Sau khi biết mục đích cô đến đây, Tiết Bân hỏi: “Cậu vào tìm anh Dã với tôi hay là muốn tôi giúp cậu gọi anh ấy ra ngoài đây?”
Ninh Chi hơi kinh ngạc: “Tôi còn có thể vào trường của cậu sao?”
“Đương nhiên, có sao đâu chứ. Phòng bảo vệ ở trường này chỉ làm cảnh vậy thôi, muốn vào thì vào, muốn ra thì ra.”
Ninh Chi suy nghĩ một chút, cô muốn đi vào nhìn qua nơi Trần Dã ở mỗi ngày.
Động tác của cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc trên bàn vào cặp sách, mỉm cười với Tiết Bân, mắt hạnh trong suốt cong cong: “Vậy phiền cậu dẫn tôi vào một chút.”
Ninh Chi cầm trong tay một nửa chai nước chanh, đi theo Tiết Bân.
Lúc đi qua phòng bảo vệ, bảo vệ bên trong còn không thèm nhìn lấy một cái, đã đồng ý để bọn họ đi vào.
Hai tiết cuối buổi chiều là tiết tự học nhưng trong lớp không có ai ở lại học bài cả.
Cửa phòng học rộng mở, mọi người ra vào vô cùng tự nhiên, mấy hàng phía trước còn có học sinh cầm sách giáo khoa chơi đùa.
Trần Dã gác chân lên bàn, lười biếng dựa vào thành ghế, trong tay cầm điện thoại di động màu đen, đang chơi game cùng Phó Khải và Thành Nhất Minh.
Hạ Tiểu Đồng mang theo một túi quà tinh xảo, từ cửa sau của phòng học đi vào, trực tiếp đi tới trước mặt Trần Dã.
Cô ta vươn tay về phía Trần Dã, đưa món quà tới: “Nghe nói hôm nay sinh nhật anh, em đã chuẩn bị cho anh một món quà.”
Hạ Tiểu Đồng là hoa khôi của trường, dáng dấp rất xinh đẹp, trong nhà lại có tiền nên có không ít người theo đuổi.
Chỉ là cô ta chẳng để ai vào mắt cả.
Hạ Tiểu Đồng là người thích ngắm trai đẹp, chỉ thích Trần Dã đẹp trai nhất trường.
Mặc dù thái độ của anh đối với cô ta cho tận tới bây giờ đều là sự lãnh đạm.
Nhưng mà Hạ Tiểu Đồng rất thích đọc truyện ngôn tình, gần đây đặc biệt yêu thích nhân vật lạnh lùng, kiêu ngạo, khó theo đuổi như anh.
Bởi vậy cô ta càng tin tưởng vững chắc rằng Trần Dã càng lạnh nhạt với cô ta thì về sau, anh sẽ càng si mê, càng điên cuồng, càng yêu thương cô ta hơn mà thôi!
Trần Dã đưa mắt nhìn cô ta một cái, không nhận mà trực tiếp cự tuyệt: “Cảm ơn, không cần.”
Còn không thèm dừng lại dù chỉ một giây.
Nói xong bốn chữ, anh lại cúi đầu chơi game.
Hạ Tiểu Đồng: “...”
Ngay cả một dấu phẩy, anh cũng luyến tiếc cho cô ta sao?
Hạ Tiểu Đồng lại bị lạnh lùng cự tuyệt, tức giận rời đi cùng một đám chị em.
Hừ hừ hừ, cái tên đàn ông cặn bã này, để xem sau này anh theo đuổi tôi như thế nào!
Thành Nhất Minh cười muốn chết: “Anh Dã, anh lạnh lùng quá đi, tốt xấu gì cũng phải nói thêm hai chữ cho người ta chứ.”
Phó Khải cũng nói thêm vào: “Thật ra hoa khôi trường cũng rất được, xinh xắn, tuy tính cách hơi kiêu căng một chút nhưng vẫn rất đáng yêu. Ha ha, đúng gu em đấy.”
Thành Nhất Minh vô tình cười nhạo: “Cậu thích người ta nhưng chắc gì người ta đã để mắt tới cậu. Cậu có thể so bì với anh Dã chẳng cần nói nhiều một giây này sao?”
Phó Khải: “...”
Bọn họ trêu chọc nhau, cười đến quên cả trời đất. Trần Dã để điện thoại di động xuống, cầm lấy chai nước khoáng uống một ngụm.
Lúc lơ đãng ngẩng đầu, liền thấy cô gái nhỏ xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ, cười vẫy tay với anh.
Trần Dã chợt thở gấp.
Anh chưa từng nghĩ cô sẽ tới đây, sau khi cảm xúc vui mừng quét qua, cảm giác căng thẳng đột nhiên ập đến.
Trường trung học số một là trường trung học tốt nhất thành phố Nghi, anh chỉ dám đứng từ xa nhìn vào cổng trường.
Tòa nhà dạy học rất mới, cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, trên sân thể dục trải một lớp cao su màu đỏ, học sinh mặc đồng phục học sinh gọn gàng, trông ai cũng giống như ánh mặt trời mới mọc, tràn ngập hy vọng đối với tương lai.
Nhưng ở đây thì không.
Tòa nhà dạy học có chút rách nát, sân thể dục chỉ là nền đất xi măng cũ kỹ.
Học sinh nơi này lại càng không có dáng vẻ giống như học sinh, trang điểm rồi xỏ khuyên tai, tương lai mờ mịt như sương mù.
Trần Dã sợ hãi sự thất vọng và ghét bỏ tràn ngập trong mắt cô.
Nhưng may mà không có.
Ánh mắt cô gái nhỏ cong cong, thấy anh nhìn tới đây lại càng vui vẻ nở nụ cười tươi với anh, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu, bàn tay nhỏ bé dùng sức vẫy mạnh.
Trần Dã mặc kệ trò chơi đang dang dở, chạy ra ngoài với cô.
Phó Khải và Thành Nhất Minh thấy anh đứng dậy cũng ngẩng đầu theo, lúc này mới nhìn thấy Ninh Chi tới đây. Bọn họ cũng không thèm chơi nữa, đi ra ngoài cùng anh.
Trần Dã đi tới trước mặt Ninh Chi, nhìn chằm chằm cô một hồi, lông mày hơi nhướng lên: “Sao cánh môi em lại trắng bệch như vậy, bị bệnh sao?”
“Hả? Không có.” Ninh Chi ngẩn người, nhớ tới lời nói dối mình để xin nghỉ chiều nay.
Cô giơ tay lên, lấy mu bàn tay cọ sạch môi mình, đỏ mặt giải thích: “Chiều nay trường em tổ chức đại hội thể dục thể thao, em thi buổi sáng rồi nên muốn xin nghỉ buổi chiều để ra ngoài, thế nên em mới dùng một ít kem che khuyết điểm…”
Phó Khải nghe vậy, cười hì hì trêu chọc: “Thì ra học sinh giỏi cũng giả bệnh xin nghỉ.”
Ninh Chi nghe cậu ấy nói vậy thì càng ngượng ngùng, hai má ửng đỏ.
Tiết Bân hỏi: “Thì ra hôm nay trường cậu tổ chức đại hội thể dục thể thao, vậy cậu tham gia hạng mục gì?”
Ninh Chi trả lời: “Tôi chạy tám trăm mét.”
Tiết Bân lại hỏi: “Có thứ hạng chưa?”
Ninh Chi giơ hai ngón tay trắng mềm ra.
Thành Nhất Minh kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Bá thật, còn giành được vị trí thứ hai sao.”
“Không phải.” Ninh Chi đỏ mặt, lắc đầu, thành thật nhỏ giọng nói: “Là vị trí thứ hai từ dưới lên.”
Thành Nhất Minh: “...”
Trần Dã đã sớm đoán được kết quả này, anh cúi đầu cười ra một tiếng. Từ nhỏ cô gái này đã không giỏi mấy môn thể thao rồi.
Khi còn bé cô chạy theo sau anh, chưa chạy được bao xa đã thở hồng hộc, vừa thở hổn hển vừa nói: “Anh Trần Dã, anh chạy chậm một chút, em đuổi không kịp.”
Giọng điệu năn nỉ giống y như kẹo dẻo, vừa mềm vừa ngọt.
Trần Dã nhếch môi, không định để cô ở lại đây nữa, đưa tay cầm cặp sách của cô lên: “Đi thôi.”
Ninh Chi nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “Anh có thể đi sao? Không cần báo lại với thầy giáo chủ nhiệm à?”
Trần Dã: “...”
Cái trường học rách nát này, chuyện trốn học đã được coi là chuyện cơm bữa, chứ chưa nghe ai nói đến chuyện xin nghỉ cả.
Nhưng anh không muốn để lại ấn tượng vô học như vậy trong lòng cô: “Ừm, em ở đây chờ anh một chút, anh đến văn phòng xin nghỉ.”
Trong văn phòng.
Chủ nhiệm lớp Vu Học Dân nhìn cậu thanh niên trước mặt còn cao hơn ông một cái đầu, khϊếp sợ đến nỗi cái cằm sắp rớt xuống đất đến nơi: “Cậu mới vừa nói cái gì?”
Trần Dã: “...”
Trần Dã không chút do dự lặp lại một lần: “Thân thể em không thoải mái, muốn xin nghỉ chiều nay.”
Vu Học Dân kích động vô cùng!
Cái người bình thường hay trốn học ba, bốn ngày liên tục cũng chẳng sao, bây giờ lại đến tận đây xin nghỉ? Điều này nghĩa là sao?
Nghĩa là, chỉ cần thầy giáo không vứt bỏ bất kỳ gốc cây nào, cho dù đó có là cậu học sinh hư hỏng nhất thì cũng có hy vọng dạy dỗ được!
Vu Học Dân đứng lên từ trên ghế, vỗ mạnh vào vai Trần Dã, vẻ mặt vui mừng: “Được, em trở về đi, nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong, ông còn nhét trái quýt vào tay anh, vẻ mặt tươi cười từ ái: “Em cầm ăn đi, cái này giàu vitamin C, rất tốt cho sức khỏe.”
Trần Dã: “...”
Ninh Chi đợi ở hành lang không quá lâu đã thấy anh đi ra, trong tay còn có... một quả quýt vàng?
Trần Dã cũng chú ý tới ánh mắt của cô: “Chủ nhiệm lớp cho anh.”
Ninh Chi ‘oa’ một tiếng, ánh mắt sáng ngời: “Chủ nhiệm lớp anh tốt bụng thật đó.”
Trần Dã thu hồi biểu tình cạn lời vừa rồi, chợt cười rộ một tiếng, đưa quýt cho cô: “Em ăn đi.”
Ninh Chi vui vẻ bắt đầu bóc quýt.
Hai người đi xuống cầu thang, cô đã bóc xong vỏ quýt ném vào thùng rác, sau đó còn chia thành hai nửa.
Cô tách một múi cho vào miệng, sau khi nếm thử, mới đưa một nửa kia cho anh, cười híp mắt nói: “Rất ngọt đó anh Trần Dã, nếm thử đi.”
Ánh mặt trời mùa thu ấm áp chiếu lên mặt cô như thể một tấm kính lọc màu, nhìn cô có vẻ đặc biệt điềm tĩnh, cảm giác dịu dàng hòa ái.
Anh vuốt ve cái đầu nhỏ kia, khóe môi cong lên cười, trêu chọc nói: “Bây giờ em còn học được cách nói dối rồi ư?”
Ninh Chi khẽ đáp, khẽ cắn miếng quýt, trong khoang miệng ngập tràn mùi vị ngọt thanh của trái cây.
Cô ăn quả quýt, ngữ điệu mơ hồ không rõ, giọng nói lại vô cùng chắc chắn: “Em cũng không muốn nói dối đâu, nhưng em muốn trải qua ngày sinh nhật với anh.”
Hai người đến siêu thị Walmart gần nhà.
Trần Dã đẩy xe mua sắm, Ninh Chi đi ngay bên cạnh, thỉnh thoảng lựa chọn đồ trên quầy.
Đi tới khu rau quả, Ninh Chi đứng trước quầy bán cà rốt và cà chua, quay đầu lại hỏi: “Anh Trần Dã, anh muốn ăn trứng xào cà chua hay là gà xào cà rốt thái hạt lựu đây?”
Khách hàng lui tới xung quanh, đôi mắt Trần Dã mang theo nụ cười: “Trứng xào cà chua đi.”
Món đó có vẻ đơn giản hơn.
Ninh Chi cúi đầu, nghiêm túc chọn cà chua, cuối cùng mới chọn được hai túi đặt vào xe đẩy.
Sau khi tính tiền, bọn họ đến tiệm bánh ngọt, mua một cái bánh ngọt dâu tây.
Về đến nhà đã là năm giờ.
Trần Dã lấy ra một đôi dép bông nhỏ màu hồng nhạt trong tủ giày, vẫn là đôi dép cô dùng lần trước khi đến đây.
Ninh Chi thay giày, không chút câu nệ, xách túi đựng rau củ, nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp.
“Em nghỉ ngơi một lát đi, đừng để bản thân phải mệt mỏi.” Trần Dã lấy chai nước trong tủ lạnh, vặn mở, đưa cho cô.
Ninh Chi nhận lấy, uống hai ngụm: “Em không mệt chút nào, anh xách đồ nặng hết rồi còn gì.”
Nghĩ đến việc anh mang theo hai túi đồ lớn, xách từ cửa tiểu khu đến tận thang máy rồi về đến nhà, toàn bộ quá trình đều không thở dốc lấy một hơi, cô không nhịn được, chân thành cảm thán: “Anh Trần Dã, thể lực của anh thật sự rất tốt.”
Trần Dã đang uống nước, nghe đến đây suýt chút nữa đã bị sặc.
Anh biết cô gái nhỏ không có ý gì khác. Nhưng mà… anh không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lệch hướng.
Ninh Chi chỉ đơn thuần cảm khái một câu, nói xong, cô lấy túi cà chua ra, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu để nấu cơm.
Còn chưa mở vòi nước, thiếu niên sau lưng đột nhiên lên tiếng…
“Em không thể tùy tiện nói câu đó với tên đàn ông nào khác.”
“Hả?” Ninh Chi quay đầu lại, nhìn anh: “Câu nào vậy?”
Đầu nhỏ của cô hơi nghiêng sang, đôi mắt to như quả nho đen, vừa lớn vừa sáng, có chút khó hiểu.
Trần Dã không thể nói thành lời.
Cô còn quá nhỏ, sạch sẽ như tờ giấy trắng, không hiểu cái gì cả.
Anh thở dài, tự nhéo mũi: “Quên đi, không có gì.”
Ninh Chi trừng mắt nhìn, lòng hiếu kỳ tràn dâng: “Rốt cuộc là cái gì thế?”
Trần Dã vỗ nhẹ đầu cô: “Con nít con nôi, hỏi nhiều làm cái gì.”
Ninh Chi: “...”
Ai hỏi cơ chứ, rõ ràng anh là người khơi mào cơ mà!
Cô hừ một tiếng, không để ý tới anh nữa, xoay người tiếp tục rửa cà chua.
Vòi nước mở ra, trong phòng bếp vang lên tiếng nước chảy ào ào.
Bên ngoài cửa sổ có ánh chiều tà chiếu vào, trên mặt đá cẩm thạch phủ một tầng màu đỏ ấm áp.
Cái cổ trắng nõn của cô cũng bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng ấm áp, sợi tóc xõa xuống bên tai khiến cô đáng yêu như con cún nhỏ.
Trần Dã đứng sau lưng Ninh Chi, nhìn bóng lưng cô mà khóe môi khẽ cong lên.
Không biết vì sao, cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt cả, chỉ là tâm trạng đặc biệt tốt.
Ninh Chi biết xào rau, nếu cuối tuần Trương Anh phải tăng ca thì cô sẽ xuống bếp nấu cơm.
Hôm nay cô xào ba đĩa, trứng gà xào cà chua, thịt xào ớt và tôm chiên bóc vỏ.
Tuy tất cả đều là món ăn gia đình bình thường, không thể so sánh với những món ngon trong nhà hàng nhưng sắc hương vị đều có, mang lại cảm giác rất ấm cúng.
Trần Dã bưng đĩa đặt lên bàn ăn.
Ninh Chi ngồi xuống đối diện anh, hai người ăn sạch sẽ hết ba món ăn, một chút cũng không thừa.
Sau khi ăn xong, Ninh Chi đặt bánh ngọt dâu tây lên bàn trà, cô ngồi xổm xuống, cẩn thận cắm nến lên.
Sau đó cô châm lửa lên mấy ngọn nón, bốn phía lập tức xuất hiện một vòng sáng nhỏ ấm áp.
“Anh Trần Dã, anh ước nguyện đi.”
Cô vẫn duy trì tư thế ngồi xổm trước bàn trà, ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi tràn ra ý cười, bộ dáng ngoan ngoãn vô cùng.
Trần Dã rũ mắt, đôi mắt đen kịt bị ánh sáng từ ngọn nến chiếu tới.
Dưới cái nhìn chăm chú chờ mong của cô, anh nhắm mắt lại. Trong nháy mắt đó, cảm xúc bất chợt nảy sinh trong lòng là không nỡ.
Không muốn cô đi, muốn sinh nhật này trôi qua lâu hơn một chút, tốt nhất là để cô mãi mãi ở bên anh đi.
Chờ anh mở mắt ra, Ninh Chi đưa quà trong cặp sách cho anh: “Sinh nhật vui vẻ, hy vọng nguyện vọng của anh sẽ trở thành sự thật.”
Chiếc bánh ngọt kia rất nhỏ, hai người ăn là vừa vặn.
Ninh Chi thích ăn bánh ngọt dâu tây nhất.
Trần Dã nhìn cô bưng khay nhỏ, bàn tay nhỏ bé múc một muỗng bỏ vào miệng, trên mặt tràn đầy sự hạnh phúc.
Không tự chủ được, trong lòng anh cũng vui mừng theo.
Ngoài cửa sổ trời mưa tí tách, lúc đầu cơn mưa còn nhỏ, lâu dần mới bắt đầu lớn hơn.
Ninh Chi bưng khay đựng bánh, chạy ra ngoài ban công xem.
Mây đen ùn ùn kéo đến, cứ như thể bầu trời bị thủng một lỗ, mưa to ào ào rơi xuống.
Hạt mưa bị gió lớn thổi đến mặt cô, mang đến cảm giác mát mẻ, sảng khoái.
Ninh Chi nhìn cơn mưa lớn bên ngoài một lát, cảm xúc lập tức thay đổi.
Cô đứng trên ban công, rầu rĩ nhíu mày, nhìn mưa càng lúc càng lớn hơn, lo lắng hỏi ông trời: “Mưa lớn như vậy, làm sao tôi trở về được đây?”
“...”
Mi tâm Trần Dã khẽ giật giật.
Anh chưa bao giờ mê tín dị đoan nhưng hôm nay, anh đã tin.
Cũng may là ông trời đã chiều theo lòng người, đúng lúc có mặt giúp anh thực hiện nguyện vọng sinh nhật.
“Nói không chừng sẽ ngớt mưa ngay thôi, em đừng lo lắng.”
Ngoài miệng anh an ủi, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, tìm kiếm bài hát của Tiêu Kính Đằng.
Ừm, cũng không thể hoàn toàn trông cậy vào ông trời.
Dù sao thì… Ba phần dựa vào ý trời, bảy phần còn lại phải dựa vào chính mình.