Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giới Tu Tiên Này Kỳ Lạ Quá

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô muốn tận mắt chứng kiến và phán đoán.

Dù sao tất cả cũng đã bắt đầu lại, cô còn có cơ hội.

Lộc San có chút bất đắc dĩ, cô bé cảm thấy bé ngoan Tống Nhất đã bị Lý Văn Văn dạy hư rồi.

Nhưng phần lớn bạn học đều như vậy, không coi trọng Đạo đức tư tưởng, thế nên cô bé cũng không tiện nói gì.

Vừa bắt đầu tiết học Đạo đức tư tưởng, trên tay mỗi người đã được phát ngọc giản kiểm tra.

Môn học này không phức tạp như Toán học, chỉ cần trả lời dựa theo kiến thức thông thường, đối với Tống Nhất mà nói thì không có độ khó.

1. Bạn nhặt được một pháp bảo ở trên đường, bạn quyết định giấu đi. Loại hành vi này có đúng không? Đồng thời nói rõ nguyên nhân.

Đáp: Sai. Phải nên xác nhận phẩm cấp của pháp bảo trước, những thứ không có giá trị thì không đáng để nhặt. Cất giấu làm của riêng sẽ khiến pháp bảo mất đi giá trị, nếu như không dùng được thì bán lại, đổi lấy vật có giá trị với bản thân. Nếu dùng được thì nên tận dụng thật tốt.

...

Bút dẫn thần rất thuận tiện, có thể giúp những học sinh không đủ thần niệm đưa những gì mà họ muốn viết vào trong ngọc giản, là đồ dùng học tập cần thiết cho người bình thường học tu sĩ cấp thấp có thần thức quá yếu.

Lý Văn Văn nói không sai, môn này thật sự rất đơn giản, là môn tặng điểm.

Không lâu sau, Tống Nhất và Lý Văn Văn đã cùng nhau nộp ngọc giản.

Giáo viên Đạo đức tư tưởng nhìn ngọc giản, nụ cười trên mặt dần dần cứng lại.

Tống Nhất không thể đi xem thi đấu bóng kiếm, bởi vì cô bị giáo viên Đạo đức tư tưởng tạm giữ lại.

Bi thương là một cánh cửa, Tống Nhất ở trong phòng học, Lý Văn Văn ở ngoài phòng học.

Đề kiểm tra với điểm tuyệt đối là 100, cô thi được thành tích mười mấy điểm, điều này còn vô lý hơn cả 0 điểm - Có một số câu, trông có vẻ như cô trả lời đúng, nhưng thật ra còn hỏng bét hơn cả trả lời sai.

Ví dụ như câu một, phán đoán là đúng, nhưng khi giải thích lý do lại khiến giáo viên nghẽn cơ tim.

Có thể nói môn của ông ấy là môn học đơn giản nhất, chỉ cần hoàn thành bài tập cơ sở, ông ấy cũng sẽ hào phóng cho các em học sinh có thêm thời gian hoạt động tự do.

Thầy giáo biết rất rõ, bồi dưỡng đạo đức không thể chỉ dựa vào sách giáo khoa một cách máy móc, mà là bồi dưỡng kiểu mưa dầm thấm đất trong cuộc sống.

Bài tập đơn giản như vậy, chỉ cần để ý một chút, về cơ bản đều được tám mươi điểm trở lên. Loại điểm thấp đến sáu mươi điểm như của Lâm Tắc đã là đối tượng trọng điểm cần quan sát rồi.

Đương nhiên, thầy giáo cũng biết là do cậu ta không làm bài cẩn thận.

Dạy học nhiều năm, ông ấy chưa từng gặp kiểu học sinh "Rõ ràng đã làm bài rất nghiêm túc, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược" như Tống Nhất.

Trước đó ông ấy đã nhận được hồ sơ của Tống Nhất, nhưng bởi vì Tống Nhất có vẻ chung sống rất "Hòa hợp" với các bạn học, trẻ con rất dễ bị hoàn cảnh thay đổi, thế nên ông ấy cũng không để bụng.

Nhưng bây giờ, ông ấy đã cảm thấy rất hóc búa.

Lý Văn Văn cũng không hiểu gì: Kinh nghiệm mà cô bé truyền dạy cho Tống Nhất không có vấn đề gì mà, tại sao cô lại không được ra?

Nhưng cũng hết cách, cô bé chỉ có thể tường thuật trực tiếp lại cho Tống Nhất sau vậy. Lý Văn Văn vẫy tay, chuồn rất nhanh nhẹn.

Ở lại cùng Tống Nhất là chuyện không thể nào, tuy cô bé có nghĩa khí nhưng cũng có hạn.

Lâm Tắc vốn tưởng rằng cậu ta lại bị thầy giáo giữ lại lải nhải, nhưng có Tống Nhất xếp bét, cuộc sống của cậu ta đột nhiên tốt hơn hẳn.

Hảo cảm của Lâm Tắc với người bạn cùng bàn này đột nhiên tăng vọt!

Sau khi mọi người nộp ngọc giản kiểm tra xong, trong phòng học đã gần như trống không, chỉ còn lại thầy giáo Đạo đức tư tưởng và Tống Nhất đang nhìn nhau.

"Đến văn phòng của thầy đi."
« Chương TrướcChương Tiếp »