Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giới Thần

Chương 1011: ATuLa Nhân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thiên nhẹ mỉm cười nhìn sự ngây ngô của nàng.

"Thiên ca...huynh,..từ lâu đã tính đến chuyện này phải không?"

Nàng còn nhớ rất rõ, lúc mà hắn thấy nguyền rủa của nàng ngoài cái câu "nàng rất đẹp" ra vẫn còn một thái độ giống như đã tính tới trước.

Sau đó nàng không nói lại chuyện này, hắn cũng không nói

Cả 2 người đều như vậy âm thầm im lặng, nhưng mà dưới bài giảng của hắn lại dĩ nhiên chế ra cho nàng một bện pháp hóa giải trớ chú vô cùng tốt, giúp nàng suốt thời gian qua không còn cảm thấy đau đớn.

Càng là đến ngày hôm nay không ngờ giả đan lại bộc phát dị năng đem khí vận, niết bàn hỏa và huyết mạch của Phượng Cửu thôn phệ, đơn giản cứu nàng một mạng.

Càng đặc thù là nó lại nghiễm nhiên hình thành một thể độc lập tựa như phân thân, và bây giờ lại càng ứng hợp với Thái Dương Thiên Đạo mà nàng lĩnh ngộ.

Ráp y khuôn vào một không sai khác một li, cứ như vậy liền mở ra cánh cửa lớn cho đại đạo của nàng đi tới.

Lúc này viên giả đan của nàng đã bị mấy trăm loại hỏa hệ pháp tắc cuốn lại thành một hình cầu, Niết Bàn Hỏa làm mồi lửa mang đặc tính vĩnh sinh vĩnh tồn, tuần hoàn bất tử này làm thành hạch tâm.

Thái dương đạo hình thức ban đầu, một cái mặt trời nhỏ dạng phôi.

Càng đáng nói đó là lúc quy tắc nhập thân, liền đem nguyền rủa lực này phai mờ đi một phần, tuy chưa tan biến cũng không giải phong huyết mạch phượng hoàng và tiên thiên xinh đẹp chi đạo của nàng nhưng lại không thể ảnh hưởng được tới Thái Dương giả đan của nàng.

"Uhm, còn thiếu một thứ nữa, bất quá...cơ duyên chưa tới"

Nhận được câu trả lời của hắn, sắc mặt Cửu Lý Minh Phượng liền dãn ra biểu tình "quả nhiên là thế"

"Giờ nàng không cần giải phong, chỉ cần chuyên tâm tu luyện thái dương đạo, còn nguyền rủa đó nữa....thứ bổ ích như vậy, không nên đem hủy"

"Ah..." Cửu Lý Minh Phượng không hiểu 2 chữ "bổ ích" của hắn khi nói về cái nguyền rủa ác độc đã khiến nàng chịu biết bao đau khổ này

Thiên mỉm cười không nói

"Nguyền rủa là con dao 2 lưỡi, chỉ cần nàng mạnh...cán dao sẽ về tay nàng"

"Uhm...thϊếp sẽ cố gắng tu luyện, phải rồi còn nàng ta..chàng định làm gì?" Cửu Lý Minh Phượng chỉ tay tới chỗ Phượng Cửu

"Ta khuyên chàng vẫn nên thả nó đi, Phượng tộc uy nghiêm trọng đại, bản tính cao ngạo đến cực đoan, thực lực lại to lớn đáng sợ, chúng ta e rằng chọc không nổi"

"Uhm..."

"Ta nghĩ nên bắt nàng ta phát ra Phượng Tế lời thề, sau đó thả đi..."

"Uhm.."

"Với lại, phải xóa đi ký ức về chàng, xóa hết phượng tức lưu lại tại đây.."

"Uhm.."

"Thiên ca, huynh có nghe ta nói không vậy, sao cái gì cũng "uhm" là sao"

Lúc này, ánh mắt Thiên nhìn tới Phượng Cửu là chỉ có một cỗ tà hỏa thôi thúc, dương căn không biết khi nào đã chỉ thiên mà đứng.

Từ khi Song Tu Giới Điệp hình thành, khả năng kiềm chế của hắn trước mỹ nữ lại càng kém.

"Được rồi...phượng tộc của nàng ah, tới bao nhiêu...ta sẽ thu bấy nhiêu, tốt nhất là kéo cả đàn cùng tới" hắn cười lên có chút bá khí có chút đê tiện, tay phải nhẹ vươn ra.

Theo đó, Phượng Cửu lập tức sợ tái hết mặt bị bóp thành một con chim nhỏ vô lực giãy dụa rơi vào bàn tay hắn.

Không cần nghĩ ngợi, tay hắn vung cái liền ném nàng vào trong Song Tu Giới Điệp

"Được rồi, trở về đi thôi!" nói xong hắn cùng Cửu Lý Minh Phượng phá không bay đi cũng chẳng cả thèm bận tân đi xóa dấu vết

.................

Hoa Linh Quốc, Doãn Thương Khách Điếm.

Một lần nữa Thiên trở về đây, là mang theo Cửu Lý Minh Phượng cùng vào.

"Tiêu ca...huynh về rồi " Doãn Kế Anh thấy hắn liền chạy ra tiếp đón.

"Tiêu ca?...." Cửu Lý Minh Phượng nghi vấn

"Uhm, tiêu ca...nàng là ai?"

Thiên nhẹ nắm tay Cửu Lý Minh Phượng tiến vào trong, hành động chứng minh tất cả, chúng nữ nhìn thấy thế đều nhất loạt im lặng, bầu không khí thoáng chốc liền tràn ra một loại địch ý

Dắt theo nữ nhân về, đó là chuyện các nàng không khó nghĩ, nhưng chỉ mới đi có hơn canh giờ đã dắt về 1 nữ nhân là chuyện phải lo rồi.

Càng đáng nói, là nữ nhân này nữa...cũng quá đặc biệt đi, không sai là đặc biệt...xấu xí

Cửu Lý Minh Phượng với làn da đầy nốt phồng rộp xen lẫn đen và đỏ, khắp cả người đều không chỗ lành lặn, tuy dáng người có chút lả lướt nhưng tổng quát lại vẫn là.....rất kinh dị.

"Nàng bị chút vấn đề, sẽ rất nhanh được giải quyết"

Thiên vừa lên tiếng bầu không khí liền bị phá vỡ, chúng nữ xưa nay không bao giờ nghi ngờ hắn, thái độ cũng theo đó ôn tồn hơn

"Tiêu ca, có một người tới tìm huynh "

"Uhm, quả nhiên tới rồi sao?"

Theo đó Cửu Lý Minh Phượng được các nàng líu ríu trò chuyện kéo vào trong, còn Thiên đi ra ngoài.

Vừa tới phòng khách liền thấy một bóng ảnh quen thuộc có chút kinh dị.

Một nam nhân trung niên toàn thân khoác áo trùm kín mít, trên thân phả ra một loại hơi thở mục nát cùng sự âm u sát kỵ.

"Uhm, muốn đổi ý rồi sao?" Thiên làm một động tác mời

Mộng Khả Nhu rót trà cho từng người, thái độ ôn nhu

"Ta...có thể gọi ngươi...Dương Tiêu hay không?"

Nghe câu này, Mộng Khả Nhu lập tức sợ hãi, bên ngoài kia trận chiến dư tích còn đó ai cũng biết là Dương Tiêu sớm đã bị người Thu gia bắt đi.

Trong thế gian e rằng chỉ có các nàng mới biết được nguyên sự thật, nhưng tại sao tên này lại...

"Quả nhiên ATuLa tộc có khác, uhm...thế gian trùng tên nhiều lắm gọi Dương Tiêu cũng được, dù sao sự việc đó cũng rất nhanh sẽ hoàn thành" Thiên đưa một ánh mắt đầy ẩn ý nhìn lão

Bất chợt lão đầu này làm ra một hành động, mà ngay lập tức dọa sợ Mộng Khả Nhu

Lão cởi ra mũ choàng

"Ah...ngươi.." không trách Mộng Khả Nhu hoảng sợ như vậy

Hình dáng của lão bản này quả thật đủ để khiến người xem khϊếp vía.

Cặp mắt trắng ởn to nhỏ không đều, da thịt thối rữa trắng đen bất minh, cả người như một hủ thi đã chết mấy mươi năm.

"Cường nhân, bổn ti ATuLa tộc hậu duệ A Tháp Đạt, xin được biểu lộ thành ý...

"Atula tộc nhân còn được bao nhiêu người?" nhìn lão như vậy, Thiên mảy may không ngoài ý muốn

A Tháp Đạt thổn thức một lúc mới nghẹn lời thốt ra

"Một tộc ngàn vạn chỉ còn lại...không quá trăm người, hơn nữa..đều là giống như ta."

Mộng Khả Nhu sợ hãi thẫn thờ nhìn lão.

"Nguyền rủa này, không phải bất tử hay sao?"

"Dương Tiêu...ngài nói không sai, chúng tôi gắng gượng sinh tồn tới nay đã quá vạn năm, đáng sợ không phải là chết mà đáng sợ đó là...sống không bằng chết, bọn họ đều là không chịu nổi đau đớn cho nên đã tự..."

"Uhm, mộ táng còn không?"

Giọng Thiên vẫn bình đạm

"Còn...còn, nơi ATuLa tộc chúng tôi ngã xuống, trừ thần nhân ra không ai đủ bản lĩnh tới gần, lại cũng không có ai ưa thích tới gần....Dương Tiêu cường nhân...ngươi..."

"Ngươi đã biết bí mật của Nguyền Rủa Mộ Táng, cũng biết giá trị viên Sinh Mệnh Hạt Giống của ta, ngươi..."

Lúc này, Thiên bỗng nhiên nói

"Ta có thể giúp các ngươi....cởi lời nguyền...."
« Chương TrướcChương Tiếp »