Chương 30

Bây giờ giới tu tiên này đã đi lệch đến như vậy, chẳng lẽ thiên đạo sắp xếp cho cô xuyên đến đây là vì để cô lập lại trật tự ư?

Tống Nhất đột nhiên cảm thấy áp lực.

Không lâu sau, Lâm Tắc đã bán hết bùa, trở về chỗ ngồi của mình, không ngờ lại là bạn cùng bàn của Tống Nhất.

"Ô, bạn cùng bàn mới, trùng hợp quá, chúng ta có duyên như vậy, sau này phải ủng hộ việc buôn bán của tôi nhiều hơn nhé. Chỉ cần đúng giá tiền, tất cả đều dễ nói chuyện. Nể tình cậu là bạn cùng bàn, tôi sẽ giảm giá cho cậu."

Tống Nhất nói mà không có biểu cảm gì: "Không cần."

Lâm Tắc tự xưng "Toàn bộ giới tu tiên không có mối làm ăn nào mà cậu ta không làm được", khai giảng được hai ngày có thể nói là mọi việc đều thuận lợi, không ngờ lại bị Tống Nhất từ chối dứt khoát.

Nhưng cậu ta vẫn cười tủm tỉm: "Đừng có nói chắc chắn như vậy chứ, lỡ như thì sao. Đúng rồi, cậu tên là gì?"

"Tống Nhất." Tống Nhất vừa nói vừa ra tay bất ngờ, đặt tay lên tay Lâm Tắc.

Lâm Tắc không né tránh mà nói: "Lần sau chạm vào tôi sẽ thu phí đấy nhé."

Tống Nhất lập tức thu tay về, hỏi: "Thiên phú của cậu tốt như vậy, tại sao không chăm chỉ tu luyện?"

Vừa rồi Tống Nhất đã sờ cốt linh của cậu ta. Cậu ta chỉ mới mười tuổi mà đã có thực lực Luyện Khí cấp tám. Tuy cô không kiểm tra linh căn của cậu ta nhưng chắc chắn không tầm thường.

Người như vậy lại đam mê buôn bán, chẳng phải lãng phí hay sao?

Giới tu tiên trước đây đương nhiên cũng có thương nghiệp buôn bán, tông môn lớn phải nuôi sống nhiều người như vậy, chắc chắn bên dưới phải có sản nghiệp.

Nhưng kinh thương suy cho cùng chỉ là tiểu đạo, thực lực mới là quan trọng nhất.

Không có thực lực, dù có kiếm được nhiều linh thạch đến mấy cũng không giữ được.

Những thứ có giá trị thật sự cũng không thể mua được ở bên ngoài, cuối cùng vẫn phải xem thực lực.

Kẻ mạnh đến cuối cùng vẫn phải theo đuổi đại đạo. Việc kinh doanh của tông môn đều giao cho một số trưởng lão, chấp sự thiên phú chẳng ra sao, cơ bản đều đã đi đến cuối xử lý. Nếu như vì kinh doanh mà làm chậm trễ việc tu luyện của bản thân, đây mới thật sự là bỏ gốc lấy ngọn.

Lâm Tắc dựng ngón tay cái cho bản thân: "Tôi cảm thấy thiên phú của tôi chính là buôn bán, tôi tuyệt đối sẽ không lãng phí thiên phú, cảm giác khi nhìn thấy số dư tăng lên sảng khoái biết bao."

Cậu ta truyền dạy kinh nghiệm buôn bán của mình cho Tống Nhất: "Cậu có biết chi phí để mở một tiệm tạp hóa trong trường học cao bao nhiêu không? Nhưng tôi đi học ở đây, tiện thể nhập hàng kiếm tiền, vốn không cần chi phí gì cả! Tôi rất thích nơi này, các bạn học đều là nhân tài, tiêu tiền lại hào phóng."

Tại sao cậu ta lại muốn chia sẻ với Tống Nhất?

Bởi vì cậu ta cảm thấy Tống Nhất nghe hiểu, như vậy mới có ý muốn chia sẻ. Nhưng loại cá tính này của cô, vừa nhìn là biết không phải hạt giống kinh doanh, không cần lo lắng cô cướp bát cơm của cậu ta.

Lâm Tắc cảm thấy cậu ta có thể lăn lộn ở trong trường học mãi, cho đến khi trưởng thành.

Tống Nhất nhìn cậu ta chằm chằm và nói: "Nhưng nếu như tôi tu luyện đến cảnh giới mạnh hơn cậu, tôi có thể cướp sạch đồ của cậu mà không mất gì."

Thật ra Tống Nhất không có ác ý với cậu ta.

Lâm Tắc có thiên phú, cô cũng chẳng có gì phải ghen tị. Nói một lời thực tế nhất, cô ước gì có một "Thiên tài" chia sẻ áp lực với cô, như vậy xác suất cô bị để mắt tới sẽ nhỏ đi không ít.

Tống Nhất cảm thấy, muốn lập lại trật tự thì phải chọn một người để thăm dò nông sâu. Thế nên, cô đang tiến hành đề nghị "Ý tốt" cho Lâm Tắc.

Lâm Tắc trợn tròn mắt nhìn cô, sau đó quay đầu chạy ra ngoài: Thầy ơi, bạn cùng bàn mới của em là tội phạm, à không, là tội phạm tương lai!