nhìn: “Làm sao vậy? Hạt dẻ không ngon sao?”

Chắc chắn là ngon rồi, ngon ngọt hơn bất kỳ lần nào trước đây.

Trần Dã nhìn vào mắt cô, có chút chột dạ.

Ánh mắt của cô gái nhỏ trong suốt sạch sẽ như một hồ nước, liếc mắt một cái đã nhìn thấu tất cả.

Phản chiếu tâm tư dơ bẩn không thuần khiết.

Trần Dã thu hồi tầm mắt, giọng nói khô cằn che giấu sự chột dạ trong lòng: “Ăn bảy, tám hạt dẻ mới nhớ tới cho anh một cái, vậy có phải là mua cho anh không?”

“Không phải mà.” Ninh Chi ngửa cằm, đối diện với anh, ngữ điệu mềm mại giải thích: “Mấy hạt lúc trước em bóc ra đều không được ngon, có vị hơi đắng.”

“Viên vừa rồi đưa cho anh có màu sắc đẹp nhất, có vẻ rất ngon.”

Cô mím môi cười với anh, từng từ từng chữ đều như bọc đường: “Em muốn giành tặng thứ tốt nhất cho anh mà.”

Nụ cười ngọt ngào của thiếu nữ khiến trái tim của Trần Dã đập vừa nhanh vừa mãnh liệt.

Từ khi bà nội qua đời, không ai cảm thấy anh là người tốt nữa.

Anh không phải là người thích học tập, học vấn cũng không quá cao, ba mẹ đều mất cả, dường như không có tương lai.

Trước kia hàng xóm láng giềng nghị luận về anh, hơn phân nửa là lắc đầu chê bai.

“Tôi nghe nói bà nội nó để lại cho nó hai cửa hàng rất đáng giá, nếu bán đi chắc cũng được cả trăm vạn.”

“Vậy thì có ích lợi gì, nếu giống như ba nó cứ thích say mê cờ bạc cá cược thì mấy trăm vạn cũng tan thành mây khói.”

“Bà nói như vậy tôi mới nhớ, tôi cũng có người họ hàng xa, sau khi giải tỏa đất lấy được tiền đền bù xong, cậu ta đổ hết tiền vào cờ bạc, sau nửa năm đã thua sạch, cuối cùng còn nợ hơn một trăm vạn, gia đình rơi vào cảnh vợ con ly tán.”

“Hiện tại không phải nó đang học cao đẳng sao, chỗ đó thì dạy dỗ cái gì được cơ chứ. Lỡ như dính vào ma túy thì hỏng cả đời người.”

Mỗi người nói ra nói vào một câu, tự tiện định sẵn tương lai của anh.

Dường như anh cũng giống như mấy kẻ xấu xa kia, không sớm thì muộn cũng có liên quan đến những loại chuyện này.

Trên thế giới này, cũng chỉ có cô gái nhỏ trước mắt muốn giành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho anh.

Trần Dã hoảng hốt nhớ lại lúc học trung học, trong giờ ngữ văn bọn họ được học một tác phẩm, trong đó tác giả miêu tả cảm giác trái tim bị nắm thật chặt.

Lúc ấy anh đang chơi điện thoại di động, ngẩng đầu liếc mắt, chỉ cảm thấy miêu tả này thật buồn cười, phi lý.

Nhưng một giây đồng hồ này, anh thật sự cảm giác được trái tim mình bị nắm chặt lấy.

Trái tim anh đã hoàn toàn bị cô nắm chặt, sinh tử đều do cô định đoạt.

Ninh Chi không nhận ra sự khác thường của anh, lại đưa tay vào trong túi lấy ra một hạt khác.

Cô lột vỏ ra, lộ ra hạt dẻ vàng óng bên trong.

Cô cười rộ lên, đưa cho anh: “Viên này chắc cũng rất ngọt.”

Lần này Trần Dã dùng tay nhận lấy, ăn thử rồi bật cười: “Ừm, thật ngọt.”

Hai người đi dọc theo con phố về phía trước, rất nhanh đã chia nhau ăn hết một túi hạt dẻ.

Đi ngang qua một cửa hàng, Trần Dã thấy cô gái nhỏ vừa rồi còn cười híp mắt đột nhiên phồng hai má, thở phì phò có vẻ rất tức giận.

Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng lại có chút buồn cười: “Sao vậy?”

Ngón tay Ninh Chi chỉ về phía trước, Trần Dã cũng nhìn theo, thấy một người đàn ông áo mũ chỉnh tề kéo một người phụ nữ trẻ tuổi đến gần cửa hàng.

Bụng cô gái kia khá to, hẳn là đang mang thai.

Bọn họ vốn là người xa lạ với nhau, không biết vì sao đột nhiên cô gái nhỏ lại tức giận.

Đang nghĩ ngợi, anh nghe thấy Ninh Chi nói: “Người đàn ông kia là chồng giáo viên tiếng Anh cấp hai của bọn em.”

Cô vừa nói như vậy, Trần Dã cũng có chút ấn tượng.

Trần Dã và Ninh Chi đều học trường trung học cơ sở gần đây, trường học của bọn họ cũng được xếp vào hạng thứ nhất, thứ hai từ dưới lên, tỷ lệ lên lớp thấp vô cùng.

Vào kỳ nghỉ hè, giáo viên tiếng Anh gọi mấy người có thành tích tốt đến nhà cô giáo, dạy miễn phí cho các em.

Ninh Chi chính là một trong số đó.

Khi đó anh chơi bóng hoặc chơi game xong sẽ đi đón cô về nhà, thỉnh thoảng cũng gặp qua giáo viên tiếng Anh kia.

Hình như cô giáo đã hơn bốn mươi tuổi, bộ dáng không tính là đặc biệt đẹp mắt nhưng rất ôn nhu, có cảm giác là người rất tốt.

Nếu không cô giáo đã không cần hy sinh thời gian nghỉ ngơi của mình để bồi dưỡng cho các em học sinh có tiềm năng.

“Lúc trước em sửa bài thi trong văn phòng, nghe được giáo viên khác nói rằng điều kiện gia đình của cô giáo dạy tiếng Anh rất tốt, cả nhà chồng cô ấy đều ở nông thôn. Năm đó ba mẹ cô giáo tiếng Anh đều không đồng ý cho bọn họ kết hôn.”

“Sau đó cô giáo tiếng Anh mang thai nhưng không cẩn thận bị sảy thai, sau đó không thể mang thai lại.”

Nói đến đây, Ninh Chi thở dài, trong cơn tức giận lại có chút khổ sở: “Mấy tuần trước, em và mấy bạn học trở về trường trung học cơ sở có nghe giáo viên khác nói, chồng cô giáo tiếng Anh đã ly hôn với cô ấy.”

“Bởi vì người đàn ông kia muốn có con, cô giáo tiếng Anh lại không thể mang thai, anh ta đã nɠɵạı ŧìиɧ với thư ký trong công ty.”

“Cô giáo tiếng Anh của chúng ta là người tốt như vậy, sao chồng cô ấy có thể làm như vậy chứ?”

Rõ ràng là chuyện của hai vợ chồng nhà người khác, cô còn tức giận, xúc động thay cho người ta, sao lại ngốc như vậy?

Trần Dã cũng có chút buồn cười.

Nhưng nhìn gương mặt cô tức giận đến phồng lên, tinh thần chính nghĩa bùng nổ, anh cũng nghiêm túc như đang cùng chung mối thù, gật đầu: “Người đàn ông kia không phải người tốt lành gì cả.”

Sợ cô tự tức giận đến nghẹn, bọn họ vừa vặn đi qua một tiệm bánh ngọt, Trần Dã đi qua mua một ly kem dâu tây cho cô.

Anh đưa ly kem cho cô, dịu dàng dỗ dành: “Em ăn cái này đi, đừng giận nữa.”

Ninh Chi dùng thìa nhựa cắn miếng dâu tây trên kem, ăn một miếng nhưng vẫn chưa hết tức.

Kết hôn hơn hai mươi năm đó, đi được tới đó đã dễ dàng gì rồi, cuối cùng lại vì chuyện không sinh được con mà muốn ly hôn? Để đến với người khác sao?

Hay là suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ vốn khác biệt nhau như vậy?

Cô dùng thìa chọc ly kem trong tay, hỏi Trần Dã: “Anh nói xem, đàn ông quan tâm đến chuyện con cái như vậy à? Có phải người đàn ông nào cũng muốn…”

Cô nghiêng đầu suy nghĩ, nói tiếp: “Muốn nối dõi tông đường ấy?”

“Ai nói vậy?” Ngữ khí của Trần Dã vô cùng kiên quyết phủ nhận.

“Vậy…” Ninh Chi lại hỏi: “Vậy sau này nếu anh kết hôn, vì nguyên nhân sức khỏe mà vợ anh không thể mang thai, anh sẽ vì thế mà ly hôn với cô ấy sao?”

Trần Dã nhướng mày hỏi ngược lại: “Đầu óc anh có bệnh chắc?”

Ninh Chi cười rộ lên, cắn một miếng kem lớn, đột nhiên tò mò hơn: “Vậy anh Trần Dã thích con gái như thế nào?”

Từ nhỏ đến lớn, hình như cô chưa từng thấy anh có tình cảm đặc biệt với cô gái nào cả.

Trần Dã nhìn cô, ánh mắt sâu lắng, đôi mắt đen nhánh phản chiếu bộ dáng của cô.

Khóe môi nhếch lên, anh nói: “Thích cô gái ngốc nghếch khờ khạo.”

“Hả?” Vẻ mặt Ninh Chi dại ra.

Không phải anh sẽ thích người thông minh, đáng yêu chút sao? Sao sở thích của anh Trần Dã lại không giống người thường như vậy?

Cô cắn thìa suy nghĩ nửa ngày mà vẫn không hiểu, dứt khoát hỏi thẳng: “Tại sao anh lại thích người ngốc nghếch?”

Đèn đường chiếu ra một vòng ánh sáng, sâu bọ bay tới bay lui dưới bóng đèn.

Trần Dã nhìn cô.

Đôi mắt hạnh của thiếu nữ khẽ mở, biểu tình tràn ngập sự hoang mang mờ mịt, lông mi đen dày giống như cây quạt nhỏ khẽ chớp.

Nhìn cũng rất đáng yêu.

Anh nhếch khóe môi mỉm cười, giọng nói trầm thấp chậm rãi: “Ngốc nghếch nhưng cũng có chút đáng yêu.”

Ninh Chi: ?

Anh nói cái gì vậy.

Cô thường được giáo viên khen là người thông minh đó.

Vậy chẳng lẽ trong lòng anh, cô không đáng yêu sao QAQ?