Chương 17

"Đây là những thứ cần phải học trong môn văn hóa cơ sở. Cô giáo nói rồi, cơ sở vững chắc thì tu luyện mới hiệu quả. Biết bên ngoài mà không biết bản chất, khi tu luyện dễ gặp phải nút thắt cổ chai. Thế nên chúng ta cũng đừng quan tâm đại đạo với không đại đạo gì nữa, ngay cả thi văn hóa cơ sở cũng không qua thì chỉ có thảm..."

Bản thân Lý Văn Văn không phải là đứa trẻ ngoan ngoãn gì, nhưng cô bé rất tiêu chuẩn kép, nếu có người ầm ĩ hơn cô bé, cô bé sẽ cảm thấy phiền phức. Đứa trẻ ngoan ngoãn còn hơi ngốc như Tống Nhất (Tống Nhất: ?) lại rất hợp ý cô bé.

Vì vậy cô bé hỏi Tống Nhất: "A Nhất, cậu không có cha mẹ đúng không? Cậu không có tiền tiêu vặt đúng không? Thế nên ngay cả "Tiên nữ thay đồ" cũng chưa từng chơi."

Thật ra cô bé hỏi như vậy có chút đâm vào lòng người, nếu đổi thành một đứa trẻ thật sự thì sẽ trở mặt với cô bé.

Nhưng đối với Tống Nhất mà nói thì chẳng là gì, cô từng nghe những lời độc ác hơn những lời này không biết gấp bao nhiêu lần, lời nói ngây thơ của một đứa trẻ chưa đến mức khiến cô kích động: "Ừm."

"Vậy cậu có muốn làm em gái tớ không? Làm con gái của cha mẹ tớ, bọn họ sẽ phát tiền tiêu vặt cho cậu, cậu chỉ cần đưa cho tớ một nửa là được, cậu có thể giữ lại một nửa."

Cô bé được hời, Tống Nhất cũng không lỗ, cả hai cùng có lợi.

Bàn tính của Lý Văn Văn kêu vang lách tách.

Tống Nhất: “...”

Đứa trẻ này nghiêm túc đó à?

Cô từng gặp rất nhiều người muốn trở thành người nhà của cô, mỗi người bọn họ đều mang ý xấu riêng, nhưng đều sẽ chơi chiêu tình cảm với cô.

Mục đích của Lý Văn Văn lại được biểu hiện rất rõ ràng, nhưng lần đầu tiên cô nghe nói muốn trở thành người nhà của cô là vì để cô cung cấp tiền tiêu vặt!

Nhưng theo quan điểm "Ăn chơi mới là quan trọng nhất" của đứa trẻ này, có lẽ không phải cô bé đang mưu toan gì với cô, mà là bản thân vốn đã thiếu thông minh như vậy.

Thấy Lý Văn Văn còn chuẩn bị lải nhải, Tống Nhất vội nói: "Tớ muốn ngủ."

Lý Văn Văn vẫn chưa thỏa mãn: "Thôi được rồi."

Trong một hoàn cảnh xa lạ như vậy, cách đó không xa còn có một người xa lạ đang nằm, Tống Nhất cho rằng mình sẽ rất khó ngủ.

Nhưng hôm nay cô đã trải qua quá nhiều chuyện, từ độ kiếp thất bại đến xuyên không, từ Cục Cảnh sát đến trường tiểu học tu tiên, cơ thể không có linh lực này đã rất mệt mỏi. Thế nên vừa mới nằm xuống không lâu, cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.

"A Nhất? A Nhất?" Lý Văn Văn vẫn chưa buồn ngủ, cô bé khẽ gọi hai tiếng, sau khi xác nhận Tống Nhất đã thật sự ngủ thϊếp đi, chỉ đành thở dài bất đắc dĩ.

Tại sao lại không chơi lệnh bài thân phận chứ?

Bởi vì đã đến thời gian bảo vệ trẻ vị thành niên, rất nhiều chức năng trên lệnh bài thân phận đều đã bị hạn chế.

Mà Tống Nhất lại mơ một giấc mơ.

Cô mơ thấy có một người không rõ mặt xuất hiện ở trước mặt cô: "Cô chọn tay trái hay chọn tay phải?"

Trên tay trái của người đó cầm một quả vui vẻ, tay phải cầm một nắm quả đắng.

Tống Nhất lựa chọn quả đắng không chút do dự.

Người trong mơ cười khằng khặc hai tiếng: "Trả lời sai."

Sau đó chính là một kiếm xuyên tim.

Hình ảnh thay đổi, cô đang tĩnh tọa tu luyện, linh lực đang chạy trong cơ thể, bỗng nghe thấy một giọng nói hỏi: "Nếu có hai luồng linh lực đang chạy trong cơ thể, tốc độ di chuyển của một luồng linh lực là một mét trên giây, năm giây sau hai luồng linh lực này gặp nhau ở đan điền, xin hỏi..."

Tống Nhất đau khổ ôm đầu: "Tôi không biết! Tôi thật sự không biết!"

Sau đó cô giật mình tỉnh lại.

Tống Nhất lau mồ hôi lạnh trên trán.

Cơn ác mộng này có chút đáng sợ: Rõ ràng cô là một thiên tài tu luyện, nhưng trong mơ, dường như cô còn không biết tu luyện như thế nào.