Trần Dã mím môi, rốt cuộc vẫn không hỏi vấn đề đó.
Đầu ngón tay Ninh Chi nắm chặt xiên tre, chọc vào trong túi giấy.
Một cái rồi lại một cái, quai hàm nhỏ khẽ phồng lên, mãi không chịu dừng lại.
Trần Dã vẫn giống như trước kia, mỗi lần đi ra ngoài mua cho cô một đống đồ ăn vặt nhưng anh lại không ăn miếng nào.
Chỉ có cô chủ động đưa đến thì anh mới ăn vài miếng.
Ninh Chi dừng bước, lại chọc thêm một xiên tre, giơ lên đưa tới bên miệng anh: “Anh cũng ăn đi, em mua phần lớn như này, một mình em ăn không hết.”
Trần Dã cũng cúi thấp đầu, há miệng, ăn hết thứ cô đưa tới.
Cùng lúc đó, Ninh Chi nhìn thấy cách đó không xa có một đôi tình nhân.
Cô gái cầm một hộp bạch tuộc viên, cũng giơ tay lên, làm nũng nói với người đàn ông bên cạnh: “Ông xã à, anh ăn đi, một mình em ăn không hết.”
Khung cảnh trước mắt cùng hành động vừa rồi của cô hoàn toàn giống nhau.
Trong tay người đàn ông kia còn mang theo túi xách nhỏ của bạn gái, Trần Dã cũng đang cầm hộ cặp sách của cô.
Ninh Chi giật mình một cái, hình như bộ dáng hiện tại của hai người bọn họ hơi giống người yêu của nhau ấy nhỉ, hình như cũng rất kỳ quái?
Hai người ăn cơm tối xong, đi đến trạm xe buýt, chờ một lát rồi lên xe.
Xe buýt vốn đã trống không, sau khi đi qua một công viên, rất nhiều ông cụ, bà cụ vừa tập thể dục xong lên xe.
Người nào người đó cũng có tinh thần, trong tay cầm một thanh kiếm gỗ hoặc là quạt lớn.
Trong tiếng cười nói vui vẻ, xe buýt cũng trở nên chật chội hơn.
Ninh Chi chịu cảnh chen chúc không ngừng di chuyển vị trí, không thể không tiếp xúc gần hơn với Trần Dã, cuối cùng gần như áp sát lên người anh.
Lông mày Trần Dã nhất thời nhíu lại.
Anh muốn nhấc cổ áo mình lên ngửi thử xem có mùi thuốc lá khó chịu lúc trước hay không. Thậm chí còn muốn mắng chửi cái tên tài xế xe buýt này, nhiều người lên như vậy mà không biết đường hạ thấp nhiệt độ điều hòa một chút!
Anh chảy mồ hôi, trên người nhất định sẽ có mùi.
Trước đó mấy bạn học nam hay chơi bóng trong giờ thể dục, ai cũng chảy nhiều mồ hôi, chờ đến khi tiết học kết thúc, trong phòng học cũng mang theo mùi của bọn họ.
Nhưng mấy bạn học nữ lại không giống như vậy.
Cho dù chạy lung tung trên đường nửa ngày, cũng chảy rất nhiều mồ hôi nhưng đến lúc về nhà, cô gái nhỏ vẫn vô cùng thơm tho, sạch sẽ.
Tựa như giờ phút này, trong không gian chật chội trên xe, Trần Dã vẫn ngửi được hương vị ngọt ngào từ trên người cô.
Anh rũ mắt xuống, không nhìn thấy cô gái nhỏ ghét bỏ gì mình thì tâm tình mới thả lỏng chút ít.
Dừng lại một trạm, người xuống xe ít mà người lên xe nhiều, chen chúc càng đông hơn.
Người ta chen chúc khiến cả gương mặt của Ninh Chi bị ép dán vào l*иg ngực Trần Dã.
Cách một lớp áo T-shirt, nhiệt độ nóng hầm hập trên người anh cùng với tiếng tim đập đều truyền tới tai cô.
Tim anh đập rất nhanh, mạnh mẽ mà hữu lực, ngay cả Ninh Chi cũng hoảng hốt, nhịp tim cũng tăng tốc theo.
Hai gò má nóng lên, từ tận đáy lòng nổi lên một tia thẹn thùng nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua khiến cô có hơi khó hiểu.
Bọn họ thân thiết cỡ nào cơ chứ, từ sáu tuổi đã quen biết, đến bây giờ đã mười năm rồi.
Trần Dã chứng kiến toàn bộ quá trình từ lúc cô thay răng sữa đến khi biết cô có kỳ kinh nguyệt đầu tiên.
Thậm chí, anh còn là người mua gói băng vệ sinh đầu tiên cho cô.
Đó là lúc bọn họ còn trung học, buổi chiều hôm đó cô thấy hơi đau bụng, mơ hồ cảm giác được có lẽ mình đã đến kỳ kinh nguyệt.
Bình thường ở trong lớp, Ninh Chi từng nghe mấy bạn nữ nói đến chuyện này nhưng đến khi thực sự xảy ra, cô cũng không biết mình phải làm gì.
Khoảng thời gian đó, em gái mới sinh phát sốt nằm viện, gần như ngày nào Trương Anh cũng ở trong bệnh viện, hoàn toàn không để ý đến cô, chứ càng chưa nói tới việc bà ấy sẽ nói cho cô biết cô phải làm gì khi đến kỳ kinh nguyệt.
Tiếng chuông tan học vang lên, Ninh Chi không dám rời khỏi chỗ ngồi. Chờ các bạn học đi hết, cô mới cẩn thận di chuyển một chút, nhìn lên ghế một cái.
Một vệt máu trên chiếc ghế màu xanh.
Ninh Chi càng không biết làm sao, bụng dưới đau đớn, hơn nữa quần của cô đã bị bẩn, căn bản không thể nào ra ngoài được.
Mặt trời bên ngoài cửa sổ đã lặn, trời tối đen kịt, hành lang trở nên vô cùng yên tĩnh. Những hình ảnh dưới sân trường trước kia chợt hiện lên trong đầu.
Các loại cảm xúc đan xen, cô ghé người vào trên bàn, nhỏ giọng òa khóc.
Không biết đã qua bao lâu, bả vai bị người ta vỗ nhẹ một cái. Hai mắt cô đẫm lệ ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Dã.
“Ai dám bắt nạt em, để anh đi đánh hắn.”
“Không ai bắt nạt em cả.” Cô lắc đầu với anh, nước mắt lộp bộp rơi xuống, thẹn thùng lắp bắp.
“Anh Trần Dã, em, cái kia của em tới rồi, quần bẩn, còn… còn dính lên ghế.”
Trần Dã nhíu mày một lát mới phản ứng lại ý tứ của cô là gì, trên khuôn mặt lạnh lùng thường ngày cũng xuất hiện một vệt đỏ ửng.
“Cái này có gì mà phải khóc cơ chứ, ghế bẩn thì lau sạch sẽ là được rồi.” Anh dứt khoát đổ nửa chai nước còn lại lên giấy ăn, lau sạch cái ghế.
Sau đó anh cởϊ áσ khoác trên người để cô mặc vào. Quần áo của anh rất lớn, vừa vặn che khuất quần bẩn của cô.
Trường học lúc này đặc biệt yên tĩnh, đã không còn nhìn thấy bóng người đâu nữa.
Chỉ có chỗ sân bóng rổ xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng bóng rổ nặng nề nện vào nền xi măng.
Cô bị anh cõng ở sau lưng, từng bước từng bước đặc biệt chậm rãi, đặc biệt cẩn thận.
Sau đó Ninh Chi về đến nhà, trong phòng tối om, ba mẹ đều không có ở đây.
Cô đi tắm rửa, thay quần bẩn, tìm nửa ngày cũng không tìm được băng vệ sinh trong nhà.
Cô đang muốn gọi điện thoại cho mẹ hỏi một chút thì tiếng gõ cửa vang lên, cô đi qua mở cửa đã trông thấy Trần Dã đứng ở bên ngoài, bên tay xách theo một cái túi.
Anh đi thẳng vào, nhét túi nilon màu đen vào tay cô, mất tự nhiên ho khan: “Cái này, em dùng đi.”
Dừng lại một chút, anh hỏi thêm một câu: “Em biết dùng như thế nào không?”
Ninh Chi mở túi nilon ra, nhìn thấy món đồ màu hồng nhạt bên trong.
Mặt cô đỏ lên, vội vàng gật đầu: “Biết, em biết mà.”
Thật ra thì cô không biết gì cả, sau khi vào nhà vệ sinh nghiên cứu một hồi mới xong.
Lúc đi ra, Trần Dã đặt hai hộp cơm mới mua lên bàn, hỏi cô: “Em ăn món nào?”
Cô chỉ miếng thịt kho thơm lừng kia, anh liền đẩy hộp cơm kia về phía cô.
Hiếm có bữa cơm nào mà cả hai người đều trầm mặc như này.
Ăn xong, Trần Dã dặn dò cô lên giường ngủ sớm, cô lắc đầu: “Không được, em còn chưa làm xong bài tập. Không nộp bài tập thì ngày mai giáo viên sẽ mắng.”
Cuối cùng, Ninh Chi vẫn nằm trên giường, Trần Dã đành phải ngồi trước bàn học, giúp cô chép lại từ vựng.
Một ngọn đèn bàn nho nhỏ làm mờ đi ánh sáng màu vàng ấm áp. Cô đắp chăn, cuộn tròn thành một cục.
Cậu thiếu niên càng viết càng bực tức: “Cô giáo của em bị điên à? Có mỗi một từ mà bắt chép mười lần, một lần phải chép hai, ba mươi từ mới? Có cần phải làm khó nhau vậy không?”
“Hay là để em viết đi.” Cô ngượng ngùng, muốn ngồi dậy.
“Viết cái gì mà viết, mau ngủ đi.” Anh đè cô xuống giường.
Di động rung lên, anh bắt máy, giọng nói hung dữ, đặc biệt nóng nảy: “Ông đây giúp em gái làm bài tập, làm gì có thời gian chơi với tụi mày.”
Anh quyết đoán cúp điện thoại, tiếp tục cầm lấy bút chép từ vựng hết từ này đến từ khác.
Đêm đó trăng đặc biệt tròn, Ninh Chi nhìn qua cửa sổ, thấy vầng trăng giống như một đồng tiền nhỏ.
Đến khi cô ngủ thϊếp đi, bên tai còn vang lên tiếng bút sột soạt trên trang vở.
Trong xe buýt, tài xế mở một bài hát tiếng Quảng rất cũ cũng rất kinh điển…
“Dù ngày sau có xa cách nhường nào, phiêu đãng phương xa cùng ta trên cung đường dài. Dù ngày sau có xa cách nhường nào, ánh trăng sáng đêm nay đã soi tỏ lòng ta. Cuối cùng vẫn không thể so nổi với cảnh đẹp trước mắt, để ta được thưởng thức trọn vẹn đêm nay…”
Ninh Chi bị hơi thở hormone tràn ngập trên người thiếu niên vây quanh, tuy có chút mồ hôi nhưng không hề khó ngửi.
Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Dã.
Trí nhớ xa xôi mà mơ hồ kia rõ ràng rất phiền não nhưng hình ảnh cậu thiếu niên ngồi trước bàn học, nghiêm túc viết từng nét chữ trên trang giấy trắng dần trùng khớp với người trước mặt.
Thiếu niên lớn lên càng cao, ngũ quan càng thêm sắc bén nhưng anh vẫn đối xử với cô rất tốt, vẫn không thay đổi chút nào.
Giống như thật sự coi cô như em gái ruột của mình vậy.
Diêu Thanh Thanh cũng có một người anh trai, Ninh Chi nghe cô ấy nói, từ nhỏ cô ấy đã cãi nhau với anh trai vì chuyện đồ ăn vặt, về chuyện điều khiển từ xa, có đôi khi còn đánh nhau nữa.
Nhưng anh Trần Dã chưa từng cãi nhau với cô, từ nhỏ anh đã dẫn cô đi chơi khắp nơi, mua đồ ăn vặt cho cô.
Có mấy bạn học nam hay trêu chọc cô, anh còn ra mặt giúp cô. Trần Dã cũng đặc biệt đối xử tốt với cô.
Qua hai trạm dừng nữa, rất nhiều người xuống xe khiến xe buýt lập tức trống không, phía sau có thêm mấy chỗ ngồi.
“Anh Trần Dã, chúng ta qua bên kia ngồi đi.” Ninh Chi mở miệng nói.
“Được.” Trần Dã đi cùng cô, ngồi xuống hai chiếc ghế song song.
Hiện tại đã không cần lo lắng cô sẽ ngửi được mùi thuốc lá hoặc mùi mồ hôi trên người anh nữa.
Nhưng anh lại luyến tiếc, hoài niệm cảm giác khi cô gái nhỏ gắt gao dán vào ngực mình.
Đang suy nghĩ miên man, Trần Dã đột nhiên nghe thấy người bên cạnh nghiêm túc nói: “Anh Trần Dã, em sẽ chăm chỉ học hành.”
Trần Dã: ?
Tuy rằng không biết vì sao cô đột nhiên nói như vậy nhưng chăm chỉ học hành là tốt.
Trần Dã cũng đồng ý gật đầu: “Ừm.”
Một giây sau, cô bé như nhận được sự cổ vũ gì đó, ngẩng mặt lên nhìn anh.
Ánh mắt cô sáng ngời, gằn từng chữ một, giọng nói càng thêm trịnh trọng: “Chờ em tốt nghiệp, em sẽ tìm một công việc thật tốt. Em sẽ kiếm rất nhiều tiền cho anh tiêu.”
Trần Dã: “...”
Cái gì cơ?