Chương 28

Lý Văn Văn đắc ý nói: "Trước khi khai giảng tớ đã chọn sẵn vật dụng cá nhân rồi. Những thứ như tăng phòng ngự, tăng công kích đều là pháp khí vô dụng ở trong trường học, tất cả đều thêm chú tự động làm sạch mới là hữu dụng nhất."

Nói xong, cô bé vỗ bùa nhẹ người lên người mình, sau đó cả người nhẹ nhàng nằm sấp lên lưng Tống Nhất, lẩm bẩm: "Tớ ngủ thêm một lát nữa, đến thì gọi tớ. Chúng ta thay phiên nhau, lần sau tớ cũng cõng cậu."

Tống Nhất: “...”

"Nên mới nói, tu tiên đúng là thiên địch của trẻ con."

Tống Nhất cố nén xúc động muốn xé Lý Văn Văn xuống, nghiêm mặt cõng cô bé đi ra ngoài.

So với lần đầu tiên cô đi ra, lúc này trên hành lang đã có rất nhiều người.

Tống Nhất cho rằng kiểu như Lý Văn Văn đã là giống loài đột biến, không ngờ đây mới là hiện trạng của người tu tiên hiện nay: Có người dùng bùa nhẹ người để bạn cùng phòng làm thay, cũng có người dùng bùa dẫn đường để nhắm mắt đi đường, còn có người dùng bùa đi nhanh để cuốn đi như một cơn gió...

Đương nhiên, cũng có một số người bình thường hiếm hoi.

Người đi ra từ phòng ký túc xá bên cạnh nhìn thấy gương mặt xa lạ của Tống Nhất, lại nhìn Lý Văn Văn trên lưng cô, bèn tò mò hỏi: "Cậu mới tới à? Tại sao hôm qua không gặp cậu?"

Lý Văn Văn mở mắt ra, trả lời thay Tống Nhất: "Tối hôm qua cậu ấy mới đến, sau này sẽ học chung lớp với chúng ta."

"Vậy chúng ta cùng nhau đi thôi." Bọn họ nhiệt tình chào hỏi Tống Nhất: "Cậu tên là gì? Tớ là Tần Dao, cậu ấy là Lộc San."

"Tống Nhất."

"Uầy, A Nhất, cậu đi theo đường chị gái ngầu lòi à?"

Tống Nhất: ?

Khi cô cảm thấy mình đã thích ứng với môi trường này, những người này lại bỗng thốt ra những từ ngữ khó hiểu.

Bây giờ Lý Văn Văn đã không còn buồn ngủ nữa, cô bé hâm mộ mà nhìn những người cuốn đi nhanh kia, nghiến răng nói: "Tớ chuẩn bị ít quá rồi, không ngờ bùa đi nhanh lại hữu dụng ở trường như vậy. Đến lúc tớ muốn mua thì tiệm tạp hóa đã bán hết, đáng ghét! Tuần sau tớ nhất định sẽ mang nhiều một chút!"

Cô bé còn nói: "A Nhất, chúng ta cũng nhanh lên!"

Tống Nhất bèn nói: "Tớ cảm thấy cậu có thể xuống và tự đi được rồi."

Lý Văn Văn lập tức im lặng.

Tống Nhất cũng không định quăng cô bé xuống, cô chỉ nghĩ rằng: Có lẽ những người này vẫn rất coi trọng tu tiên. Đừng thấy Lý Văn Văn hay nói không quan tâm, nhưng cô bé vẫn có ý thức bắt kịp và cảm giác cấp bách.

Còn một lát nữa mới vào học, Lý Văn Văn lại có chút mong ngóng - Đây mới là thái độ nên có khi đối diện với tu tiên.

Năm phút sau, nhóm bọn họ đến phòng học.

Lý Văn Văn vọt vào: "Ai làm bài tập xong rồi? Cho tớ mượn chép với!"

Lý Văn Văn chạy đến trước mặt một nam sinh: "Trần Chấn, cậu làm xong chưa? Nếu không..."

Cô bé lấy hột quả vui vẻ hôm qua còn thừa ra, cười hì hì nói: "Tôi sẽ để cậu cười đến lúc vào học."

Trần Chấn chậm rãi nói: "Chắc chắn Lộc San làm xong rồi, cậu chép của cậu ấy không được à?"

"Thôi đi, thành tích của cậu ấy tốt như vậy, chép là thầy giáo phát hiện ngay, nếu như không phát hiện, lỡ thầy lại có kỳ vọng không thực tế về tôi thì phải làm thế nào?"

"Cho cậu chép cũng được, đưa hột quả vui vẻ cho tôi."

"Chốt kèo."

Tống Nhất: ???

Thế nên, Lý Văn Văn tích cực như vậy chỉ đơn giản là vì chừa thời gian chép bài tập?

Cô bé giữ lại hột quả vui vẻ nói là muốn trêu mọi người, nhưng thực tế là vì để thuận lợi cho việc chép bài tập hơn?

Rất rõ ràng, Lý Văn Văn không phải là người duy nhất chưa làm bài tập.

Ngoài ra, trong những người đến lớp sớm có người đang nói chuyện qua cửa trò chơi như thế nào, có người đang nói chuyện bữa sáng ăn gì, cơ bản là không có tu luyện đứng đắn!

Tống Nhất có thể cảm nhận được, phần lớn người trong lớp đều là người bình thường, chỉ có một số ít người dẫn khí thành công, nhưng cũng chỉ là trình độ Luyện Khí cấp một.