Chương 13: Ngày 1 tháng 8 năm 2011

Phạm Tường Vy nằm xuống chiếc giường trong căn phòng trọ rẻ mạt, mặt quay đi, tay cởi cúc áo. Những nét cọ màu tím mâm xôi lướt theo đầu ngón tay cô. Với một người làm công việc này, cô chẳng việc gì phải tỏ vẻ ngây ngô trước mặt những gã đàn ông khác. Nhưng với gã, cô cứ có cảm giác khác lạ. Cô chẳng rõ cảm giác ấy là gì, chỉ biết cô muốn mình có thể duyên dáng hơn. Bố dặn, đã là phụ nữ thì phải duyên dáng. Nếu cô trở thành một người phụ nữ cuốn hút trong mắt mọi người, có lẽ cô sẽ không còn thấy chán ghét bản thân nữa. Có khi Trường sẽ mến cô cũng nên.

Cô nằm ở một bên giường, cách Trường một sải tay. Không đυ.ng chạm. Không gì hết. Trường thậm chí còn không nhìn về phía cô. Cô chỉ có thể nhìn thấy đường viền quai hàm vuông vức của gã.

Gã dịch về một góc giường rồi gằn giọng, "Ngồi dậy đi."

Cô bò dậy, đôi mắt tròn xoe. "Anh không định làʍ t̠ìиɦ sao?"

"Không. Tôi chỉ muốn nói chuyện thôi. Đừng lo, tôi trả tiền đàng hoàng. Không ai ăn mất hai tiếng của cô mà lo."

"Nhưng, tại sao?"

Phải rồi, tại sao nhỉ. Gã đã tự hỏi mình điều đó vào những đêm gã ở một mình. Khi gã lớn lên, cũng đâu phải mọi người trả cho gã những đồng tiền gã đáng ra nên nhận được chứ. Gã nhớ về công việc đầu tiên của mình: một cửu vạn. Họ đã hứa với gã rằng sẽ tiền vào cuối tháng, và sau đó trì hoãn nó một tuần vì họ đang trải qua "khó khăn tài chính". Một tuần trở thành hai tuần. Hai tuần trở thành một tháng nữa. Khi Trường đến gõ cửa nhà họ lần thứ bảy, câu trả lời của họ cụt lủn. "Chúng tôi có rất nhiều người phải nuôi."

Một lũ xàm l*n, Trường nghĩ. Tao thì không cần tiền sao? Tao thì không cần ăn sao?

Có lẽ đó là lý do tại sao gã không hề do dự khi nhận công việc đòi nợ thuê này. Không chỉ là gã sẽ không phải lo lắng về tiền nữa, nhưng gã cũng có thể tự nhắc nhở bản thân rằng mình đang trừng phạt những kẻ nghĩ rằng mình có thể cướp đoạt tiền bạc và công sức kẻ khác mà không phải chịu hậu quả.

"Tôi kiếm ra tiền. Kiếm tiền thì thích tiêu kiểu nào cũng xong." Gã di dịch người đôi chút. "Nghe này. Đĩ thì lúc nào tôi cũng mua được. Nhưng thế giới này lạ lắm, cô ạ. Tiền có thể mua được điếm, nhưng không mua được người để bầu bạn. Nên khi mà tôi vẫn có thể mua được thời gian của cô bằng tiền, tôi phải tranh thủ thôi."

Vy thấy lạ. Cùng số tiền ấy, gã thuê ai "bầu bạn" mà chả được. Cớ sao phải là một con đĩ? Vy đăm chiêu. Cô cố lảng đi ánh nhìn của gã bằng cách nhìn chằm chằm vào đàn chim sẻ đậu trên đường dây điện đang hót líu lo ngoài cửa sổ. Cô sợ mình đang làm bộ mặt khó chịu—kiểu mặt cô thường làm khi bối rối—và cô không muốn gã hiểu lầm ý của mình.

Họ im lặng trong ít nhất hai phút, một khoảng lặng kì quặc. Đôi mắt của Vy vẫn dán vào cửa sổ, trong khi Trường nhìn chằm chằm vào bức tranh treo trên tường, vẽ một người phụ nữ bán khỏa thân đang khênh bên vai một chiếc bình bằng đồng.

Cuối cùng, Trường nói, đôi mắt cũng hướng về phía đàn sẻ mà Vy đang nhìn. "Nghe này. Tôi xin lỗi."

"Sao cơ?"

“Tôi cảm thấy tồi tệ khi quan hệ với một người mà tôi không nghĩ nên ở đây. Tôi chắc rằng cô không cần lời xin lỗi của tôi. Tôi cảm thấy mình giống như một kẻ đạo đức giả đang rao giảng về tình nghĩa sau khi đè cô ra phịch, vì vậy chắc là tôi xin lỗi chỉ để cảm thấy đỡ tội lỗi khi trả tiền đổi lấy thân xác cô thôi."

“Anh là một khách hàng trả tiền đàng hoàng. Không có gì phải cảm thấy tồi tệ cả.” Vy nhăn mặt. Trong phút chốc, cô cảm thấy như thể mình là vấn đề, và Trường hối hận vì đã chi tiền cho cô. Nhưng bản thân ý nghĩ đó thật nực cười, vì vậy cô tự nhủ mình cần ngừng suy diễn quá mức và cứ coi những gì gã ta nói là sự thật.

"Sao cô làm việc này?" Gã hỏi.

"Tôi làm việc như một con chó để có thể tiêu hoang như một con thú," cô đáp với nụ cười trên môi.

Trường bất giác cười lại. "Hôm nay không có tên khách nào làm gì ác ôn với cô chứ?"

"Không. Chỉ có tay hôm nọ thôi."

"À, cái tay mà bóp miệng cô ấy à?" Trường cười khẩy. Trong một lần gã và Vy làʍ t̠ìиɦ, gã cũng đã hỏi cô về tay đó. Hóa ra đó là một "khách quen" cũ của Vy. Đôi lần đầu mua da^ʍ, tay đó còn lịch sự từ tốn, nhưng rồi hắn bắt đầu có những đòi hỏi quá đáng hơn. Mặc cho cô nài nỉ, hắn ép cô dùng đồ chơi tìиɧ ɖu͙©, rồi ép cô nốc rượu. Hắn chưa bao giờ có hứng thú với tìиɧ ɖu͙© đường miệng, nhưng khi nghe Vy nói rằng cô không muốn khẩu da^ʍ, hắn bỗng dưng thấy khẩu da^ʍ là trò thi thú nhất trên đời. Vy không cãi lại bằng lời, nhưng cũng chẳng cho phép hắn, nên mới xảy ra cơ sự như hôm nọ Trường bắt gặp.



Vy gật đầu. "Nhưng sao anh ta không tới nữa nhỉ? Trước thì ngày nào cũng thấy tới gạ gẫm tôi. Ngay khi biết tôi về quận 1, anh ta cũng mò luôn tới được."

"Chắc là nó chán rồi. Đàn ông nhiều đứa cả thèm chóng chán mà." Sự thực thì hắn ta đang nằm trong viện với cái chân bị bó bột. Trường đã nhờ Sáng cùng mấy đàn em túc trực ngay cửa viện rồi. Khi nào tay đó vừa ló mặt ra khỏi bệnh viện phát, Sáng sẽ khiến cho hắn ta phải lết lại vào trong. "Nếu có đứa nào làm gì cô thì nhớ bảo tôi đấy. Cô đang làm việc cho tôi, tôi không để cô bị thiệt đâu."

"Anh không phải quan tâm tôi tới vậy. Xin anh giữ lời hứa là được." Trường đã không trả tiền mua cô nếu như cô không phải một món hàng trong mắt gã. Tôi nhất cô không nên hy vọng nhiều.

"Tôi vẫn giữ mà." Bình thường, nếu gái bán da^ʍ phải trả nợ cho bản thân hoặc người khác, Đại ca sẽ thu một nửa tiền công của họ. Trường chỉ lấy mười phần trăm từ Vy, bằng với những ả điếm không nợ nần khác. "Cơ mà việc vẽ vời kia cô bỏ hẳn rồi hả?"

"Ừ."

"Tôi đã nghĩ rằng cô vẽ khá đẹp đấy."

"Ồ."

Cô đã có thể trở thành một họa sĩ nếu cô muốn, gã định nói vậy, nhưng rồi cắn môi nuốt lời lẽ lại vào trong. Ai sẽ nghe lời khuyên từ một thằng côn đồ đi mua da^ʍ cơ chứ? Chẳng ai cả, trừ khi gã choảng vỡ đầu kẻ đó rồi bắt hắn phải nghe theo mình.

"Tại sao anh lại dùng tiền của mình vào việc này?" Cô hỏi.

Gã đáp câu hỏi của cô bằng một câu hỏi, "Thế cô cần tiền làm gì?"

"Để sống một cuộc đời đáng sống. Chẳng ai muốn sống khổ cả."

"Đó," hắn nhún vai.

"Tôi không hiểu."

"Tôi cũng muốn sống vui. Khi tôi ở bên cạnh đám côn đồ, tôi phải dùng ngôn ngữ chợ búa. Tôi phải ra vẻ ngông nghênh, sĩ diện, dù cho thực ra tôi cũng chỉ là thằng làm thuê mà thôi. Còn tôi mà nói chuyện với người bình thường ư? Bọn họ phắn thẳng. Tôi chỉ muốn nói chuyện với những người bình thường theo cách bình thường thôi."

Trường vén tay áo mình lên. Một vết cắt dài chạy dọc bắp tay đập vào mắt Vy. Nó mới nên da non, vẩy vẫn còn bám đặc trên đó. Thứ vẩy đã từng ứa máu và mủ, hoặc da bị lột lên trên, hoặc thịt lủng lẳng sang hai bên, hoặc tất cả những điều đó.

Gã nói, "Thấy vết chém này không? Tháng nào cũng phải có một vết. Làm gì có ai dám mở mồm nói chuyện với một kẻ mà sẹo mọc chi chít trên người, đúng không? Côn đồ thì phải ra dáng côn đồ, không thể nào có cảm xúc được."

Cô không đáp.

"Đó. Tôi sướиɠ đủ rồi. Có tiền mua tiên cũng được, phải không?" Gã khịt mũi. "Nên tôi mua người để nghe tôi kể rằng mình sướиɠ ra sao."

Vy soi vết cắt của gã rất kĩ. Hạnh phúc đâu trông như thế này. Cô muốn chạm tay vào đó, nhưng rồi nhanh chóng rụt tay lại. Trường thấy vậy, nắm lấy cổ tay cô, rồi đặt bàn tay của cô lên vết thương của mình. Cô đáng lẽ nên giật tay lại, nhưng cô không làm thế.

Gã giữ tay cô ở đây thêm một phút nữa. Hai người nín thinh, không trung như nín thở. Không màu sắc. Không gì cả.

Khi gã cuối cùng cũng thả tay cô ra, gã liếc thấy một vết hằn trong lòng bàn tay Vy.

"Này, mấy vết hằn trong lòng bàn tay cô ấy, trông chúng như là bị ai vụt liên hồi vào vậy. Không phải gần đây đâu, cứ như là nó ở đó được hàng năm rồi. Chúng đã mờ đi rồi đấy," rồi gã tặc lưỡi. "À, chết mẹ. Chắc là tôi vô duyên quá rồi. Có khi cô không thích nói về chuyện đó. Tôi chả biết. Đếch quan tâm thì vẫn dễ hơn."



"Tôi không nhớ vì sao chúng ở đó," cô vội rụt tay, đôi má ửng hồng.

"Không nhớ ư?" Gã nhíu mày.

"K-không nhớ. Trí nhớ của tôi kém lắm."

"Cứ—" gã muốn bảo cô nói với tôi đứa nào làm cô ra nông nỗi này, và tôi sẽ cho nó một trận, nhưng kịp dừng lại. "Được thôi. Tên cô là Vy phải không? Ít ra cô cũng phải nhớ từng nấy."

"Phải."

"Tôi gọi cô là thợ vẽ nhé. Cho nó thân mật. Thế có sao không?"

"Không sao." Tất nhiên là có sao. Tên cô là Vy, và đó là thứ duy nhất mẹ cô cho cô mà không đòi hỏi cô phải trả gì lại.

"Được rồi, cô thợ vẽ." Trường không đọc được thoáng nghi ngại trên khuôn mặt Vy. "Chắc tôi trông giống một thằng khốn đạo đức giả lắm khi mà nói câu này. Cơ mà thật kì quặc khi thấy cô ở đây, núʍ ѵú lồ lộ trước mặt tôi. Tôi không nghĩ cô nên ở đây."

Cô cau mày. "Vì sao? Anh nghĩ rằng tôi không được quyền kiếm tiền, không được quyền sung sướиɠ sao?"

"Không. Tôi thấy vết sưng tấy trên mặt cô hôm nọ. Hôm nay, tôi lại thấy một vết sưng tấy nữa." Trường châm điếu thuốc. Những lời hắn nói, lọt thỏm trong tiếng rít từng cơn, trong những cơn khói nhả ra trong không trung. "Nghề nào cũng là nghề. Đĩ cũng là nghề. Nhưng đồng tiền nào cũng có cái giá của nó. Cô hiểu điều đó, phải không?"

"Tôi biết."

"Sẽ có ngày, tôi trả giá. Tôi sẽ ăn chém, ăn đập, bị xích cổ vào tù. Ai mà biết được. Nhưng cô nên hiểu rằng, có thể sẽ có ngày . . . bọn họ sẽ chỉ tay vào cô, gọi cô là một con đĩ."

"Tôi biết."

Gã thở dài. "Cô đã nghe vụ con bé hai mốt tuổi chết vì ngã mương hôm nọ chưa? Có trên trang mấy của tờ báo Quận ấy. Tôi không đọc nên cũng chả rõ, mà thằng Sáng nó nói tôi hay."

"Tôi chưa." Vy ngập ngừng. Khuôn mặt cô bợt nhạt đi đôi chút.

"Tôi nói cô biết, nó không chết vì ngã mương đâu. Nó qua đêm với một đại gia có tiếng trong vùng, xong rồi sốc thuốc. Ông ta a lô cho anh em tôi tới ném cái xác xuống mương, rồi giả đò tự phát hiện ra. Lót tay cả khám nghiệm với cớm các kiểu rồi, xong trót lọt." Gã dừng lại đôi chút khi nghe thấy tiếng thở của Vy gấp gáp hơn. "Vụ này nhanh lắm, vì tụi nó bảo vì là điếm nên chết cũng chả ai quan tâm đâu."

Trường nghĩ thông rồi. Ngày nào gã còn địa vị, còn tiếng nói ở đây, gã còn có thể cho Vy một chút đãi ngộ. Nhưng nếu có ngày gã phải rời đi, sẽ chẳng ai cưu mang cô nữa. Rồi sẽ có kẻ ép Vy hôn nó, ép cô chầu rượu, ép cô chích thuốc.

Gã tiếp lời, "Tôi nghĩ là cô nên bỏ nghề này đi. Tôi nói thật ấy, bỏ cả quận Xanh đi. Bỏ đi một nơi nào xa xôi mà làm lại từ đầu. Cô sống một mình mà, và cô cũng kiếm đủ tiền rồi. Chẳng phải vướng bận gì cả."

"Nhưng anh không phải tôi, anh không hiểu," Vy đáp.

"Hiểu gì?"

"Những kẻ vô dụng thì không có lựa chọn." Giọng của cô xám xịt.