Chương 14: Ngày 1 Tháng 8 Năm 2011 (2)

“Cô đang nói gì vậy?” gã hỏi, nhưng không nghe thấy câu trả lời.

Anh ta đang chế nhạo mình sao? Cô nghĩ. Làm việc ở trang trại đâu thể trả hết nợ cho mẹ tôi. Vy không chọn đi theo con đường này, và Trường lẽ ra phải hiểu điều đó. Cô cảm thấy mình không kiểm soát được cuộc sống của chính mình nữa, và ý nghĩ đó khiến l*иg ngực cô thắt lại. Triển lãm của riêng cô; gia đình nhỏ của riêng cô; ngôi nhà riêng của cô bên bờ biển; cô chẳng với được tới bất cứ điều nào trong số đó hết. Điều duy nhất cô có thể kiểm soát lúc này là liệu có nên dành những giây cuối cùng của cuộc đời mình dưới dòng hải lưu hay không, và cô thậm chí còn không chắc mình có đủ tiền để mua vé xe buýt.

Thời gian hai tiếng đồng hồ sắp kết thúc. Cô cài khuy áo, cầm túi xách đứng dậy. Không quay lại nhìn anh, cô hỏi, “Nếu tôi nói tôi có thể nhìn thấy âm thanh, anh có cho rằng tôi bị điên không?"

"Tôi không hiểu."

"Tôi nhìn thấy âm thanh. Chúng đều có màu sắc. Tiếng chim hót líu lo có màu nâu. Tiếng róc rách của nước có màu cam đào."

"Có. Tôi sẽ nghĩ cô là một kẻ lập dị." Gã xoa mũi.

Vy bật ra một tiếng cười trống rỗng. "Tôi cá là anh sẽ nghĩ vậy mà. Tôi từng coi mình là một người đặc biệt. Có lẽ chỉ những kẻ lập dị mới đề cao bản thân như thế thôi."

Gã nói, "Tôi đã nói với cô rồi. Cô đang—"

Vy đang tức giận—nổi xung. Cô chưa bao giờ cảm thấy căm ghét chất chứa trong lòng tới vậy. Bụng cô quặn lên, nóng bừng. Cô ghét gã, ghét băng nhóm của gã, ghét mọi thứ gã đại diện.

"Các người có biết các người là lý do khiến tôi trở thành gái mại da^ʍ không? Các người đến chỗ của tôi, lật tung nó lên, đập phá đồ đạc của tôi, phá hủy sinh kế của tôi. Các người tát vào mặt tôi, nói với tôi rằng tôi có hai tuần để trả cho các người hai mươi triệu tiền lãi." Cô vỗ tay lên những vết tím mờ, những vết mà từng là những vết bầm tụ cả máu. "Anh biết ai đã làm điều này với tôi không? Mấy người đã làm điều này với tôi! Người từ băng đảng của anh đấy. Các anh aem của anh đấy! Anh biết không có cách nào để tôi kiếm được nhiều tiền như vậy trong thời gian ngắn. Vậy mà anh đã đến chỗ của tôi và đẩy món nợ của mẹ tôi vào tay tôi. Vậy mà anh cũng nói với tôi rằng tôi không nên làm nghề này, anh cũng mặt dày thật đấy."

"Tôi không nói cho ai biết cô ở đâu," Trường đứng phắt dậy. Gã kinh ngạc—gã không biết gì về những chuyện này. Anh nghĩ việc để cô đến quận Hai đã là đủ an toàn. "Cô chạy sang một thị trấn khác. Lãnh thổ đó nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.”

Cô hối hả đi về phía cửa, vừa đặt tay lên nắm đấm cửa, vừa thấp giọng nói, “Tôi đã tin anh.”

"Cô nghe tôi." Trường cắn môi. Gã cũng tức giận, vì một lý do khác. Gã tức giận với chính mình. Tại sao gã bao nhiêu lâu nay không biết điều này? Tại sao gã có thể ngờ nghệch như vậy? Điều đó có nghĩa là trong mắt cô, gã chẳng khác gì một thằng khốn, ép buộc cô đi con đường bẩn thỉu này rồi bảo lãnh cô ra ngoài để gã có thể đóng vai một hiệp sĩ trong chiếc áo giáp trắng loáng. "Tôi xin lỗi. Tôi có thể đảm bảo với cô rằng tôi chưa bao giờ có ý định xấu xa nào cả. Hãy nói cho tôi biết cô muốn tôi làm gì.”

Sự phẫn nộ của Vy tan biến, và lý trí của cô ấy trở lại. Cô không thể tin mình vừa nói những lời đó. Tại sao mình lại đổ lỗi cho anh ta? Mình chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta có liên quan gì tới mấy chuyện đã xảy ra. Hay mình chỉ đang phát điên lên vì anh ta không đáp lại tình cảm của mình? Mình không thể bắt anh ta cảm thấy đau chỉ vì mình thấy đau.



"Nếu cô không còn tin tưởng tôi nữa, tôi hiểu." Trường đứng dậy. Bây giờ, gã đang bùng bùng lửa giận với Đại ca. Sáng đã đúng. Tên khốn đó chắc hẳn là người đã làm điều này.

"Anh có thể làm gì chứ? Nếu không phải anh cố tình đùa giỡn với tôi, thì điều đó có nghĩa là anh không có quyền lực để ngăn băng đảng của anh can thiệp vào cuộc sống của tôi, phải không?"

"Tôi—" Sự thật ập vào mặt Trường như một cơn lốc xoáy. Cô ta nói đúng. Từ khi nào mà Đại ca lại điều hành một chiến dịch mà không thông qua gã trước? Gã đang dần dần bị gạt sang một bên, đến mức trở thành một kẻ ngu ngơ chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.

"Tôi đi đây. Xin lỗi vì đã lớn tiếng với anh." Cô vặn tay nắm cửa.

“Tôi sẽ giúp cô,” gã nói, tay nắm lại thành nắm đấm.

"Anh không phải làm bất cứ điều gì cả."

"Tôi sẽ làm những gì cần thiết."

Vy tin lời gã—cô đã chọn tin gã từ lâu. Tuy nhiên, cô không hạnh phúc như cô nghĩ. Cô thà rằng quyết tâm của gã đến từ tình cảm của gã dành cho cô, chứ không phải là một cảm giác tội lỗi và ý niệm lầm lạc về công lý.

"Tôi đang trả dần được nợ cho mẹ. Anh đã giúp tôi đủ rồi."

"Tôi sẽ giúp," gã nói.

"Anh làm gì thì làm." Cô mở cửa.

Gã hỏi cô câu hỏi cuối cùng, "Giọng của tôi màu gì?"

"Đỏ. Đỏ như máu."