Chương 2.2: Tục Tĩu

Không gian tuy rộng nhưng chỉ hai người đứng thì vẫn có chút chật chội, người đàn ông cao hơn cô một cái đầu, con ngươi rũ xuống, có thể nhìn thấy bộ đồng phục học sinh nhô lên cao của cô, anh quay đầu nhìn lại, nhìn từ cổ áo, có xương nhô ra từ cổ áo xuống dưới nên thật đúng là rất gầy, việc suy dinh dưỡng dẫn đến gầy trơ xương cũng không quá đáng.

Tưởng Vãn Ngôn có chút tò mò xem vòng eo của cô gái này thon thả đến mức nào, sau đó anh vòng tay qua eo cô, cố ý vô tình bóp bóp.

Thật gầy và mềm, đến mức có thể chạm được vào xương, vòng eo liễu trong tiểu thuyết chắc cũng không hơn thế này là bao, nhưng mà quá ốm, con gái thời nay thực sự bất chấp thẩm mỹ của người bình thường để được gầy.

Dường như biết được cô sẽ hét lên, anh dùng một tay che miệng cô trước, hướng mắt ra ngoài, ra hiệu phải cẩn thận kẻo bị phát hiện.

Tiêu Nhiễm tức giận trừng mắt nhìn anh ta, dùng tay ngăn cản động tác phù phiếm của anh trên eo cô, Tưởng Vãn Ngôn cúi thấp người xuống, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Không gian quá nhỏ, tôi cảm thấy không được thoải mái.”

Lại là loại cảm giác đó, một dòng điện nhẹ từ tai truyền đến toàn thân, khiến cô hơi run lên, chóp tai Tiêu Nhiễm đỏ rực, hốc mắt cũng hơi đỏ lên, người này thật đáng ghét.

Tưởng Vãn Ngôn nhìn làn da của cô khẽ run lên, toàn thân vô cùng ngượng ngùng, trên người thơm ngát, hơn nữa hương thơm trên người cô, không phải mùi nước hoa, mà là một loại hương vị kỳ diệu, anh có chút nghi hoặc tiến lại gần một chút, muốn ngửi, đúng thật là rất thơm.

“Cậu làm gì vậy...” Tiêu Nhiễm nhỏ giọng, giọng nói mềm mại rất dễ nghe, khiến cho người ta nhịn không được mà muốn bắt nạt.

“Cậu dùng loại nước hoa gì mà thơm thế?” Ánh mắt anh cụp xuống, nhẹ giọng hỏi, mùi thơm thật, anh vậy mà lại có cảm tình với một đứa quê mùa, Tưởng Vãn Ngôn cau mày, người này có tâm cơ đến vậy sao?

“Không, không có, tôi không xịt nước hoa...” Tiêu Nhiễm cố gắng hết sức tránh xa anh ta, nhưng mỗi lần cô cách xa ra, anh ta lại càng tiến gần hơn, nhìn hai người cực kỳ ái muội.

“Tiểu lừa đảo.” Như muốn trêu chọc cô, anh hít vào tai Tiêu Nhiễm một ngụm, vành tai trắng hồng đầy đặn, không biết vì sao, anh lại thoáng cái ngậm vành tai cô.

Đầu lưỡi còn liếʍ qua liếʍ lại vành tai cô, mát lạnh, mềm mại, rất dễ liếʍ.

“Ah~” Tiêu Nhiễm vội vàng bịt miệng lại, bởi vì cô nghe thấy tiếng bước chân truyền đến bên ngoài.

Lâm Tầm mặt không chút thay đổi đi tới trước bồn rửa mặt, mở vòi nước ra bắt đầu rửa tay, ánh mắt từ trong gương nhìn chằm chằm vào phòng đơn mà bọn họ đang trốn.

Dòng nước ào ào vang lên, bàn tay thon dài của anh ta bị dòng nước rửa trôi đến đỏ bừng, không biết qua bao lâu, tay Lâm Tầm rời khỏi dòng nước, nước cũng lập tức dừng chảy.

Chàng trai rút khăn giấy ra, lau vết nước rồi rời đi.

“Hu~” Tiêu Nhiễm buông tay ra, nước mắt cạch cạch rơi xuống, cô khóc.

“?” Tưởng Vãn Ngôn có chút bối rối, “Sao cậu lại khóc?”

“Cậu thật đáng ghét.” Tiêu Nhiễm cúi đầu khóc nức nở, nước mắt to như hạt đậu từ trong mắt lăn xuống, cô lớn lên ở nông thôn, trong nhà lại trọng nam khinh nữ, đối với thành phố lớn, nhất là con cháu nhà giàu chơi đùa với hoa da^ʍ này, cô rất sợ hãi, vì vừa sợ vừa đói, nên bụng cồn cào vang lên.

“...” Tưởng Vãn Ngôn mơ mơ, lớn lớn như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên có một cô gái nói anh ta đáng ghét, anh ta là vạn người mê có được không vậy? ~_~

Tưởng Vãn Ngôn bóp cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên, cô gái khóc đến hai mắt đỏ hoe, mũi giật giật, rõ ràng là đang rất sợ hãi, nhưng đôi mắt to đó vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh ta, vừa khóc vừa trừng anh.

Đôi mắt của cô thật sự rất quyến rũ, nếu không phải cô khóc dữ như vậy, Tưởng Vãn Ngôn chắc chắn sẽ tưởng rằng cô đang quyến rũ anh.

“Sao cậu lại khóc? Phiền chết đi được.” Tưởng Vãn Ngôn cau mày, nhìn đầu nấm xấu xí của cô, mái tóc dày cộp, bàn tay kìm lòng không được vén tóc anh lên.

Đường chân tóc của cô ấy rất đẹp, vầng trán đầy đặn, đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, Tưởng Vãn Ngôn sửng sốt, đôi mắt của cô ấy rất quyến rũ, nhưng chúng thực sự trong sáng và thiêng liêng, không có mái tóc che đi, cô ấy trông càng sáng sủa hơn.

“Cậu, cậu đừng chạm vào tôi!” Tiêu Nhiễm kêu lên, mở tay ra rồi đẩy anh ta rời đi.

“Thật thô lỗ!” Tưởng Vãn Ngôn nắm lấy quai túi vải của cô, bởi vì anh ta dùng sức nên nó đã bị xé rách.